Điệp Viên Kỳ Quái

Tống Triều Dương đổ mồ hôi, xem ra Sở Yến Yến này không thích học hành lắm, nhưng không khác mấy so với lúc cậu đi học, cười nói: “Vậy cô có cách gì? Nhịn đi.”

“Ơ, chú, chú không lên lớp cho cháu à?” Sở Yến Yến nhìn Tống Triều Dương như người ngoài hành tinh.

“Tại sao tôi phải lên lớp cho cô?”

“Trước kia những người lớn tuổi hơn chút mà cháu gặp phải cứ làm bộ nói, cháu phải học hành chăm chỉ, chỉ có đậu vào đại học tốt mới có thể tìm được một công việc tốt, cháu nghe riết chán.”

Tống Triều Dương cười ha ha nói: “Cô biết chú cô tức là tôi học được bao lâu không?”

“Bao lâu?”

“Ngay cả cấp ba tôi còn chưa tốt nghiệp, học đến lớp 11 đã nghỉ học rồi.”

“Haha, cuối cùng cháu cũng tìm được tri âm rồi.”

Tống Triều Dương gõ vào đầu Sở Yến Yến nói: “Cô cũng đừng đắc ý, đó là do tôi hết cách, sau khi ra ngoài mới biết vẫn là cuộc sống trong trường tự do nhất, dù sao cô cũng không còn nhỏ nữa, chuyện này tôi không có quyền phát ngôn gì cả, cô tự cân nhắc đi.”


“Hì hì, lời chú nói cháu thích nghe nhất, đi thôi, lên xe về nhà thôi.”

Hai người chen lên xe buýt, trên đường Sở Yến Yến cứ líu ríu nói những chuyện thú vị trong trường với Tống Triều Dương, Tống Triều Dương cũng rất thích nghe, mà ánh mắt của những người xung quanh đều bị thu hút bởi Sở Yến Yến, một cô gái xinh đẹp, giọng nói lại êm tai, nghe cô nói chuyện cũng là một sự hưởng thụ, xóa bỏ đi sự mệt mỏi do đi làm tạo nên.

Xuống xe buýt, Tống Triều Dương về đến nhà của Trần Tú Như thì thấy Trần Tú Như ngồi trong phòng khách, quần áo còn chưa thay.

“Hôm nay về sớm vậy?” Tống Triều Dương tiện tay treo quần áo lên giá áo ở cửa, cười mỉm hỏi.

Trần Tú Như nghiêm mặt nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì?” Tống Triều Dương bước qua ngồi xuống ghế sô pha ở mặt bên.

“Cô gái nhỏ đó là ai?”

“Cô gái nhỏ? Chị nói người đi xe buýt với tôi à?” Tống Triều Dương có chút ngạc nhiên nhìn Trần Tú Như.

“Phải.” Trần Tú Như gật đầu.

Tống Triều Dương nhìn sắc mặt của Trần Tú Như, sau đó cười hi hi lên nói: “Tôi nói này, có phải chị dùng tâm lý đen tối để suy nghĩ vấn đề không?”

Mặt Trần Tú Như hơi biến sắc, lạnh nhạt nói: “Tuy tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cậu, nhưng cậu là nhân viên trong công ty tôi, hai hôm nay cô gái nhỏ đó đều đợi cậu ở trước cửa, điều này đã dẫn đến sự suy đoán của một số người, tôi cần phải làm rõ sự thật, tránh sau này cậu xảy ra chuyện gì, người nhà của cô ta đến công ty gây sự, lúc đó sẽ ảnh hưởng đến công ty.”

Tống Triều Dường đứng lên nói: “Vậy chị đừng lo, con người này của tôi tuy không được tốt, nhưng vẫn không có hứng thú với cô gái nhỏ, tôi biết chừng mực.”

Vốn Trần Tú Như khá hài lòng với nửa câu đầu của Tống Triều Dương, nhưng tới nửa câu sau lại cực kỳ không xuôi tai, cái gì gọi là chơi đùa? Thằng nhóc này rõ ràng không thành thật, cô hừ lạnh nói: “Vậy cậu cũng chỉ chơi đùa với giám đốc Hà thôi à?”

Tống Triều Dương khựng lại nói: “Chị nói giám đốc Hà gì thế? Chị không lộn chứ, nhân vật như giám đốc Hà, tôi có tư cách chơi với người ta sao?”

Trần Tú Như vốn cho rằng đột nhiên gạ hỏi có thể khiến Tống Triều Dương thốt ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ Tống Triều Dương lại trả lời như vậy, chẳng lẽ mình đoán sai rồi sao, Hà Uyển và Tống Triều Dương thực chất không có quan hệ đặc biệt gì cả?


“Tôi và giám đốc Hà quả thật có một chút qua lại cá nhân nhưng không đáng kể, làm phiền Trần tổng chị đừng tò mò như vậy nữa được không, thăm dò chuyện riêng tư của người khác đó là thói quen không tốt.”

Bị Tống Triều Dương vạch trần, Trần Tú Như có chút ngại ngùng, đành phải cãi bướng nói: “Ai thăm dò chuyện riêng tư của cậu chứ? Tôi chỉ sợ giám đốc Hà mắc bẫy cậu thôi.”

Tống Triều Dương cười ha ha nói: “Không ngờ Trần tổng chúng ta cũng có một mặt lắm chuyện như vậy, nếu nói cho những người trong công ty biết, mọi người chắc chắn sẽ há hốc mồm.” Sau đó đi thẳng vào phòng bếp, chăm chỉ làm việc chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Ngủ đến nửa đêm, điện thoại Tống Triều Dương đột nhiên vang lên, cậu mơ mơ màng màng cầm điện thoại tiện tay để lên tai, chắc là nha đầu Tú Nhiên đó lại kiểm tra nữa, hơn nữa ngày càng quá đáng, sao lại kiểm tra lúc giữa đêm giữa hôm.

“Tôi... Tôi rất khó chịu.”

Giọng nói trong điện thoại có chút yếu ớt, Tống Triều Dương bất lực nói: “Anh nói Tú Nhiên à, em bị sao thế? Chị em cũng ngủ luôn rồi.”

“Tôi là Trần... Tú Như.”

“Trần Tú Như, chị sao vậy?” Tống Triều Dương bật dậy, giọng nói của hai chị em này gần giống nhau, nếu không nghe kĩ thực sự không nhận ra.

“Hình như tôi... bị sốt rồi.” Trần Tú Như yếu ớt trả lời.

Tống Triều Dương lập tức mở cửa phòng, sau đó lại đẩy cửa phòng Trần Tú Như ra, nhưng cửa bên trong bị khóa lại, liền nói: “Nè, chị mở cửa ra đi.”


Dù điện thoại vẫn đang kết nối nhưng vẫn không nghe thấy Trần Tú Như trả lời, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề của Trần Tú Như, xem ra sốt đến mơ hồ rồi.

Tống Triều Dương liền lấy chìa khóa của mình, trên đó có một con dao gọt hoa quả nhỏ, nhấn vào lò xo ở phía sau, một sợi dây thép mảnh bật ra, Tống Triều Dương dùng sợi dây thép này làm trong vòng chưa đầy mười giây, cạch một tiếng cửa khóa mở ra.

Mở cửa vào trong liền mở đèn trước, Tống Triều Dương thấy Trần Tú Như đang co người lại trong chăn, cả đầu cũng rút vào trong, chỉ để lộ ra một ít tóc, mà điện thoại thì để bên cạnh gối.

Vội bước qua ngồi lên giường, Tống Triều Dương kéo chăn để lộ đầu Trần Tú Như ra, mặt của Trần Tú Như rất đỏ, vươn tay chạm vào trán cô thì có chút nóng tay, sốt cũng không nhẹ.

Lúc này Trần Tú Như mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Tống Triều Dương, hơi hé môi liền khép lại, tâm trí dường như không được tỉnh táo.

Tống Triều Dương lắc đầu, Trần Tú Như sốt đến vậy mới kêu cậu, nếu trễ thêm chút, e rằng thực sự xảy ra chuyện.

Tống Triều Dương lục tung hết một phen mới tìm được một ít thuốc, trong đó cũng có thuốc hạ sốt, nhanh chóng rót một ly nước rồi trở lại căn phòng của Trần Tú Như.

“Nào, uống thuốc hạ sốt trước đi.” Tống Triều Dương gọi Trần Tú Như, nhưng Trần Tú Như vẫn không động đậy, hoàn toàn không có phản ứng.

Tống Triều Dương không dám chậm trễ nữa, Trần Tú Như cứ sốt mãi như vậy rất dễ xảy ra chuyện, liền khom người xuống, đưa cánh tay phải ra vòng xuống dưới cổ Trần Tú Như, nơi cánh tay chạm phải nóng như lửa, cho dù cách áo mình vẫn cảm nhận được sự nóng hổi đó, cậu hơi dùng sức đã có thể ôm Trần Tú Như lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui