"Tiểu Tống, cô cảnh sát này thật xinh đẹp.” Mạnh Phi Phi lúc này mới nháy mắt với Tống Triều Dương, vẻ mặt đầy ám chỉ.
“Cô ấy xinh đẹp hay không thì liên quan gì tới tôi?”
“Đương nhiên là có liên quan tới anh rồi, lẽ nào cậu không muốn theo đuổi cô ấy sao? Cô ấy lại còn xinh đẹp như thế nữa, hì hì… Vừa rồi Triều Dương nhìn cô ấy, ánh mắt hơi bị lộ liễu đấy.”
Tống Triều Dương trợn ngược mắt, nói: “Cái gì mà lộ liễu, cô cũng đâu thua kém cô ấy, sao tôi không nhìn cô với ánh mắt si mê?”
“Hì hì, tôi sao có thể so sánh với cô ấy chứ, mặc đồng phục cảnh sát, hiên ngang mạnh mẽ, đây gọi là đẹp, Tiểu Tống, tôi ủng hộ anh, anh hãy mạnh dạn theo đuổi cô ấy, có phải anh không biết theo đuổi không, để tôi dạy cho, yên tâm đi, tôi có thể dạy anh vô số bản lĩnh tán gái, chắc chắn sẽ khiến cô ấy ngã vào vòng tay anh.”
Tống Triều Dương chỉ biết bật cười: “Thôi đi, cô là con gái, lại còn hiểu bản lĩnh tán gái sao?”
“Ai nói là tôi không biết chứ! Có rất nhiều người muốn tán tỉnh tôi, tôi biết rõ chút ý đồ đó của họ, người khác tiếp cận tôi có phải là muốn tán tỉnh tôi hay không, tôi nhìn là biết liền, giống như bệnh lâu sẽ biết chữa bệnh vậy, anh hiểu chứ.”
Tống Triều Dương không hề có chút lòng tin nào với Mạnh Phi Phi, cô gái này hồ đồ như vậy, cho dù được nhiều người theo đuổi nhưng cũng không thể biết được người ta tán tỉnh cô thế nào.
Buổi tối cô Mạnh Phi Phi này lại mặt dày tới nhà Tống Triều Dương ăn chực, lần này Tống Triều Dương làm tương đối đơn giản, nếu ngày nào cũng ăn thịnh soạn, vậy thì không tới một tuần cậu tới tiền đi xe bus cũng không còn.
Mấy ngày này ở nhà Trần Tú Như cậu đã nhịn đủ rồi, hôm nay ban ngày lại bị Mạnh Phi Phi bám riết, buổi tối cậu cuối cùng cũng có thể tự do hoạt động rồi.
Ra khỏi cửa, Tống Triều Dương lại một lần nữa tới quán bar, vừa bước vào cửa, ánh mắt Tống Triều Dương liền liếc nhìn qua, ở ghế trong góc, cậu nhìn thấy một bóng người quen, Hà Uyển lại tới đây mua say, điều này khiến Tống Triều Dương có chút ngạc nhiên, lẽ nào cô Hà Uyển này rảnh rỗi quá nên chạy tới đây, cũng giống mình thích tới tìm kích thích.
Nếu như đúng là vậy thì thật thú vị, Tống Triều Dương không trực tiếp tới tìm Hà Uyển, mà cũng ngồi xuống một chiếc ghế, từ đây có thể nhìn thấy Hà Uyển, nhưng nếu như Hà Uyển không nhìn kĩ sẽ không thể nhìn thấy cậu.
Gọi một ly bia, Tống Triều Dương chậm rãi uống, sau đó thi thoảng lại quan sát Hà Uyển, lúc này không còn có hứng thú gì với những người phụ nữ khác, có người tới bắt chuyện cậu cũng đuổi thẳng.
Hà Uyển uống hết ly này tới ly khác, nhưng rượu uống không phải rượu vang đỏ giống như lần trước, mà là bia, ánh mắt rõ ràng đã có phần mơ màng, chứng tỏ uống đã không ít.
Tống Triều Dương hiện giờ đã nhận ra, Hà Uyển không phải tới đây để tìm kích thích, cũng không phải tới để mua vui, là tới đây để uống say, cô gái này thật là, không biết rằng tới đây mua say sẽ rất dễ xảy ra chuyện sao?
Tống Triều Dương có thể nhận ra, những người đàn ông thường tới bar cũng có thể nhận ra, đặc biệt là người con gái nổi bật như Hà Uyển, càng hấp dẫn sự chú ý của những người đàn ông này.
Một người đàn ông đi thẳng tới chỗ ngồi của Hà Uyền, sau khi ngồi xuống liền nói với Hà Uyển: “Mỹ nữ, một mình uống rượu thật vô vị, chúng ta cùng uống nhé!”
Hà Uyển ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông kia, bất ngờ kêu lên: “Cút, đàn ông các người đều là những kẻ tồi tệ.”
Người đàn ông đó vội nói: “Vậy thì em nói sai rồi, đàn ông cũng có người tốt người xấu, tôi biết em chắc chắn đã bị người khác làm tổn thương, hãy quên đi, uống cho thật đã, đợi tới sáng mai tỉnh dậy em sẽ quên hết tất cả.”
“Cút! Bảo anh cút đi có nghe thấy không hả?” Hà Uyển có chút điên cuồng gầm lên.
Người trong quán bar lúc này đều nhìn về phía Hà Uyển, khiến người đàn ông kia có chút lúng túng, ỉu xìu bỏ đi.
Tống Triều Dương lắc đầu, cảm thấy cứ tiếp tục thế này, Hà Uyển sẽ say thật, nếu như vẫn có người đi tới thừa cơ sàm sỡ cô ấy, cậu đi qua sẽ xảy ra xung đột.
Vì thế Tống Triều Dương lúc này liền đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Hà Uyển, khi cậu đi qua, một người thanh niên mặc áo jacket, ngậm điếu thuốc cũng bước tới.
“Người anh em, cô gái này là của tôi, cậu đi tìm người khác đi.” Người trẻ tuổi vỗ vai Tống Triều Dương, ánh mắt hung hăng, dọa nạt Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương cười nhạt nói: “Xin lỗi, cô ấy là bạn tôi.”
Người trẻ tuổi kia lại trừng mắt, quát lên: “Người anh em, chiêu này của cậu đã quá xưa cũ rồi, nếu là bạn của cậu, tại sao cậu không tới sớm hơn? Bảo cậu đi, thì ngoan ngoãn đi đi, bằng không đừng trách tôi trở mặt.”
Lúc này hai người cách Hà Uyển một khoảng cách, hơn nữa trong quán bar lại rất ồn, Hà Uyển không nghe thấy hai người nói gì, ngoài ra hiện giờ cô vẫn còn đang cúi đầu ngây người, cũng không nhìn thấy Tống Triều Dương đang ở trước mặt cách cô không xa.
Tống Triều Dương sắc mặt sa sầm nói: “Tôi nói rồi, cô ấy là bạn tôi, anh muốn trở mặt thì tùy anh.” Nói xong lại đi về phía Hà Uyển.
“Mẹ kiếp, đã nể mặt rồi mà không biết điều!” Người trẻ tuổi này tức giận chửi một câu, giơ chân đạp về phía Tống Triều Dương.
Nhưng chân anh ta còn chưa đạp tới lưng Tống Triều Dương, Tống Triều Dương đã giơ tay nắm lấy mắt cá chân của anh ta, căn bản không dừng bước, cũng không quay đầu, chỉ kéo giật một cái, gã kia lập tức giống như dạng thẳng chân khi học vũ đạo, hai chân rắc một tiếng.
“A!” Gã đó lập tức đau đớn kêu lên, sau đó đũng quần của mình cũng bị Tống Triều Dương tách ra, hai chân gidạng trên mặt đất, hai tay chống xuống cũng không dậy được, cuối cùng đành lăn trên mặt đất, sau đó mới thu hai chân lại được.
Còn Tống Triều Dương lúc này đã tới bên cạnh Hà Uyển, ôm ngay lấy eo cô, đỡ đứng dậy, nói: “Chị uống nhiều rồi!”
Hà Uyển giãy giụa theo bản năng, đợi khi phát hiện ra là Tống Triều Dương liền ngừng giãy giụa, nhưng vẫn cằn nhằn nói: “Không, tôi không đi với cậu, tôi vẫn muốn uống rượu, cậu uống cùng tôi.”
“Được thôi, có điều chúng ta về nhà rồi uống tiếp có được không, ở đây không tiện.”
“Về nhà uống… Ha ha, được thôi, tôi không có nhà rồi, tôi về nhà cậu uống.”
“Được, chị muốn đi đâu thì đi tới đó.” Hiện giờ Hà Uyển đứng không vững, Tống Triều Dương chỉ có thể đỡ cô đi ra ngoài.
Nhưng vẫn chưa ra tới cửa, sáu người trẻ tuổi liền chặn cậu lại, một người trong số họ chính là gã mà Tống Triều Dương vừa làm dạng chân lúc nãy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...