Điệp Viên Kỳ Quái

Nhưng do cách âm của căn nhà khá tốt nên cậu không nghe được bên trong có bao nhiêu người, cũng không biết là trai hay gái, nhưng có thể khẳng định rằng bên trong nhất định có người ở.

Bây giờ Tống Triều Dương hi vọng người vào ở là một thiếu phụ quyến rũ, vậy sau này không chừng có thể làm vài chuyện kích tình gì đó, cho dù không được ít nhất cũng phải ưa nhìn, nhất là lúc cùng nhau đợi thang máy, tùy tiện trò chuyện vài câu cũng không đến nỗi nhàm chán.

Cách nghĩ như vậy của Tống Triều Dương dường như không tốt lắm, nhưng người đã trải qua sống chết nhiều lần như Tống Triều Dương, đối với rất nhiều chuyện đều thờ ơ rồi, vì vậy có một vài suy nghĩ cũng không phải người bình thường có thể hiểu được, ví dụ như đối với phụ nữ, cho dù tốt đến mấy cậu cũng không muốn cưới về làm vợ.

Nhưng điều khiến Tống Triều Dương thất vọng là sáng ngày thứ hai thức dậy lúc cậu đứng chờ thang máy không gặp được hàng xóm của cậu, đành phải một mình đi thang máy xuống lầu.

Hôm nay, Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa lại đi kiểm tra hai kho hàng, mà hai kho hàng được kiểm tra hôm nay tương đối nhỏ, lượng công việc cũng ít đi nhiều, lúc về đến công ty còn chưa đến ba giờ, Mễ Đóa Đóa bắt đầu thu xếp tài liệu, làm công việc tổng kết.

Tống Triều Dương ngồi ở bên cạnh Mễ Đóa Đóa giúp cô ta, thuận tiện cũng học hỏi theo, có thể Trịnh Lệ Tú bảo Tống Triều Dương học hỏi theo Mễ Đóa Đóa chính là muốn để sau này Tống Triều Dương tiếp quản công việc của Mễ Đóa Đóa, dù sao thì để cô gái như Mễ Đóa Đóa đi kiểm tra kho hàng vẫn không được tốt lắm.

Hai người đã tiếp xúc được hai ngày, ấn tượng của Mễ Đóa Đóa về Tống Triều Dương cũng không tệ, ít ra Tống Triều Dương vẫn rất tôn trọng cô, hơn nữa cũng không có ức hiếp cô, càng không cố tình lợi dụng cô, đương nhiên còn có một điều quan trọng nhất, Tống Triều Dương đã từng cứu cô từ trong tay mấy tên lưu manh, vì vậy chỉ hai ngày ngắn ngủi Mễ Đóa Đóa đã cực kỳ tin tưởng Tống Triều Dương, cho dù Tống Triều Dương ngồi bên cạnh cô, cô cũng không cảm thấy quá căng thẳng.


Đợi làm xong tổng kết, trong phòng hành chính vẫn chỉ có hai người họ, hai người tài xế không biết đi lái xe cho cấp trên nào rồi, mà Lý Chí Sâm và Thẩm Nam Nam vẫn chưa về.

“Cuối cùng cũng làm xong rồi.” Mễ Đóa Đóa dựa lưng vào ghế, vươn cánh tay ra, bộ ngực nhô cao lên.

Động tác như vậy quả thật khá quyến rũ, nhất là cô gái thanh tú như Mễ Đóa Đóa làm động tác như vậy càng gây sốc hơn, Tống Triều Dương cũng không kìm được nhìn thêm vài lần.

Mễ Đóa Đóa phát hiện ánh mắt của Tống Triều Dương liền ngồi dậy, mặt có chút đỏ, Tống Triều Dương lập tức bật cười nói: “Động tác này của cô thực sự khá đẹp.”

Mễ Đóa Đóa không ngờ đến Tống Triều Dương không những nhìn mà còn trực tiếp đánh giá, cô đỏ mặt không biết nên ứng phó như thế nào.

Tống Triều Dương lại cười ha ha nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là sự tán thưởng thuần túy.”

Mễ Đóa Đóa cảm thấy ánh mắt của Tống Triều Dương rất trong sáng, bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, cô quả thật đã đến tuổi quen bạn trai rồi, nhưng do cô xinh đẹp, những người đàn ông cô tiếp xúc thường nhìn cô bằng ánh mắt khiến cô khó chịu, nên lâu dần đã hình thành nên tâm lý cảnh giác này.

“Triều Dương, trước kia anh là bảo vệ, sao thoáng chốc đã đến công ty chúng tôi vậy, công ty chúng tôi cũng đâu có tuyển người mới?”

Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Tôi được Trần tổng các cô sắp xếp, trước kia đã từng giúp cô ấy.”

“Ồ...” Mễ Đóa Đóa gật đầu nói: “Nếu là Trần tổng sắp xếp, vậy anh nhất định có năng lực, Trần tổng không nể tình người nhất, trong cả công ty chưa từng thấy cô ấy sắp xếp họ hàng nào vào đây bao giờ, nào giống người trong tổng công ty, luôn sắp xếp người vào trong công ty con chúng ta.”

“Xem ra cô có chút bất mãn?” Tống Triều Dương cười hỏi.


Mễ Đóa Đóa bĩu môi nói: “Đương nhiên bất mãn rồi, những người đó đến đây, không có năng lực, công việc cũng làm không xong, có người thậm chí không mấy khi đi làm, nhưng tiền kiếm được không ít chút nào, không chỉ có tôi, mọi người đều rất bất mãn.”

Tống Triều Dương thực sự không ngờ trong một công ty lại có quan hệ nhân sự phức tạp như vậy, nói: “Vậy Trần tổng chúng ta có thể chịu đựng những chuyện như vậy sao?”

Mễ Đóa Đóa bĩu môi cao hơn nói: “Trần tổng chúng ta đương nhiên không bằng lòng, nhưng những người đó đều do cấp trên sắp xếp, cô ấy cũng hết cách, hơn nữa tôi thấy bây giờ công ty kinh doanh càng ngày càng tốt, chắc chắn sẽ có càng ngày càng nhiều người muốn đến công ty chi nhánh Viễn Hoa của chúng ta.”

Tống Triều Dương trợn tròn mắt nói: “Rõ ràng đến công ty chúng ta kiếm lời.”

Mễ Đóa Đáo càng tức giận hơn nói: “Phải đó, nên trong lòng những người làm việc tốt trong công ty như chúng tôi đều không cam lòng, vì sao chúng ta chăm chỉ làm việc, toàn tâm toàn ý muốn phát triển công ty, mà họ không cần làm gì hết lại có thể đến chỗ chúng ta ngồi không hưởng lộc?”

“Thực sự không phải chuyện tốt gì, e rằng sau này trong lòng những người chăm chỉ làm việc như chúng ta sẽ ngày càng mất cân bằng.” Tống Triều Dương cũng mặc nhiên xếp mình vào nhóm người chăm chỉ làm việc, nhưng dường như cậu cũng chưa từng làm được công việc thực chất nào, mà sau này làm được hay không cũng không rõ.

“Phải đó, nếu không phải Trần tổng ở đây, mọi người còn lâu mới làm.”

Tống Triều Dương cũng tỏ ra vẻ lòng đầy căm phẫn nói: “Đúng, nếu không phải Trần tổng ở đây tôi cũng không làm việc chăm chỉ đâu.” Nhưng mà cậu không có cảm nhận như Mễ Đóa Đóa, chỉ làm dáng phối hợp Mễ Đóa Đóa thôi.


“Mệt chết người rồi, ủa, hai người về nhanh thật đấy.” Đang nói chuyện thì Thẩm Nam Nam trở về, vừa vào cửa đã phàn nàn.

“Chị Thẩm.” Hai người Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa cùng nhau chào hỏi.

Thẩm Nam Nam đến trước bàn hai người, cười tít mắt nhìn hai người nói: “Ha ha, hai người nam nữ phối hợp nhau thực sự làm không mệt đấy, đâu giống một mình tôi, làm mệt muốn chết, Tiểu Mễ à, lần sau em cho Tiểu Tống đi với chị Thẩm được không?”

Mặt Mễ Đóa Đóa thoạt cái liền đỏ ửng, lắp ba lắp bắp nói: “Chị Thẩm, chị... Chị đừng đùa nữa, chúng em không có gì đâu.”

Thẩm Nam Nam cười khanh khách nói: “Em xem em kìa, lớn như vậy rồi hễ nói đùa là đỏ mặt, nhưng nói thì nói, Tiểu Tống lại bằng tầm tuổi em, chị thấy hai người cũng xứng đôi lắm đấy, nếu hẹn hò với nhau cũng không tệ.”

Mễ Đóa Đóa càng lúng túng hơn, đầu sắp cúi xuống ngực luôn rồi, Tống Triều Dương lập tức bật cười nói: “Chị Thẩm, chị đừng thếp vàng lên mặt em nữa, em chỉ là một kẻ nghèo nàn, không nhà không xe, sao có thể xứng với Mễ Đóa Đóa được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui