Điệp Viên Kỳ Quái

"Lý Tứ Hải bị bí mật khống chế, tại sao vậy?” Câu nói của Mèo Rừng giống như một tiếng sấm vang lên bên tai Tống Triều Dương.

Mặc dù cậu không hiểu việc của quốc gia nhưng có thể tưởng tượng ra rằng, quan chức có cấp bậc như Lý Tứ Hải một khi xảy ra chuyện sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn.

“Không chỉ có Lý Tứ Hải, còn có cả Lý Tam Giang, Hướng Đông Nam! Lần này có ảnh hưởng rất lớn tới cơ quan an ninh!”

“Sao anh lại biết, tại sao lại nói cho em?” Tống Triều Dương rõ ràng đã nắm bắt được trọng điểm.

“Lão đại cũng bị bắt rồi!” Mèo Rừng thản nhiên nói.

“Lão đại… là anh cả?” Tống Triều Dương giật mình phản ứng ra.

“Trước đây anh ấy cũng là quan chức cao cấp của cơ quan an ninh, sự việc liên quan khá nhạy cảm.”

“Vậy thân phận của Bố Già?” Tống Triều Dương không dám nghĩ sâu hơn.

“Tạm thời vẫn không thể nói cho cậu biết được!” Mèo Rừng đáp.

Hàng loạt sự việc giống như ném một quả bom trong đầu Tống Triều Dương khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

“Các anh không muốn em ở lại Kinh Thành là vì sợ sẽ ảnh hưởng tới em?” Tống Triều Dương hỏi.

“Đúng!” Mèo Rừng khẳng định nói, “Lý Tứ Hải biết rõ quan hệ của cậu và Bố Già… Người trước đây đánh tráo chính là ông ta… Bố Già sợ Lý Tứ Hải sắp chết sẽ phản công, vì thế mới để cậu rời khỏi Kinh Thành…”

“Vậy Lý Hương Quân thì sao?” Tống Triều Dương lo lắng hỏi.

“Chắc là đã về nước rồi, Bố Già bảo tôi nói cho cậu biết, không cần phải lo lắng. Tôi ước tính chắc là có sự bảo vệ của cơ quan liên quan, đợi việc của Lý Tứ Hải qua đi sẽ được thả ra…”


“Phải mất bao lâu?”

“Cái này không biết, Bố Già nói là rất nhanh thôi! Bản thân Lý Tứ Hải không có vấn đề gì cả, trở thành cục diện như hiện tại là vì nếu để ông ta tiếp tục điều tra sẽ phá hoại kế hoạch của cấp trên, khiến người quan trọng bại lộ!”

Người quan trọng có phải là ông nội không?

Câu nói này, Tống Triều Dương nghĩ rất lâu cũng không lên tiếng hỏi.

“Vì thế không cần lo lắng, đợi xong việc Lý Tứ Hải sẽ được thả ra thôi…”

“Vậy còn Lý Tương Tư?” Tống Triều Dương lại hỏi một câu.

“Cậu quan tâm nhiều người thật đấy?” Mèo Rừng phì cười một tiếng, “Lý Tam Giang là có vấn đề thật, Lý Quán Kiệt tạm thời bị đình chỉ chức vụ, nhưng dính líu không nhiều, công việc chắc chắn không còn, nhưng không đến mức bị bắt giam.”

“Nhưng Bố Già bảo tôi nói với cậu, việc của cậu và Lý Hương Quân không thể nào… Đương nhiên không phải vì ông không đồng ý mà là có nguyên nhân sâu xa hơn, bảo cậu sớm cắt đứt ý định này!”

“Tại sao?”

Mèo Rừng trầm ngâm vài giây: “Vốn dĩ Bố Già không định để tôi nói cho cậu biết, nhưng tôi sợ cậu nghĩ ngợi lung tung… Lý Tứ Hải lấy việc này làm điều kiện, đồng ý không truy cứu việc của anh cả…”

“Việc của anh cả rất nghiêm trọng sao?” Tống Triều Dương kêu lên một tiếng.

“Mặc dù không tới mức mất mạng nhưng rất có thể bị giam giữ cả đời… Bố Già nói vậy, tôi cũng không rõ lắm…”

Tống Triều Dương cúp điện thoại, trong lòng lo lắng giống như mèo cào, cậu chỉ hận không thể ngay lập tức tìm ông nội hỏi cho rõ ràng.

Mấy ngày sau, khi Tống Triều Dương đang thầm lo lắng, điện thoại của Lý Hương Quân gọi tới.

“Hiện giờ em đang ở đâu, có nguy hiểm gì không?” Tống Triều Dương vội vàng hỏi trong điện thoại.

“Em không sao!” Giọng Lý Hương Quân nghe ra rất bình tĩnh, “Em gặp được ba em rồi!”

“Ông ấy… vẫn ổn chứ?” Tống Triều Dương do dự hỏi một câu.

“Vẫn ổn, chỉ có điều không tự do lắm!”

“Vậy giờ em đang ở đâu?” Tống Triều Dương vội vàng hỏi.

“Em ở Kinh Thành!”

“Anh đi tìm em…”

“Không cần đâu…” Giọng Lý Hương Quân có chút nghẹn ngào, “Sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa…”

“Tại sao?”

“Ân oán của ông ấy và trưởng bối nhà anh rất sâu… ngoài em và dì ra, hiện giờ ông không còn gì cả… Việc của bác em là một cú sốc rất lớn đối với ông ấy…” Lý Hương Quân bật khóc.


Việc của Lý Tam Giang, Mèo Rừng cũng đã nói đôi chút với Tống Triều Dương. Những việc làm của Lý Tam Giang có thể gọi là đầu hàng giặc bán nước.

Trái tim Tống Triều Dương giống như bị dao cắt, nhưng cậu không biết phải giải thích thế nào với Lý Hương Quân, cũng không biết phải làm thế nào để mình yên tâm.

Từ sau cuộc gọi đó, Lý Hương Quân giống như biến mất khỏi thế gian này, Tống Triều Dương không còn nhận được bất cứ tin tức nào của cô nữa.

Tống Triều Dương giống như người mất hồn, ngày ngày mơ mơ màng màng như người say rượu.

Mèo Rừng gọi điện thoại, Bố Già gọi điện thoại, Hồ Ly thậm chí còn tới thăm cậu một lần, dẫn cậu tới club, muốn cậu khai trai, nhưng không ngờ Tống Triều Dương sau khi tới nơi chỉ uống rượu, cuối cùng say như một con heo chết.

Chớp mắt mấy tháng qua đi, lại sắp sửa tới Tết, Tống Triều Dương mới dần dần vượt lên khỏi nỗi bi thương.

Có một ngày, khi Tống Triều Dương đang ăn cơm trong một nhà hàng thì bất ngờ phát hiện ra một cô gái xinh đẹp bưng khay thức ăn tới ngồi xuống đối diện mình. Tống Triều Dương giật mình khiếp sợ.

Tại sao cảm giác cô gái này mang lại cho cậu lại có phần quen thuộc?

Tống Triều Dương cố gắng ngẫm nghĩ, nhưng dù cậu nghĩ thế nào đi nữa cũng không nghĩ ra mình đã gặp cô gái này ở đâu.

Khi cậu quan sát lại mặt cô gái này, bất ngờ đứng bật dậy, cả người giống như một con sư tử nổi giận, tóc gáy dựng ngược.

“Ngồi xuống, nhiều người đang nhìn kìa!” Cô gái ăn một miếng cơm.

Nghe thấy giọng nói này, Tống Triều Dương càng thêm chắc chắn.

Chính là cô gái này, mặc dù gương mặt không giống nhưng giọng nói này, cả đời Tống Triều Dương cũng không quên.

Đã hại mình hai lần rồi, cô gái này còn dám xuất hiện trước mặt mình?

Thú Y như thể biết được Tống Triều Dương đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười: “Lần này không phải hại cậu, lần này tôi tới để bảo vệ cậu!”

Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng, vẻ mặt phòng bị.


Thú Y chỉ biết thở dài một hơi, cầm điện thoại ra gọi vào một số điện thoại.

Sau khi điện thoại kết nối, Thú Y liền nói thẳng: “Tên khốn này không tin tôi.”

“Cô không nói thân phận của cô sao?” Mèo Rừng nói trong điện thoại.

“Tạm thời không muốn để cậu ta biết!” Thú Y nói, sau đó lại đưa điện thoại cho Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương không cầm lấy, chỉ lạnh lùng nhìn Thú Y.

“Anh hai của cậu!” Một câu nói kinh động lòng người, suýt chút nữa khiến Tống Triều Dương hốt hoảng bỏ chạy.

Tống Triều Dương bán tín bán nghi cầm lấy điện thoại, báo một nhóm ám hiệu ra trước.

Sau khi xác nhận là Mèo Rừng, Tống Triều Dương mới ngờ vực hỏi: “Cô gái này là ai?”

“Cậu hỏi thẳng cô ta đi!” Mèo Rừng nói, “Có điều cô ta đúng là tới để bảo vệ cậu, là ý của Bố Già! Người ta đã theo cậu suốt mấy tháng rồi, cậu không hề phát hiện ra sao?” Nói xong liền cúp máy.

Tống Triều Dương cầm điện thoại ngây người.

Mấy tháng vừa qua, mình giống như một cái xác không hồn, làm gì để ý tới có người theo dõi mình hay không?

Tống Triều Dương chậm rãi trả lại điện thoại cho Thú Y, cậu nghi ngờ cô gái này có quan hệ gì đó với Bố Già.

“Yên tâm, lần này không phải tới hại cậu! Hơn nữa, hai lần trước nếu không phải là tôi, cậu có thể nhẹ nhõm vậy sao?”

Tống Triều Dương lạnh lùng hừ một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận