Điệp Viên Kỳ Quái

"Lại một kẻ nông cạn!” Ông chủ tiệm đồ cổ lắc lắc đầu, ông coi Tống Triều Dương như một tên nhóc lơ ngơ chẳng hiểu cái gì cam tâm tình nguyện nộp học phí.

Người đàn ông to cao kéo Tống Triều Dương đi xuyên qua tiệm đồ cổ, khi vừa tới chỗ đỗ xe taxi ở trước mặt thì cái bụng của Tống Triều Dương lại òng ọc sôi lên.

“Người anh em vẫn chưa ăn cơm phải không?” Người đàn ông cao lớn không biết làm thế nào hỏi: “Trên người tôi vẫn còn ít tiền, nhà hàng lớn thì không đủ để vào rồi, chúng ta tìm một hàng ăn tử tế một chút, tôi mời cậu ăn cơm!”

Nhìn cách ăn mặc của Tống Triều Dương kiểu gì cũng không giống dáng vẻ của người không ăn nổi cơm.

Tống Triều Dương cảm động tới mức suýt thì rơi nước mắt, cuối cùng cậu cũng có thể lấp đầy cái bụng rồi.

“Không cần đến nhà hàng lớn đâu, tìm bừa một hàng ăn là được rồi, kìa, chỗ kia luôn đi!” Tống Triều Dương chỉ vào một tiệm bánh bao cách đó không xa.

“Như vậy mà cũng được sao?” Người đàn ông xoa xoa tay: “Vừa nhìn người anh em đã biết ngay là người có thân phận rồi.”

“Đại ca à, em không khách khí đâu, lát nữa anh đừng chê em ăn nhiều là được.” Tống Triều Dương ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của bánh bao mà nuốt nước bọt ừng ực. Đến khi người đàn ông cao lớn định thần lại thì cậu đã bước vào trong tiệm bánh bao rồi. Cậu ngồi vào một bàn ăn đơn sơ rồi gọi ông chủ bê bánh bao tới.

Tống Triều Dương sợ làm người đàn ông kia hốt hoảng nên cậu cố gắng kìm sự kích động lại mà thong thả ăn. Nhưng người đàn ông cao lớn vẫn trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn cậu.


Cái bánh bao to bằng nắm đấm của đứa trẻ con mà Tống Triều Dương chỉ ăn có đôi miếng là hết. Một cái lồng bánh to đùng có tới mười cái mà chưa đầy ba phút cậu ta cho vào bụng ba lồng rồi.

“Ông chủ, thêm ba lồng nữa đi.” Tống Triều Dương nhét nốt một cái bánh bao cuối cùng trên bàn vào mồm, uống một ngụm sữa đậu rồi hét lên.

Ông chủ thu dọn mấy cái lồng trống không đi rồi lại đặt ba cái lồng lên bàn.

Vài phút sau, khi mà Tống Triều Dương lại gọi thêm ba cái lồng nữa thì cuối cùng ông chủ cũng cảm thấy có gì không ổn.

Có hai người ngồi vào bàn nhưng chỉ có Tống Triều Dương là cầm đũa. Người đàn ông cao lớn ngồi đối diện với cậu há hốc mồm nhìn Tống Triều Dương như trông thấy ma vậy.

Vãi thật, ông chủ cũng bị doạ cho hết hồn, sáu lồng bánh bao không phải là bị một thanh niên nho nhã như thế này ăn hết đấy chứ.

Tống Triều Dương chẳng thèm để ý tới ánh mắt kỳ lạ của ông chủ mà nở nụ cười với người đàn ông cao lớn: “Từ bé lượng ăn của em có hơi nhiều.”

Đây nào chỉ là lượng ăn nhiều, bao nhiêu bánh bao thế này, có cho một con lợn ăn có khi nó còn chẳng ăn hết ấy chứ, người đàn ông cao lớn bị doạ cho đến nỗi không thốt ra lời.


Cuối cùng Tống Triều Dương cũng ăn no. Người đàn ông cao lớn thanh toán ba trăm sáu mươi tệ xong liền cùng Tống Triều Dương bước ra khỏi cửa hang trong con mắt của tất cả mọi người kể cả ông bà chủ nhìn họ như người ngoài hành tinh.

“Vãi thật, gặp phải thần ăn rồi.” Một chàng trai ngoài hai mươi tuổi thất thanh kêu lên.

“Chụp lại chưa, lát nữa up lên mạng để mọi người mở mang tầm mắt.” Cô gái ngồi đối diện chàng trai hưng phấn hỏi.

Bước ra khỏi cửa, tay của người đàn ông cao lớn vẫn không ngừng run rẩy, không phải anh ta tiếc tiền mà là bị doạ cho khiếp vía. Một trăm hai mươi cái bánh bao lớn, tính ra ít nhất cũng phải để vừa nửa cái bao tải, Tống Triều Dương nhét kiểu gì vào bụng vậy.

Cuối cùng Tống Triều Dương cũng biết rằng hoá ra cảm giác được ăn no lại dễ chịu như vậy. Cậu đã quyết định rồi, nếu đồ vật là thật thì sẽ nghĩ cách liên hệ với anh hai hoặc anh ba, tới lúc đó bù đủ tiền thuốc của người đàn ông cao lớn kia, coi như là thù lao cho bữa cơm này của anh ta.

Người đàn ông cao lớn đưa Tống Triều Dương lên một chiếc taxi, chiếc xe lái gần một tiếng đồng hồ, khi gần ra khỏi trung tâm thành phố thì mới dừng lại.

Các toà nhà đang được xây dựng ở khắp nơi, đường phố cũng hẹp hơn nhiều, Tống Triều Dương vừa nhìn đã biết ngay nơi này ở gần ngoại ô Tân Hải.

Sau khi xuống xe, Tống Triều Dương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một toà nhà lớn trước mặt, bên ngoài trông có vẻ khá cũ nhưng vẫn có rất nhiều người đi ra đi vào, xem ra có rất đông người tới khám bệnh. Trước cửa treo tấm biển Bệnh viện chuyên khoa ung bướu Tây Hoa, hình như không phải bệnh viện công lập.


Đi tới đây thì Tống Triều Dương cũng mơ hồ hiểu ra mẹ của người đàn ông cao lớn này mắc bệnh gì.

Trong lòng cậu bất giác giật thót. Nếu mẹ của người đàn ông cao lớn này bị ung thư giai đoạn cuối thì quả thực là cậu không dám bảo đảm điều gì.

Tống Triều Dương rất giỏi kìm nén, cậu đi theo người đàn ông cao lớn tới tầng lầu mà mẹ anh ta nằm.

Sau khi bước vào, Tống Triều Dương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thật sự cậu không nhìn ra được là cái bệnh viện này lại có đông bệnh nhân đến thế. Lối đi vốn chỉ có chưa đầy ba mét mà hai bên đã bày kín giường, trên đó đều có người bệnh đang nằm. Ở giữa chừa ra lối đi, nếu không có những người nhà bệnh nhân đang ngồi la liệt trước mắt đây thì cũng chỉ vừa đủ đẩy một chiếc giường phẫu thuật qua.

Ở trên giường là người bệnh đang nằm, bên thành giường là người nhà đang ngồi, dưới gầm giường nhét đủ thứ, bô đi tiểu để lung tung khắp nơi, cái mùi vị đó thật sự rất đáng sợ.

Nhìn những người bệnh với làn da vàng vọt, rồi lại quay sang nhìn người nhà đầu tóc rối bù mà Tống Triều Dương tưởng như mình đang đi vào trại tị nạn.

Mũi của Tống Triều Dương ngửi mùi thuốc đông y khá nhạy cảm nên cậu cứ hắt xì liên tục, cậu bịt mũi rồi theo người đàn ông cao lớn đi vào trong.

“Đại ca, sao anh lại đưa mẹ anh tới nơi này?” Tống Triều Dương đi đằng sau người đàn ông cao lớn khẽ hỏi.

Người đàn ông cười khổ: “Bệnh viện lớn chúng tôi cũng đi không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng họ vẫn không chẩn đoán ra được bệnh tình của mẹ tôi, mãi mà không chữa khỏi. Bệnh càng lúc càng nặng nên chúng tôi chẳng còn cách nào khác, đi tới đây thì mới phát hiện ra được là ung thư dạ dày.”

Nhìn Tống Triều Dương chau mày, người đàn ông cao lớn lại giải thích: “Người anh em à, cậu đừng thấy ở đây lộn xộn, kỳ thực nổi tiếng lắm đấy, nổi tiếng lên cả trên mạng luôn. Cậu xem lối đi ở đây đều chật kín người là biết danh tiếng lớn đến mức nào rồi. Nếu không nhét cho bác sĩ chủ trị phong bì một vạn tệ thì còn lâu mới vào được phòng bệnh!” Câu cuối người đàn ông cố nén họng nói.


Vãi chưởng.

Chỉ mỗi việc không ở lối đi mà được vào phòng bệnh thôi cũng mất một vạn tệ, thế còn khám bệnh nữa thì như nào?

Tống Triều Dương vừa ngạc nhiên vừa đi theo người đàn ông cao lớn vào phòng bệnh.

Mùi ở trong phòng bệnh còn hăng hơn nữa, các thể loại mùi như mùi chân thối, mùi nước tiểu, mùi chua do lâu không tắm… hoà lẫn lại với nhau, quả thực là không hình dung nổi.

Phòng bệnh không lớn nhưng đặt vừa đủ năm cái giường, giữa các giường có lối đi đủ để cho một người đi qua. Người đàn ông cao lớn đưa Tống Triều Dương bước tới một chiếc giường sát tường nhà vệ sinh.

Có một người phụ nữ độ ngoài ba mươi tuổi đang ngồi bên giường. “Đây là vợ tôi!” Người đàn ông cao lớn giới thiệu.

Người phụ nữ trông thấy Tống Triều Dương liền đứng dậy nở nụ cười bẽn lẽn, vừa nhìn đã biết chị ta là người thật thà.

Trên giường bệnh là một bà lão đang nằm, tóc trắng bạc phơ, hai má hốc hác, sắc mặt vàng vọt, bà đang nhắm nghiền mắt lại.

Sau khi nghe thấy giọng của người đàn ông cao lớn thì bà lão gắng gượng mở mắt ra, bà nhìn Tống Triều Dương một cái rồi lại mệt mỏi nhắm mắt vào.

“Bệnh tình của mẹ tôi ngày càng nặng, bây giờ đến ngay cả nói chuyện cũng chẳng có tinh thần nữa rồi. Bác sĩ bảo rồi, nếu còn không làm phẫu thuật thì đến ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng chẳng còn.” Ngữ khí của người đàn ông vô cùng nặng nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận