Điệp Viên Kỳ Quái

Là người hiện đại, Trần Tú Như chẳng hề quan tâm tới việc đàn ông trước khi kết hôn có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng Tống Triều Dương đến ngay cả một cô bé nhỏ tuổi cũng chẳng tha thì điều này khiến cô vô cùng khinh bỉ. Vốn dĩ cô còn có chút cảm tình với Tống Triều Dương, nhưng trong chớp mắt đã tan thành mây khói.

Có điều Trần Tú Như vẫn khá bình tĩnh, chuyện này cô chưa hề xác minh rõ, hoặc giả cô bé này là con của người quen với Tống Triều Dương thì nói cũng xuôi.

Lúc này xe bus đã tới, Tống Triều Dương giang hai tay ra để bảo vệ cô bé lên xe. Cô bé đó vừa lên xe vừa quay đầu lại ríu rít nói gì nó với Tống Triều Dương. Xem chừng có lẽ hai người họ đã quen nhau rất lâu rồi, quan hệ vô cùng gần gũi.

“Bíp! Bíp!” Đằng sau vọng tới tiếng còi hơi, lúc này Trần Tú Như mới phát hiện ra là xe mình không đạp ga, nó chỉ đang trượt đi từ từ. Cô vội đạp chân ga, chiếc Buick dần tăng tốc rồi hoà vào dòng xe trên phố.

Hôm nay hơi tắc đường nên Trần Tú Như tới công ty muộn hơn bình thường. Cô đỗ xe ở cửa công ty xong thì lại gặp Tống Triều Dương. Cái tên này và cô bé kia cùng xuống xe, họ nói với nhau vài câu rồi cô bé kia nhảy chân sáo chạy vào trong trường trung học ở bên cạnh.


Trần Tú Như chau mày nhưng cô chẳng đứng đợi Tống Triều Dương mà đi thẳng vào công ty tới chỗ chờ thang máy.

Thang máy còn chưa xuống tới nơi thì Tống Triều Dương đã đi đến đằng sau cô, cậu chào hỏi với cô: “Chào Trần tổng.”

“Xí!” Trần Tú Như hừ một tiếng chẳng thèm để ý đến cậu.

Tống Triều Dương ngẩn ra, cậu không hiểu sao vừa sáng ngày ra mà Trần Tú Như đã bị làm sao rồi. Ở nhà vẫn bình thường vậy mà khi tới công ty, thậm chí còn chưa tới giờ làm cô cứ làm như là cậu đã phạm phải lỗi gì vậy.

“Chào Trần tổng.” Cùng với tiếng giày cao gót, giám đốc Hà Uyển cũng vừa tới trước thang máy.

Trần Tú Như chào hỏi Hà Uyển, cô đột nhiên nhớ ra việc tối qua Hà Uyển gọi điện thoại cho Tống Triều Dương rồi vô thức quan sát hai người họ nhưng lại chẳng phát hiện ra là Hà Uyển và Tống Triều Dương nói gì với nhau ngoài câu chào hỏi cả, trông hai người họ cứ như người xa lạ vậy.

Điều này khiến Trần Tú Như cảm thấy có gì đó không bình thường. Có thể gọi điện cho nhau vào buổi tối chứng tỏ là quan hệ giữa hai người họ rất tốt, nhưng khi ở công ty thì Hà Uyển và Tống Triều Dương lại tỏ ra như không thân với nhau, vậy thì nguyên nhân chỉ có một thôi, chính là họ đang che giấu quan hệ với nhau.

Trần Tú Như cũng che giấu mối quan hệ giả với Tống Triều Dương nên cô vô cùng nhạy cảm với chuyện này, thêm vào đó là tin tức truyền ra từ phía tổng bộ nói rằng quan hệ giữa Hà Uyển và chồng không tốt, hơn nữa là đang làm thủ tục ly hôn, nên khả năng Hà Uyển có người bên ngoài cũng khá hợp lý.


Chỉ có điều nếu Hà Uyển muốn tìm Tống Triều Dương thì quả thực khiến Trần Tú Như không tin nổi. Tống Triều Dương này rốt cuộc có năng lực gì mà lại khiến Hà Uyển thích cậu ta cơ chứ? Phải biết là Hà Uyển cũng là một nhân vật máu mặt ở tổng bộ, do một vài nguyên nhân đặc biệt nên cô mới tới công ty này làm giám đốc tài vụ mà thôi.

Lúc này thì thang máy đã tới, mọi người đi vào trong nhưng không chen chúc như ngày thường, giữa mỗi người đều có khoảng cách, Hà Uyển vẫn luôn đứng cùng Trần Tú Như, cô khẽ nói chuyện, tựa như không thèm liếc Tống Triều Dương một cái.

Tối hôm trước chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gọi điện cho Tống Triều Dương, Hà Uyển vẫn luôn tự trách mình. Kể cả cô và chồng có chuẩn bị ly hôn đến nơi thì cô cũng không muốn tuỳ tiện buông thả bản thân. Đã có một cuộc hôn nhân thất bại rồi, cô lại càng hiểu rõ đàn ông hơn, những kẻ ngày thường miệng lưỡi nói những lời hay ý đẹp thì chưa chắc đã đi cùng bạn tới suốt cuộc đời. Lúc này cô lại càng không muốn buông thả, nếu người chồng vẫn chưa làm xong thủ tục ly hôn của cô biết được thì chắc chắn sẽ lại thêm một đống phiền phức, cái gã đó lúc này chỉ mong bới ra sai lầm của cô mà thôi.

Vậy nên Hà Uyển đã thầm hạ quyết định trong lòng, bất luận thế nào cô cũng phải rũ sạch mối quan hệ giữa mình và Tống Triều Dương, không được có bất kỳ dây mơ rễ má gì với cậu nữa.

Trần Tú Như và Hà Uyển đều là những người làm việc vô cùng nghiêm túc. Buổi sáng hai người họ bàn bạc với nhau về công việc, khi Hà Uyển thu đọn dồ đạc chuẩn bị đi khỏi thì Trần Tú Như nói dường như rất vô tình: “Giám đốc Hà à, bây giờ công ty đang có sự điều chỉnh nhân sự, cô có suy nghĩ gì không?”

“Điều chỉnh nhân sự, Trần tổng à, tôi quản tài vụ, hình như tôi không quản bên nhân sự?” Hà Uyển hỏi Trần Tú Như, dường như cô không hiểu Trần Tú Như muốn nói gì.


“Không phải là tôi bảo cô sắp xếp nhưng hiện tại nhân viên của công ty quá thừa thãi, có một vài người có quan hệ với tổng bộ hoặc với bộ ngành khác ở công ty chúng ta không những không làm việc tử tế mà lại còn ảnh hưởng tới tính tích cực trong công việc của những nhân viên khác, điều này thực sự khiến tôi đau đầu. Không biết giám đốc Hà có cách gì không?”

Đây không phải là nghiên cứu cụ thể mà chỉ là nói chuyện phiếm hoặc giả hỏi ý kiến mà thôi nên Hà Uyển suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chuyện này quả thực khiến người ta phải đau đầu, không chỉ công ty con mà đến ngay cả trong tổng bộ cũng có hiện tượng như này xảy ra, những người đó không tiện đắc tội đâu. Động tới họ là sẽ đắc tội với rất nhiều người nhưng nếu không quản lý họ cho tốt thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới nhân viên, đặc biệt là những nhân viên làm việc tận tuỵ. Để bọn họ nhận mức lương giống với những người chẳng làm gì đúng là không công bằng, nhưng nếu tăng lương cho họ thì những người rảnh rỗi kia chắc chắn sẽ không làm, đây cũng là vấn đề nan giải với chế độ tài vụ của công ty.

Trần Tú Như thở dài một tiếng rồi nói: “Đúng đó, nửa đầu năm ngoái công ty còn không có tình trạng này, mà nửa cuối năm đã có càng ngày càng đông người tới công ty của chúng ta, đã vậy còn là những người nhận tiền mà không làm việc, giống như Tống Triều Dương được tôi bố trí vào công ty hôm đó, tôi biết là người trong công ty đều cho rằng cậu ta là người nhận tiền nhưng không làm việc.”

Hà Uyển vừa nghe thấy tên của Tống Triều Dương thì tim đập thình thịch, cô thử hỏi dò: “Hoá ra Tống Triều Dương được Trần tổng sắp xếp cho vào công ty, liệu có phải là có người ở trên che chắn cho cậu ta không?”

Trần Tú Như cảm nhận được biểu cảm của Hà Uyển hơi thay đổi nên cô lại càng cảm thấy hứng thú, cô lắc lắc đầu nói: “Không phải, cậu ta vốn dĩ là bảo vệ của toà nhà chúng ta, tôi thấy cậu ta làm việc chăm chỉ lại cũng có chút năng lực, công ty chúng ta tuy nhiều người rảnh nhưng nhân tài lại ít nên tôi mới thấy quý trọng người tài mà tuyển cậu ta vào công ty.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui