Điệp Viên Kỳ Quái

Mau tránh ra.” Tống Triều Dương kêu lên một tiếng, nhưng người xung quanh căn bản không nghe thấy tiếng cậu. Quan trọng là tiếng pháo nổ quá lớn, Tống Triều Dương có chút lo lắng, uy lực của thứ đồ này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trước đây cậu thường nhìn thấy đám côn đồ trên phố dùng thứ này để đánh lộn, sau đó bắn lên người, cảm giác giống như một cục đá ném mạnh lên người vậy, huống hồ còn có tia lửa. Nếu như rơi lên đầu Trần Tú Nhiên, vậy thì tóc Trần Tú Nhiên chắc chắn sẽ bị đốt cháy. Tống Triều Dương không dám do dự thêm, cậu lập tức bật mạnh chân, tiến nhanh về phía trước hai bước, sau đó nhào lên, Trần Tú Nhiên bị đẩy ngã nhào xuống đất, trong quá trình Tống Triều Dương nhào mình về phía trước, những người chen lấn bên cạnh cậu cũng bị cậu hất ngã.

“Ai đụng vào tôi?”

“Là anh phải không?”

“Điên à?”

Mấy người bị Tống Triều Dương đẩy ngã bắt đầu nhốn nháo mắng mỏ, có một đứa bé thậm chí còn ngã ra đất, khóc lóc ầm ỹ, khi họ còn chưa kịp nhìn rõ ai đụng vào mình, bên tai đã vang lên một tiếng nổ chói tai, quả pháo kia vừa nổ trên mặt đất, tia lửa rực rỡ bắn ra, bay lên người người đứng gần, Trần Tú Nhiên bị Tống Triều Dương đẩy ngã xuống đất, vốn dĩ cũng rất sợ hãi, không hiểu Tống Triều Dương rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cô vừa hay nhìn thấy quả pháo nổ tung ở bên cạnh cách cô chưa tới một mét, lập tức sợ chết khiếp, và mới biết được Tống Triều Dương là vì muốn cứu cô. Sau tiếng nổ, mọi người nhảy quớ lên dập lửa, khó khăn lắm mới dập tắt được lửa trên người, cũng may không có ai bị thương, chỉ có điều tiếng pháo nổ hơi lớn, người bình thường hơi ù tai, Trần Tú Nhiên sợ hãi run người, rõ ràng không còn hứng thú chơi tiếp nữa, liền kéo Tống Triều Dương đi về. Sau khi về tới thang máy, Trần Tú Nhiên liền nhìn Tống Triều Dương cảm kích nói: “Cám ơn anh, vừa rồi anh đã cứu em!”


Tống Triều Dương thản nhiên mỉm cười: “Việc này cần gì phải khách sáo, chúng ta không phải là người một nhà sao?”

“Nhưng cho dù là người một nhà thì cũng nên nói cám ơn.” Trần Tú Nhiên nói với Tống Triều Dương.

“Em không bị thương chứ?” Tống Triều Dương trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

“Nếu như quả pháo đó nổ vào em, hoặc đốt cháy tóc em, anh không biết về nhà sẽ phải nói sao với chị gái và ba mẹ em. Đã nói anh sẽ bảo vệ em, vì thế việc này không chỉ là giúp em mà cũng là giúp anh!”

“Nghĩ lại thì đúng là như vậy.” Trần Tú Nhiên cười giòn giã một tiếng sau đó lại hỏi.

“Vừa rồi em thấy anh hành động rất dứt khoát, thân thủ rất đẹp mắt, anh rể, có phải trước đây anh từng luyện võ không?”

“Cái gì mà từng luyện võ hay không chứ, chỉ là bình thường anh thích vận động, rèn luyện nhiều hơn một chút, phản ứng nhanh hơn người thường một chút mà thôi.

“Sao em không thấy giống.” Trần Tú Nhiên liếc mắt hỏi, rõ ràng tỏ vẻ không tin.


“Em cảm thấy anh chắc chắn là người có quá khứ, hay là kể cho em nghe đi.” Trần Tú Nhiên vẻ mặt mong đợi nói.

Tống Triều Dương chỉ biết cười một tiếng: “Anh có quá khứ gì được chứ, chỉ là một người bình thường thôi, em tưởng rằng đang xem tivi hay đọc tiểu thuyết sao?”

“Vâng, em thấy không giống.” Trần Tú Nhiên lắc đầu nhìn Tống Triều Dương nói.

“Em không tin cũng không có cách nào cả.” Tống Triều Dương tổng kết, nhấn mở cửa thang máy. Đợi khi họ đi vào, cơm cũng được dọn lên bàn, bánh chẻo cũng vừa vớt ra khỏi nồi, ăn bánh chẻo nóng hổi ngắm pháo hoa rực rỡ ngoài cửa, mắt Tống Triều Dương hơi nhạt nhòa.

Cậu bỗng nhớ tới mấy năm trước, đó là lần duy nhất cả nhà ngồi cùng một bàn, ăn cơm và bánh chẻo tất niên rất ngon miệng. Xem tiết mục đón xuân, khi đó cậu còn nhớ là năm mới lên lớp sáu, mình vừa tròn mười hai tuổi, chân bất ngờ đau nhói, Tống Triều Dương liền ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Trần Tú Như trừng mắt nhìn mình,


“Nghĩ gì vậy, mẹ em nói với anh mấy lần, anh vẫn cứ không phản ứng gì cả.”

Tống Triều Dương vội vàng đặt đũa xuống, “Xin lỗi dì, vừa rồi cháu nghĩ tới một số việc trước kia.”

Mẹ của Trần Tú Như lập tức lên tiếng: “Việc trước đây đừng nghĩ tới nữa, hôm nay đón Tết thì nên vui vẻ, sau này cũng vậy, cả nhà chúng ta đều tập trung bên nhau.” Tống Triều Dương gật đầu thật mạnh, lại cầm đũa lên, đợi ăn xong bữa cơm giao thừa cũng đã hơn 11 giờ. Ra ngoài chưa bao lâu, tiếng chuông giao thừa đã điểm, tiếng chuông vừa vang lên, Trần Tú Nhiên lập tức nhảy lên, nhìn bốn người ngồi trên sô pha ở giữa phòng khách liền lần lượt chắp tay thi lễ.

“Chúc mừng phát tài, lì xì lấy ra!”

Xem ra năm nào có lẽ cũng như thế này, mọi người như thể đều đã chuẩn bị sẵn, mỗi người đều rút ra một bao lì xì, đưa ra trước mặt. Tới Trần Tú Nhiên cũng không nhận, có điều lì xì lấy ra là cỡ lớn hơn. Trần Tú Nhiên khi đưa lì xì cho Trần Tú Như liền trợn ngược mắt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui