Điệp Viên Kỳ Quái

Mễ Đóa Đóa cũng bị câu nói của Thẩm Nam Nam làm cho giật mình, lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu lau nước mắt, mắt đỏ hoe nói với Tống Triều Dương: “Triều Dương, cám ơn anh!”

“Khách sáo với tôi làm gì chứ, ở công ty cô còn phải dẫn dắt tôi nữa, tới giờ tôi vẫn chưa mời được cô ăn cơm đấy!”

Mễ Đóa Đóa lại lau nước mắt, quay đầu nói với Thẩm Nam Nam: “Chị Thẩm, chị nói phó phòng Triệu có gây khó dễ cho Tống Triều Dương không?”

Tống Triều Dương thấy Thẩm Nam Nam định gật đầu liền nói: “Cô đừng sợ, tôi là do Trần tổng sắp xếp vào làm việc, phó phòng Triệu kia có lợi hại cũng sao có thể lợi hại hơn Trần tổng được, nếu anh ta dám đối phó với tôi, tôi sẽ đi tìm Trần tổng, xem anh ta có thể làm gì được tôi.”

Việc Tống Triều Dương là do Trần Tú Như sắp xếp vào làm, mọi người đều biết rất rõ, đây cũng là điều mọi người băn khoăn, không hiểu người không nể nang tình cảm như Trần Tú Như, tại sao lại sắp xếp Tống Triều Dương vào làm, bây giờ nghe ý Tống Triều Dương nói, quan hệ giữa cậu và Trần Tú Như không bình thường.

Thẩm Nam Nam ngờ vực nhìn Tống Triều Dương hỏi: “Tiểu Tống, cậu và Trần tổng có quen biết sao?”

“Đúng vậy, đương nhiên là quen biết rồi, nếu không sao em có thể tới công ty làm việc được chứ?”


Đang nói thì Tống Triều Dương phát hiện ra sắc mặt Thẩm Nam Nam và Mễ Đóa Đóa có phần kì quái, đồng loạt nhìn ra phía sau cậu, Tống Triều Dương vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Tú Như, Trần Tú Như đang nhìn cậu bằng ánh mắt muốn giết người, khiến sống lưng cậu lạnh toát.

“Chào Trần tổng.” Tống Triều Dương nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lập tức cười hì hì chào Trần tổng.

Trần Tú Như lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Tống Triều Dương, tôi cảnh cáo cậu, mặc dù tôi sắp xếp cậu vào làm việc nhưng tôi và cậu không có bất cứ quan hệ gì cả, nếu như cậu mượn danh tôi trong công ty, tôi sẽ lập tức đuổi việc cậu.”

Trần Tú Như tức giận như vậy là vì khi bước vào liền nghe thấy Tống Triều Dương nói hai người họ có quen biết, và hiện giờ việc có quen biết cũng rất đáng suy nghĩ, nếu như để người khác cho rằng hai người là quan hệ nam nữ, Trần Tú Như tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Nhưng Trần Tú Như cũng là có ý đồ trong lòng, thực ra Thẩm Nam Nam căn bản không nghĩ tới phương diện này, chỉ nói rằng hai người ở phương diện nào đó có quan hệ thân thích hoặc tình cảm, Tống Triều Dương mặc dù nhìn không tới nỗi nào nhưng trong lòng cô, Tống Triều Dương sao có thể so với sếp tổng Trần Tú Như được, càng không thể là quan hệ nam nữ với Trần Tú Như.

Tống Triều Dương vội cười hì hì nói: “Vâng, vâng, chẳng phải tôi vẫn đang nỗ lực làm việc đó sao, tuyệt đối không mượn danh của sếp.”

Trần Tú Như lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Triều Dương, sau đó nhìn về phía Mễ Đóa Đóa nói: “Tiểu Mễ, em sao vậy?”

Mễ Đóa Đóa do dự không dám nói, Thẩm Nam Nam liền nói ngay: “Trần tổng, vừa rồi phó phòng Triệu gọi Tiểu Mễ vào phòng, sau đó muốn sàm sỡ Tiểu Mễ, sau đó Tiểu Tống vào giúp đỡ Tiểu Mễ, phó phòng Triệu đó thật quá đáng, cứ thế này, chúng tôi làm sao làm việc được.”

Thẩm Nam Nam từ lâu đã rất giận dữ nhưng bình thường không có cơ hội tố cáo, hôm nay vừa hay Trần Tú Như tới phòng hành chính, cô lập tức nói hết toàn bộ những việc làm dơ bẩn của Triệu Định An.

Trần Tú Như càng nghe sắc mặt càng sa sầm, đới tới khi Thẩm Nam Nam nói xong, cô liền nói ngay: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ xử lý việc này!” Sau đó cô liền ra khỏi phòng làm việc, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà dồn dập đủ cho thấy cô đang phẫn nộ tới nhường nào.

Sau đó tiếng mở cửa phòng làm việc của phó phòng bên cạnh vang lên rồi lại đóng lại, mọi người không nghe thấy Trần Tú Như nói gì ở trong.

Thẩm Nam Nam hào hứng nắm chặt tay lại nói: “Tuyệt vời, lần này Trần tổng chắc chắn sẽ trừng trị tên khốn đó một trận, tốt nhất hãy đuổi hắn ra khỏi công ty luôn.”


Lúc này Mễ Đóa Đóa tâm trạng cũng tốt trở lại, Trần tổng ra mặt giúp cô, cô cũng không tủi thân nữa, đương nhiên chủ yếu vẫn là không bị sàm sỡ.

Sau chừng hơn mười phút, Trần Tú Như mới đi ra, sau đó lại vào phòng hành chính nói: “Tiểu Mễ, em yên tâm, sau này anh ta sẽ không dám nữa đâu.”

Tiểu Mễ vội vàng nói: “Cám ơn Trần tổng!”

Trần Tú Như áy náy nói: “Không cần cám ơn tôi, tôi nên nói xin lỗi mới đúng, nhân viên của tôi ở trong công ty, vì những việc này mà không thể làm việc bình thường được, đây hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, tiếp tới, tôi sẽ để trưởng phòng Trịnh soạn chế độ phòng làm việc, chỉ có quản lý phòng hành chính của mọi người, nếu như tiếp tục có tình hình quấy rối xảy ra, không cần biết là ai tôi sẽ đuổi việc ngay lập tức.”

Tống Triều Dương liền hỏi: “Vậy lần này không đuổi việc gã đó luôn sao?”

Trần Tú Như nhíu mày nói: “Hiện giờ không có chế độ cụ thể, tôi không thể đuổi việc anh ta được.” Trong lòng cô có chút bực bội, thực ra ý định của cô là đuổi việc Triệu Định An, nhưng chỗ dựa của Triệu Định An quá vững chãi, cô đích thực không thể đuổi việc anh ta lúc này được.

Đối với loại người này, Trần Tú Như thực sự rất căm ghét, nhưng hiện giờ cô đang kinh doanh một công ty có vốn gần một trăm triệu tệ, việc gì cũng cần phải suy nghĩ, có một số việc không phải cô muốn làm là có thể làm được, đây chính là một điều đáng tiếc của Trần Tú Như.

Sau khi Trần Tú Như rời đi, ba người cùng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, còn Triệu Định An lúc này lại đi vào, sắc mặt sa sầm, hằn học nhìn Tống Triều Dương nói: “Nhóc con cậu giỏi lắm, chúng ta hãy cứ đợi mà xem.”


Tống Triều Dương lúc này như thể không nghe thấy lời Triệu Định An nói, vẫn tiếp tục thu dọn đồ, sau đó nói với Thẩm Nam Nam và Mễ Đóa Đóa: “Chị Thẩm, Tiểu Mễ, chúng ta đi thôi.”

Tống Triều Dương rõ ràng là làm ngơ Triệu Định An, đây cũng là một sự miệt thị không hề che giấu, sắc mặt Triệu Định An lại càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con, chúng ta cứ đợi mà xem, trong vòng một tháng tôi không đuổi được cậu ra khỏi công ty tôi sẽ không mang họ Triệu.” Nói xong liền tức giận bỏ đi.

Mễ Đóa Đóa lập tức lo lắng nói: “Triều Dương, giờ phải làm sao đây?”

Tống Triều Dương cười nhạt nói: “Công ty này đâu phải của anh ta, sợ gì chứ, muốn đuổi tôi ra khỏi công ty, anh ta còn phải đợi.”

“Thật sự không sao chứ?” Mễ Đóa Đóa có chút không tin nhìn Tống Triều Dương.

“Đương nhiên là không sao, đi thôi, đừng quên Trần tổng mới là sếp tổng của công ty này, cô không tin tưởng người khác lẽ nào cũng không tin Trần tổng sao, chỉ cần tôi chăm chỉ làm việc, Trần tổng chắc chắn sẽ không để anh ta đạt được mục đích đâu.”

Nhắc tới Trần Tú Như, Mễ Đóa Đóa và Thẩm Nam Nam đều lập tức có lòng tin, ở công ty này, Trần tổng mới là người quyết định, chưa từng nghe nói nhân viên nào làm đang việc tốt sau đó lại chuyển đi nơi khác cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui