Điệp Viên Kỳ Quái

"Chị xem, chị còn chê tôi không tự nhiên. Giữa những người yêu nhau thì làm động tác như này chẳng phải rất bình thường sao?” Trần Tú Như giật giật khoé miệng nhưng cô không nói gì cả. Cô kéo tay Tống Triều Dương lại nhưng không đặt lên eo mà khoác lên vai mình. Hai người họ bước vào thang máy, họ đứng đối diện với nhau. Tống Triều Dương nhìn dung mạo xinh đẹp của Trần Tú Như, chẳng hiểu sao trong đầu cậu lại hiện lên dung nhan của Lý Hương Quân và Lý Tương Tư.

Thấy ánh mắt Tống Triều Dương nhìn mình rất lạ, Trần Tú Như cảm thấy có chút không thoải mái.

Ngày thường nghiêm túc quen rồi, uy nghiêm của Trần Tú Như ở công ty rất lớn, chưa bao giờ có một người đàn ông nào lại dám nhìn cô chằm chằm như vậy. Cô vô thức trợn mắt lên, ánh mắt trở nên sắc bén. Cảm nhận được sự thay đổi từ đôi mắt của Trần Tú Như, ánh mắt mà Tống Triều Dương nhìn cô ngay lập tức khôi phục lại trạng thái ngày thường như ở công ty vậy, vô cùng bình lặng.

Trần Tú Như thở dài một tiếng rồi nhìn Tống Triều Dương nói với ngữ khí hiền hoà:

“Sau khi vào nhà thì cậu không được nhìn tôi bằng con mắt như vậy nữa. Tôi đưa cậu về nhà hơn nữa lại còn nói với người khác cậu là bạn trai của tôi, thậm chí còn bảo là chúng ta quen nhau được một thời gian khá dài rồi, quan hệ vô cùng thân mật. Ba mẹ tôi rất sốt sắng với chuyện của tôi nên chắc chắn lo rằng tôi tìm bừa một người để gạt họ. Nếu cậu không biểu hiện tự nhiên một chút thì sẽ dễ bị lộ ra sơ hở lắm đấy.”

“Vậy chị cho là thân mật tới mức nào thì phù hợp?” Tống Triều Dương hỏi thẳng.


“Ba mẹ tôi không phải là người cổ hủ, bất luận là ngôn ngữ hay ánh mắt thì cậu phải biểu hiện tự nhiên một chút.” Nói tới đây, Trần Tú Như nhìn chằm chằm rồi hiếu kỳ hỏi Tống Triều Dương:

“Có phải cậu chưa từng yêu ai không?”

Nghe thấy câu này, Tống Triều Dương ngây ra một lúc rồi thở dài, cậu không hề trả lời trực tiếp câu hỏi này.

Tự vấn lòng, cậu có cảm tình với Lý Hương Quân. So với Trần Tú Như thì thân phận của Lý Hương Quân chẳng khề kém cạnh, mà cũng có thể là bởi trong mắt cậu thì người tình là Tây Thi. Tống Triều Dương cho rằng tướng mạo và thân hình của Lý Hương Quân có lẽ còn hơn hẳn Trần Tú Như.

Hành động thân mật nhất giữa cậu và Lý Hương Quân cũng chỉ là ôm nhau mà thôi, hơn nữa lần nào cũng là Lý Hương Quân chủ động. Trần Tú Như tưởng là Tống Triều Dương bị câu hỏi của mình làm bối rối nên cô khẽ nhoẻn miệng cười. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô lại chủ động khoác tay Tống Triều Dương. Trần Tú Như nhìn khuôn mặt Tống Triều Dương lại nở nụ cười tự tin, cô gật gật đầu tán thưởng nói với cậu:

“Cứ như này thì chắc ba mẹ tôi không nghi ngờ đâu, nhưng cậu phải cẩn thận em gái tôi, nó tinh ranh lắm. Cậu phải cố gắng đừng tiếp xúc nhiều với nó, nếu không thì rất dễ bị nó phát hiện ra. Trước giờ nó thích cấu kết với mẹ tôi, nó mà biết được chắc chắn sẽ mách lẻo.”

“Được rồi?” Tôi sẽ cố gắng.” Tống Triều Dương gật gật đầu. Cậu đã xem qua tài liệu rồi, điểm nổi bật nhất về người em gái này của Trần Tú Như là hai cái, IQ cao và EQ cao. Hơn nữa thì a đầu này là chị em song sinh với Trần Tú Như nhưng tính cách thì trái ngược hoàn toàn. Trần Tú Như nghiêm túc lạnh lùng nhưng Trần Tú Nhiên lại hoạt bát hiếu động. Cả hai chị em họ đều chưa có bạn trai, nhưng bởi tính cách khác biệt nên bất kể là anh trai Trần Chí Cao hay ba mẹ của Trần Tú Như đều chưa từng lo lắng việc Trần Tú Nhiên chưa có bạn trai.

Lúc này thang máy đã tới, sau khi hai người bước ra khỏi thang máy thì Trần Tú Như bước lên trước gõ cửa. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một phu nhân độ ngoài 40 tuổi trông vô cùng thuỳ mị xuất hiện trước mắt Tống Triều Dương. Nhìn cách ăn mặc của dì đây thì có lẽ là mẹ của Trần Tú Như. Nhưng cậu nghĩ lại tuổi tác của Trần Tú Như rồi lại nghĩ đến Trần Chí Cao thì dì đây ít nhất cũng phải hơn 50 mới đúng, xem ra là gìn giữ nhan sắc kỹ càng lắm.

“Chào cậu, chàng trai.” Mẹ của Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương, ánh mắt của bà bỗng loé lên một tia sáng rồi lại cười mỉm chào hỏi, sau đó bà nghiêng đầu nhìn Trần Tú Như trách móc:

“Mẹ mà không gọi điện cho con thì con không biết đường về đúng không? Con quên mất mẹ và ba hay là cố tình trốn vậy?”


“Làm gì có chuyện đó, con là đứa bất hiếu như vậy sao?” Trần Tú Như nở nụ cười nhõng nhẽo, đưa túi quà trong tay mình nhét cho Tống Triều Dương rồi ôm chặt lấy mẹ. Lúc ở công ty rất hiếm khi thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Trần Tú Như chứ đừng nói là trông thấy cô như một đứa trẻ con làm nũng mẹ thế này. Nhìn dáng vẻ cởi mở nhõng nhẽo của Trần Tú Như, dường như sức hút của cô lại càng thêm mê hồn. Trong lòng Tống Triều Dương hơi rung động. Sau khi buông mẹ ra, Trần Tú Như lại ôm lấy cánh tay của Tống Triều Dương lắc lắc rồi nũng nịu nói:

“Chẳng phải là con vừa mới chốt được sao? Vốn dĩ công việc đã bận rồi, mãi mới dành ra được một ngày đấy.”

“Bận bận bận, con chỉ biết bận thôi. Bận tới lúc nào mới xong? Chẳng phải bảo anh trai con phái cho con thêm một trợ lý nữa sao?” Mẹ của Trần Tú Như trợn mắt lên nhìn cô rồi nói. Trần Tú Như không nói gì nhưng cô liếc mắt nhìn Tống Triều Dương một cái. Đây chẳng phải là trợ lý mà anh trai tìm cho con sao? Trần Tú Như thầm lẩm bẩm trong lòng. Tống Triều Dương cảm giác cánh tay mình khẽ bị Trần Tú Như chạm vào thì cậu mới định thần lại. Cậu nhìn mẹ của Trần Tú Như rồi nở một nụ cười mỉm:

“Bác gái, quả thực là ngại quá, mãi mà chưa tới thăm mọi người được. Cháu định một thời gian nữa chuẩn bị sẵn sàng với Tú Như xong thì mới tới thăm hai bác. Hôm nay cháu tới hơi đường đột, mong bác đừng trách.”

Nhìn Tống Triều Dương ăn nói đường hoàng, thái độ lễ phép thì mẹ của Trần Tú Như càng nhìn lại càng thấy hài lòng, bà cười vui vẻ nói:

“Có gì mà đường đột? Phải tới sớm hơn mới đúng. Ông Trần mau ra đây, con gái lớn đưa bạn trai về nhà này.” Mẹ của Trần Tú Như gọi với vào trong.


“Tới đây, tới đây.” Nghe tiếng gọi, một ông lão độ ngoài 60 tuổi vừa nói vừa từ phòng ngủ đi ra. Vừa nhìn thấy Tống Triều Dương và Trần Tú Như thì ông lập tức bật cười ha hả:

“Thấy chưa, tôi đã bảo là không phải lo còn gì. A đầu nhà mình điều kiện tốt như vậy làm gì mà không có bạn trai.

“Cháu chào bác trai.” Trông thấy ông lão, Tống Triều Dương bước lên phía trước một bước.

“Không phải khách khí, ngồi đi, chúng ta nói chuyện với nhau.” Ba của Trần Tú Như lấy thuốc ra đưa cho Tống Triều Dương một điếu. Tống Triều Dương nhận lấy rồi tay phải nhanh chóng cầm bất lửa trên bàn lên châm cho Trần Kiến Quốc.

“Cháu không hút à?” Trần Kiến Quốc nghi hoặc nhìn Tống Triều Dương.

“Thi thoảng cháu cũng hút nhưng mà Tú Như không thích cháu hút cho lắm nên cháu hút ít đi rồi ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận