Điệp Viên Kỳ Quái

Người trên phố đi bộ giống như cánh đồng lúa mạch có gió thổi qua, “ầm” một tiếng, nhanh chóng nấp về phía sau, chỉ trong chớp mắt, ở giữa đã có một vùng đất trống.

Có mấy người phản ứng nhanh, đã lấy điện thoại ra bắt đầu báo cảnh sát.

Trần An Nguyệt sợ hãi sắc mặt tái mét, nấp ra sau Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương vén vạt áo lên, nhét vào đai quần, mắt nhìn chằm chặp nhóm đàn ông kia. Nói với Trần An Nguyệt: “Nắm chặt thắt lưng của tôi, tuyệt đối không được buông tay.”

Giống tình hình này, tốt nhất là lưng dựa vào tường, có thể tránh bị đánh lén sau lưng. Nhưng xung quanh rộng rãi, hiện tại Tống Triều Dương cho dù muốn lùi về phía tường thì cũng không kịp nữa.

Người bên đối phương quá đông, cậu không dám để Trần An Nguyệt chạy trước. Rất có thể đối phương sẽ để số đông bao vây cậu, còn một hai tên sẽ đuổi theo Trần An Nguyệt.

“Gọi điện thoại đi… Mau gọi điện thoại báo cảnh sát…” Trần An Nguyệt kêu lên thất thanh.

“Chị ơi, điện thoại đã bị chị vứt xuống rãnh nước rồi.” Tống Triều Dương rầu rĩ nói.

“Dùng của cậu!” Trần An Nguyệt nói.

“Tôi nghèo tới mức sắp không có cơm ăn, làm sao dùng nổi điện thoại!” Tống Triều Dương đáp một câu.

Câu còn chưa nói xong, một đám đàn ông lực lưỡng râu xồm đã xông tới trước mặt.


“Mẹ kiếp…” Tên cướp bị mình đá vào đũng quần kêu lên một tiếng, cầm dao găm đâm về phía bụng Tống Triều Dương.

Chiến đấu hung tàn chính là bản tính của người Tây Cương, đàn ông bất luận già trẻ, trên người đều mang theo dao găm, động một cái là sẽ rút dao ra chiến đấu, nhưng rất ít khi xảy ra án mạng. Vì dao của bọn họ mang theo rất ít khi vượt quá mười centimet, thông thường sẽ không chí mạng.

Đánh nhau nhiều rồi, đương nhiên cũng sẽ có kinh nghiệm, biết được sự khác biệt giữa đâm vào bụng và đâm vào ngực.

Tống Triều Dương một tay bảo vệ Trần An Nguyệt ở sau lưng, chân phải giơ lên, đạp mạnh vào bụng tên cướp, tên cướp giống như một con tôm khổng lồ, kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó lập tức khom lưng, bay ngược trở ra.

Những người này một khi đã nổi tính hung tàn, tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả, thực sự dám lấy dao đâm người khác. Tống Triều Dương biết nặng nhẹ, hiện giờ không phải lúc nương tay, vì thế cậu cố gắng chế ngự địch chỉ trong một chiêu.

Một gã đàn ông cao lớn râu xồm rên lên một tiếng, xông tới từ phía bên cạnh Tống Triều Dương, một dao đâm vào eo Tống Triều Dương.

Dao đâm xuống, eo tàn phế là điều chắc chắn. Trần An Nguyệt nấp sau lưng nhìn thấy rõ ràng, giật mình kêu lên một tiếng.

Tống Triều Dương không lùi ngược lại còn tiến lên, bước mạnh một bước về phía trước, xô vào ngực gã đàn ông, hai tay ghì chặt, kẹp cánh tay cầm dao của gã đàn ông vào lòng mình, dùng lực thật mạnh, một tiếng gãy xương giòn tan truyền vào tai.

Nhưng Tống Triều Dương không hề buông tha cho gã đàn ông đang kêu gào thảm thiết, khuỷu tay phải vung mạnh, đánh vào huyệt thái dương của gã, hắn lập tức hôn mê.

“Phía sau… phía sau…” Trần An Nguyệt ôm chặt lấy eo Tống Triều Dương, không ngừng kêu thét lên.

Tống Triều Dương nhanh chóng chạy về phía trước một bước, né tránh lưỡi dao sắp đâm vào lưng Trần An Nguyệt, sau đó lại túm cổ áo gã đàn ông đã ngất xỉu, dùng làm lá chắn.

Một gã đàn ông khác đứng ở phía trước đang chuẩn bị đâm Tống Triều Dương một dao, sợ hãi đến mức rút tay cầm dao lại, lùi ra sau hai bước theo phản xạ. Tống Triều Dương lại lại vứt mạnh gã đàn ông về phía sau, cơ thể gã đàn ông giống như một cây gậy hình người khổng lồ, nằm ngang đập về phía sau.

“Bốp…”

“Bộp…”

“@@¥…”

Mấy tiếng kêu quái dị vang lên, ba kẻ cướp đằng sau đều bị đập ngã xuống đất.

“A…” Trần An Nguyệt lại kêu lên một tiếng thất thanh, Tống Triều Dương liếc mắt nhìn thấy một tia sáng sắc lạnh lóe lên bên cạnh người mình, đâm về phía Trần An Nguyệt.

Khi mũi dao chỉ xém chút nữa là đâm vào người Trần An Nguyệt, cánh tay Tống Triều Dương giống như một tia sét, chắn lấy lưỡi dao đâm về phía bộ Trần An Nguyệt.

“Phụt” một tiếng, dao găm đâm xuyên cơ thịt trên bắp tay Tống Triều Dương, một tia máu phun ra.


Trần An Nguyệt như thể bị sợ hãi đờ người, thậm chí quên cả kêu gào.

Không đợi kẻ cướp rút dao ra, Tống Triều Dương liền dùng tay còn lại, đấm mạnh lên mặt kẻ cướp.

Nắm đấm đấm lên mặt giống như đấm lên một đống cà chua, máu tươi phun ra. Kẻ cướp không kịp rên la tiếng nào liền mềm nhũn ngã xuống đất.

Tống Triều Dương bất ngờ quay người, một tay ôm lấy cổ Trần An Nguyệt, cơ thể đột ngột cúi xuống, tay còn lại xuyên tới giữa hai chân Trần An Nguyệt, mũi chân hơi thu vào trong, người hơi nhún xuống, sức lực toàn thân dồn lên eo, sau đó bật người dậy, hai cánh tay đẩy mạnh lên, Trần An Nguyệt giống như một chiếc lò xo, đạp mây cưỡi gió bay ra.

Đám đông đứng ở xa xem náo nhiệt căn bản không kịp né tránh, Trần An Nguyệt giống như một con chim lớn từ trên trời rơi xuống, đập xuống người họ.

“Aiyo…”

“Đầu của tôi…”

Ba bốn lữ khách đứng xem xung quanh đều bị Trần An Nguyệt đập ngã xuống đất, Trần An Nguyệt không hề bị trầy xước chút nào, loạng choạng bò dậy từ trong đám đông. Tới lúc này, cô thậm chị vẫn chưa hiểu tại sao mình lại bay ra.

“Nấp trong đám đông, đừng đi ra!” Tống Triều Dương thét lên, thuận tay xé một mảnh vải trên áo, buộc chặt vết thương trên cánh tay. Lúc này, dao của kẻ cướp vẫn còn cắm trong thịt, ngập tới cán dao. Một bên vạt áo Tống Triều Dương đã nhuộm đỏ máu.

Cầm máu xong, rút dao ra, Tống Triều Dương thử hoạt động cánh tay, cảm giác vấn đề không quá lớn.

Cũng may không bị thương tới xương, chỉ là bị đâm xuyên qua. Tống Triều Dương thầm thở phào một tiếng!

Tổng cộng có tám người, ba kẻ đã bị Tống Triều Dương hạ gục, ba kẻ bị cậu dùng vũ khí hình người đánh đổ, còn chưa bò dậy được, hai kẻ còn lại vẫn còn đang sửng sốt sợ hãi, tay cầm chặt dao nhưng không dám xông lên.

Giờ đến lượt ông đây thể hiện!

Tống Triều Dương xoay cổ, cười hằn học một tiếng, giống như mãnh hổ xuống núi, nhào về phía đám cừu, xông về phía năm gã đàn ông Tây Cương còn lại.


Bốp bốp bốp…

Bốp bốp bốp…

Bốp bốp bốp…

Tiếng quyền cước đánh vào thịt, kèm theo đó là tiếng kêu gào, năm gã đàn ông đã có bốn tên ngã gục, còn một tên sợ hãi vứt dao, lẩn vào đám đông bỏ chạy.

Nếu không phải ông đây đang chạy trốn, sợ bị bắt quay về, không đánh bọn bây thành tàn phế ông đây không mang họ Lý.

Tống Triều Dương nhìn mấy gã đàn ông nằm la liệt trên mặt đất kêu gào, trong lòng chửi thầm.

Đối với những kẻ này, Tống Triều Dương không hề tỏ ra thương tiếc, trộm không được thì cướp, cướp không được thì đâm, đâm người giống như đâm gà vậy!

“U wa… u wa…”

Nghe thấy tiếng báo động cảnh sát vọng tới, Tống Triều Dương lắc đầu, chẹp chẹp hai tiếng: Thì ra ti vi thực sự không phải lừa gạt.

Thực ra cảnh sát đến không chậm, từ lúc Tống Triều Dương và Trần An Nguyệt gặp kẻ cướp tới giờ chưa quá năm phút.

Xe cảnh sát tới không ít, ba chiếc xe Leopard, một chiếc xe thương vụ. Xe vừa dừng lại liền có mười mấy cảnh sát bước xuống từ trên xe. Mấy người đội mũ bảo hiểm, mặc áo giáp chống đâm bước xuống từ trên xe thương vụ, trong tay thậm chí còn cầm súng tiểu liên kiểu nhỏ của cảnh sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận