Điệp Viên Kỳ Quái

Người phụ trách cục Công an hiểu rõ ẩn ý của cấp trên: Đừng coi đây là tội phạm bình thường, hãy chăm sóc cẩn thận.

May mà từ sau khi bị bắt, Tống Triều Dương chưa nói một chữ, thậm chí không có một cử chỉ nào. Nếu không phải cậu ta vẫn hô hấp bình thường, con mắt thỉnh thoảng sẽ xoay một vòng, cảnh sát phụ trách canh gác còn tưởng cậu chết rồi.

Cho nên Trần Hữu Dung muốn gặp Tống Triều Dương, chỉ có thể đích thân đến phòng giam, bởi vì tội phạm không hợp tác.

Phòng giam đặc biệt được chia thành hai bên trong và ngoài, bên trong là phòng giam giữ, bên ngoài là phòng thẩm vấn, chính giữa được ngăn bởi một tấm mica.

Sau khi Trần Hữu Dung đi vào, cảnh sát phụ trách canh gác bị gọi ra ngoài.

“Anh Tống, anh Tống?” Trần Hữu Dung kêu hai tiếng qua cửa sổ nhỏ trên tấm mica.

Rõ ràng nhìn thấy Tống Triều Dương đang mở mắt, lòng ngực và bụng không ngừng nhấp nhô theo hô hấp, nhưng cậu không nói chuyện, tạo thành dạng chữ đại nằm trên mặt đất, nhìn thẳng lên trần nhà.

“Anh Tống đúng là chân nhân bất lộ tướng!” Trần Hữu Dung nhìn chằm chằm Tống Triều Dương, tiếp tục nói.

Đối với thân phận là tội phạm truy nã của Tống Triều Dương, Trần Hữu Dung thực sự rất ngạc nhiên. Nhưng dù sao đi nữa, Tống Triều Dương đã cứu mạng Trần An Nguyệt hai lần, đây là sự thật không thể chối cãi. Trần Hữu Dung có nguyên tắc làm người của bản thân, về tình về nghĩa, bà cũng không thể bỏ mặc. Vì thế, bà sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ Tống Triều Dương.

“Anh Tống yên tâm, tôi sẽ cố gắng giúp cậu trốn thoát. Tuy không thể miễn tội của cậu, nhưng để giảm nhẹ tội thì vẫn có thể làm được!” Trần Hữu Dung thẳng thắn nói.

“Không cần!” Một giọng nói máy móc vang ra làm Trần Hữu Dung hết hồn. Bà định thần rồi phản ứng lại, người nói câu này là Tống Triều Dương đang nằm trên mặt đất.


“Đến lúc này rồi, anh Tống còn khách sáo làm gì?” Trần Hữu Dung nhíu mày hỏi.

Tống Triều Dương lại bắt đầu giả làm người chết!

Trần Hữu Dung còn tưởng Tống Triều Dương nản lòng, vẫn nói: “Tôi sẽ sử dụng mối quan hệ để thời hạn thi hành án của anh Tống được rút ngắn hơn. Anh Tống còn trẻ, sau này ra làm lại từ đầu vẫn còn kịp!”

“Vô dụng thôi, chắc chắn là vô thời hạn!” Tống Triều Dương tuyệt vọng trả lời.

Lần này bị bắt về còn muốn xuống núi, đời này e rằng sẽ không có hy vọng rồi!

“Anh Tống đừng nản chí, ngồi đợi tin vui là được!” Trần Hữu Dung nở một nụ cười tự tin.

“Bây giờ tôi có việc gấp cần xử lý, phải trở về ngay lập tức, nhưng cuộc gọi nên gọi tôi chắc chắn sẽ gọi, quan hệ nên nhờ tôi sẽ nhờ, những chuyện khác tôi sẽ bảo Tô Thanh ở lại xử lý giúp tôi, anh Tống yên tâm!” Trần Hữu Dung lại giải thích vài câu.

“Phu nhân cứ việc bận đi, không cần lo lắng cho cháu!” Có thể phân biệt ra Trần Hữu Dung thực sự muốn giúp mình, giọng điệu của Tống Triều Dương cuối cùng cũng có một chút tình người.

“Anh Tống bảo trọng!” Mặc kệ đối phương tin hay không, những việc đã nói thì phải đi làm, ra khỏi phòng giam, Trần Hữu Dung dặn dò vài điều với Tô Thanh. Lên xe bắt đầu đuổi theo Trần An Nguyệt đã xuất phát trước gần một tiếng.

Lúc này, tài xế lái xe cũng không ngừng liên hệ với chiếc xe phía trước mà Trần An Nguyệt ngồi. Tốc độ của chiếc xe phía trước không giảm, xe sau tăng tốc độ, dự kiến hai tiếng sau hai xe sẽ gặp nhau.

Trong hai tiếng này, Trần Hữu Dung liên tục gọi điện, sau đó lại liên tục nghe điện thoại. Nhưng mỗi khi nghe một cuộc, lông mày của bà lại nhíu chặt hơn.

Bởi vì mỗi cuộc gọi bà gọi khi hồi tin lại, đáp án lại đồng nhất đến ngạc nhiên: Mệnh lệnh được ban hành từ cấp trên, ai cũng không nhúng tay vào được.

Đây là lần đầu tiên nói phét trong đời mình!

Trần Hữu Dung bật cười, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên: Rốt cuộc Tống Triều Dương đã làm gì? Khó trách dáng vẻ của cậu như là một người bị kết án tử hình không thể phản án!

...

Trần Hữu Dung rời khỏi cục Công an Thanh Châu không lâu, lãnh đạo cao nhất của hệ thống chính trị và pháp luật Thanh Châu nhận được lệnh của cấp trên: Áp giải Tống Triều Dương về Kinh Thành, giao người cho cục Công an Kinh Thành.

Cảnh sát Thanh Châu mở cuộc họp khẩn cấp, do sở chống khủng bố có sức chiến đấu mạnh nhất và giàu kinh nghiệm nhất phụ trách áp giải, người phụ trách là Sở trưởng Hà.

Đây là đơn vị chiến đấu mạnh nhất của cảnh sát Thanh Châu.

Cảnh sát Thanh Châu điều động một tổ áp giải gồm mười hai người, toàn bộ đều mặc áo chống đạn và cầm súng.


Các thành viên trong tổ thậm chí còn chưa ăn cơm trưa, ôm lấy vài thùng bánh mì rồi lên máy bay.

Sau khi lên máy bay, Tống Triều Dương vẫn như một người đần độn giả chết, ngả người dựa vào ghế. Nhưng đôi tay và chân đều bị còng lại, không thể tạo thành dáng chữ đại.

Trên đường rất thuận lợi, không xảy ra bất cứ tình huống kì lạ nào như trong dự kiến, khi đến Kinh Thành mới năm giờ chiều.

Bị hai cảnh sát vạm vỡ đỡ xuống xe cảnh sát, Tống Triều Dương hít mũi, ngửi được mùi vị quen thuộc trong không khí.

Lần này bị bắt về, e rằng cả đời này không thể rời khỏi Kinh Thành, nói không chừng còn bị giam lại.

Xong rồi, chết thiệt rồi!

Tống Triều Dương tỏ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.

“Nè! Cậu dùng sức chút đi!” Một người cảnh sát đang đỡ Tống Triều Dương quát to.

Toàn thân Tống Triều Dương mềm nhũn, trượt thẳng xuống.

“Sợ đến thế này, lúc trước đã làm gì?” Cảnh sát còn lại mắng.

“Ông đây sợ sao? Con mẹ nó là do tôi không muốn sống nữa!” Tống Triều Dương khóc trong lòng.

Sở trưởng Hà nhìn chằm chằm Tống Triều Dương, kì lạ hỏi: “Trên đường không ăn không uống không đi vệ sinh, cậu nhịn được khá đấy!”

Tống Triều Dương không thèm đếm xỉa đến.


Tống Triều Dương bị đưa đến Chi cục khu Bắc, Chi cục phía Bắc rất coi trọng, đám thuộc hạ sớm đã đứng đợi dưới lầu.

Tuy đoán được người ta dàn trận lớn như vậy chắc chắn vẫn là vì Tống Triều Dương, nhưng Sở trưởng Hà vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Mấy người trong cục Công an khu Bắc rất nhiệt tình, lần lượt bắt tay với cảnh sát của tổ áp giải.

Chính ủy nhiệt tình bắt tay với Sở trưởng Hà, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Sở trưởng Hà, rất cảm ơn mọi người, vất vả rồi...”

Làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, có thể nhìn ra được đối phương thật lòng cảm kích, Sở trưởng Hà càng buồn rầu hơn, vị thanh niên trẻ tuổi này quan trọng như vậy, không lẽ còn phạm tội gì khác?

Cục trưởng Phùng vẫn cầm súng, tổ viên cầm súng nhiệt tình nói: “Các anh em, tới đây cũng được coi là tới nhà rồi. Tiểu Tôn, lập tức làm thủ tục giao nhận để các anh em nghỉ ngơi!”

Một người đàn ông vạm vỡ trả lời, chạy qua tiếp đón, đi ngang qua Tống Triều Dương đang được đỡ lấy, anh ta nheo mắt lại.

“Ha ha!”

Cục trưởng Phùng cười lạ một tiếng, đi đến trước mặt Tống Triều Dương, giễu cợt nói: “Tống Triều Dương, lại trở về rồi à?”

Trước trước sau sau, Tống Triều Dương đã vào Chi cục khu Bắc ba lần rồi.

Tống Triều Dương trợn tròn mắt, tỏ ra vẻ tôi không muốn nói chuyện, ông đừng làm phiền tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận