"Woa, Tiểu Tống, anh không phải kẻ trộm đấy chứ?” Mạnh Phi Phi không vào nhà ngay mà tròn mắt nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương lập tức trợn tròn mắt: “Cái cô này, tôi không nên giúp cô mới phải, vừa rồi bị cảnh sát đổ oan, hiện giờ cô lại nói vậy, làm người tốt thật khó.”
Mạnh Phi Phi ngây người nhìn Tống Triều Dương, một lúc sau mới nắm chặt tay, vẻ mặt hào hứng nói: “Tiểu Tống… anh nhất định là thần trộm có đúng không?”
Tống Triều Dương lập tức không biết nói sao, cốc nhẹ xuống đầu Mạnh Phi Phi, nói: “Cái gì mà thần trộm chứ, tôi giúp cô mở cửa, cô còn nói tôi là trộm, cô thật không biết điều.”
Mạnh Phi Phi vò tóc, lè lưỡi, vẫn không hiểu nói: “Vậy tại sao anh có thể dễ dàng mở cửa ra như vậy? Anh có bản lĩnh này, nếu tới nhà người khác trộm đồ, vậy chẳng phải rất dễ dàng sao?”
Tống Triều Dương lại giơ tay lên, Mạnh Phi Phi lập tức kêu khẽ một tiếng, một bước chạy ngay vào trong nhà, bĩu môi nói: “Đừng cốc đầu nữa, người ta vốn dĩ đã ngốc rồi, anh cốc nữa sẽ càng ngốc hơn đấy.”
Tống Triều Dương phì cười một tiếng nói: “Cô cũng biết cô ngốc sao?”
“Hi hi, tôi cũng không ngốc lắm, Tiểu Tống, anh mau nói cho tôi biết, sao anh lại có bản lĩnh này?”
“Đợi đã, cửa nhà tôi còn chưa khóa.” Tống Triều Dương biết rằng hôm nay đừng hòng ngủ được nữa, cũng không biết cô mạnh Phi Phi này sao lại tin tưởng cậu tới vậy, lẽ nào trông cậu vô hại tới vậy sao, lẽ nào cậu không giống một người đàn ông sao? Cô ấy không sợ quá dễ dãi với cậu, cậu sẽ “thịt” cô ấy luôn sao?’
Có lẽ là sợ Tống Triều Dương không tới, Mạnh Phi Phi liền theo Tống Triều Dương đi đóng cửa, lại còn túm chặt lấy cánh tay cậu, sau đó kéo Tống Triều Dương về nhà mình, trong phòng khách, gom đồ trên sô pha, kéo Tống Triều Dương ngồi xuống.
Tống Triều Dương ngồi xuống, cảm giác sau lưng có đồ liền tiện tay kéo ra, trong tay là một chiếc áo ngực bằng ren màu đen.
Tống Triều Dương lập tức đỏ mặt, Mạnh Phi Phi liền ngạc nhiên kêu lên, lúc này mới nhận ra trên sô pha của mình có nội ý mới mua, liền vội vàng thu dọn sạch sẽ đồ đạc trên sô pha, quay người chạy vào phòng ngủ.
“Này, vẫn còn một cái nữa.” Tống Triều Dương gọi một tiếng, cô gái này chỉ mải nhìn trên sô pha, không để ý tới cái cậu cầm trên tay.
Mạnh Phi Phi lại chạy ngược lại, giật lấy áo ngực trên tay Tống Triều Dương, nhưng vừa bước một bước, nội y khác trên tay lại rơi đầy mặt sàn, nhặt lên chạy được hai bước lại rơi hai chiếc, chân tay lóng ngóng.
Tống Triều Dương nhìn thấy vậy không kìm được lòng bật cười ha ha, cảm giác lúng túng vừa rồi liền biến mất.
Mạnh Phi Phi nhanh chóng bước ra, mặt đỏ bừng, lè lưỡi nói: “Ngại quá, tôi quên thu dọn.”
Tống Triều Dương lắc đầu nói: “Hiện giờ tôi đang nghĩ, cô nói xem người đàn ông thế nào có thể sống cùng cô suốt cuộc đời?”
Mạnh Phi Phi ngồi xuống bên cạnh Tống Triều Dương, cười giòn tan nói: “Vậy phải xem ai xúi quẩy rồi.”
Tống Triều Dương không nhịn được bật cười ha ha nói: “Cô đúng là tự mình biết mình.”
Mạnh Phi Phi đắc ý nói: “Đúng thế, tôi không biết sống, tính tình lại hồ đồ, ngoài bản thân chưa mất bao giờ ra thì những thứ khác đều từng làm mất, anh nói xem, ai lấy tôi sẽ phải khổ sở ra sao.”
Hai người cười cười nói nói, thời gian đã hơn hai giờ, Tống Triều Dương liền đứng dậy chào tạm biệt, có điều khi ra tới cửa, Mạnh Phi Phi liền đuổi theo, nói với Tống Triều Dương, nói: “Tiểu Tống, chùm chìa khóa này để ở nhà anh.”
“Làm gì vậy?”
“Tôi sợ tôi sẽ lại làm mất chìa khóa, vì thế để một chùm ở nhà anh, như vậy tôi sẽ không sợ sẽ không về nhà được nữa.”
“Cô tin tưởng tôi vậy sao? Cô không sợ tôi không có việc gì làm chạy tới nhà cô, trộm đồ trong nhà cô sao?”
Mạnh Phi Phi chớp chớp mắt nói: “Anh lợi hại như vậy, vào nhà tôi còn cần chìa khóa sao?”
“Được thôi.” Tống Triều Dương không khỏi bật cười, cũng cầm lấy chìa khóa, Mạnh Phi Phi giao chìa khóa cho cậu, đúng là rất tín nhiệm cậu.
Hai người đang nói chuyện ở ngoài cửa, cửa thang máy bất ngờ mở ra, Tống Triều Dương và Mạnh Phi Phi đều nhìn về phía cửa thang máy, sau đó liền nhìn thấy một nữ cảnh sát chừng hơn hai mươi tuổi bước ra khỏi thang máy.
Tống Triều Dương lập tức mắt phát sáng, nữ cảnh sát mặc đồng phục vốn dĩ rất phóng khoáng, và nữ cảnh sát này lại xinh đẹp như vậy, đồng phục cảnh sát mặc trên người cô càng trở nên mạnh mẽ oai phong, tới người từng trải như Tống Triều Dương cũng không thể không nhìn ngắm.
Nữ cảnh sát đi thẳng về phía hai người, chào rất tiêu chuẩn, nói: “Chào anh chị, tôi là cảnh sát khu vực Lâm Chi Quỳnh, cần anh chị phối hợp tiến hành đăng ký.”
Mãnh Phi Phi lập tức vui mừng nói: “Chỗ chúng tôi lại có cảnh sát khu vực xinh đẹp thế này sao.”
Lâm Chi Quỳnh bị tiếng kêu kinh ngạc của Mạnh Phi Phi làm cho bối rối, nghiêm mặt nói: “Anh chị có thể ghi lại số điện thoại của tôi, sau này nếu có việc gì có thể gọi điện cho tôi, chỉ cần là việc cảnh sát chúng tôi cần làm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng có mặt.”
Tống Triều Dương lúc này mới nói: “Được rồi, chúng tôi cũng là công dân tốt, cũng biết phối hợp công tác của các cảnh sát.” Nhưng ánh mắt thì vẫn không kìm được liếc nhìn lên người nữ cảnh sát.
Trong lòng xuất hiện một ý đồ mờ ám, nếu như Mạnh Phi Phi và Lâm Chi Quỳnh đều mặc đồng phục, vậy rốt cuộc ai đẹp hơn, hình như mỗi người đều có nét đẹp riêng, khó phân biệt cao thấp, nếu như có thể cùng chơi với hai cô gái mặc đồng phục thì sẽ thật tuyệt vời.
Lâm Chi Quỳnh bị Tống Triều Dương nhìn tới mức có chút không thoải mái, mặc dù hai ngày nay khi cô đi điều tra từng hộ một cũng thường có một số người đàn ông nhìn cô chằm chặp, nhưng cứ nhìn như Tống Triều Dương thế này thì thật không nhiều, trong lòng lập tức có chút phản cảm đối với Tống Triều Dương.
“Hai vị, mời hai vị phối hợp với tôi.” Lâm Chi Quỳnh giơ sổ đăng ký trong tay lên.
“Được rồi, tôi là Mạnh Phi Phi, đây là chứng minh thư của tôi.” Mạnh Phi Phi vui vẻ lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho Lâm Chi Quỳnh.
Lâm Chi Quỳnh cầm lấy, nhìn một lát rồi đăng ký trong sổ của mình, nói: “Hai người ở cùng nhau sao?”
Tống Triều Dương vội vàng nói: “Chúng tôi là hàng xóm, tôi sống ở căn nằm giữa.” Nói xong liền đưa chứng minh thư của mình cho Lâm Chi Quỳnh.
Lâm Chi Quỳnh cũng tiến hành đăng ký, sau đó lại hỏi đơn vị công tác, số điện thoại liên hệ của hai người, cuối cùng lại nói với hai người số điện thoại của mình sau đó quay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...