Điệp Viên Kỳ Quái

Tống Triều Dương giơ tay, dùng ngón tay chặn trước trán Trần An Nguyệt, mặc Trần An Nguyệt dùng hết sức lực bình sinh cũng không thể nào tiến lại gần Tống Triều Dương được, chỉ có thể giãy giụa tại chỗ.

Trong điện thoại vọng ra tiếng alo của một người phụ nữ, giọng nói rất nhẹ nhàng êm ái, rất bùi tai. Trần An Nguyệt lại cào cấu, đấm đá, mệt tới vã mồ hôi nhưng vẫn không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, rất có thể là sợ người ở đầu dây bên kia nghe thấy.

Trần An Nguyệt không làm gì được Tống Triều Dương, liền túm lấy cánh tay Tống Triều Dương, cắn một cái.

Tống Triều Dương lập tức rụt tay lại, tay kia đặt điện thoại tới bên tai, làm dáng vẻ muốn nói chuyện.

Trần An Nguyệt cáu giận nghiến răng, tỏ vẻ coi như cậu lợi hại, giật lấy điện thoại Tống Triều Dương đang cầm trên tay.

“Mẹ!” Trần An Nguyệt khẽ gọi một tiếng, giọng nói rất dịu dàng dễ nghe, tới sắc mặt cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn, nghe lời.

Sau khi nghe thấy tiếng Trần An Nguyệt, đầu điện thoại bên kia vọng tới tiếng nói bình tĩnh của một người phụ nữ: “An Nguyệt, con đi đâu đấy? Sao không nghe điện thoại, kết nối rồi sao lại không nói gì?”

Trần An Nguyệt lập tức nói dối, nhỏ nhẹ nói: “Con tới trung tâm thương mại gần đây mua quần áo, vừa rồi con ở trong phòng thử đồ nên không nghe thấy!”

“Tại sao không dẫn Tô Thanh theo? Không phải đã nói với con rồi sao, nơi này không an toàn, vừa rồi trên phố còn có người đánh nhau với kẻ cướp đấy!” Người phụ nữ trong điện thoại nói.

“Đi du lịch cũng cần phải có người đi theo, mẹ, sau này có phải nếu con hẹn hò cũng phải dẫn theo vệ sỹ không?” Trần An Nguyệt cả giận nói.


“Sao có thể giống nhau được?” Giọng nói trong điện thoại tuy rất dịu dàng, nhưng toát lên ý không thể cho phép chất vấn: “Trong vòng một phút, trả lời điện thoại Tô Thanh, bảo cô ấy đi đón con!”

“Con biết rồi!” Trần An Nguyệt tủi thân đáp một tiếng, đợi đầu bên kia cúp điện thoại rồi, Trần An Nguyệt mới vứt thẳng điện thoại xuống rãnh nước bên đường.

“Này, làm gì vậy!” Tống Triều Dương ngạc nhiên kêu lên một tiếng sau đó nhảy xuống nhặt điện thoại lên, ra sức lấy tay áo lau.

Không ngờ lại bị Trần An Nguyệt giật lấy vứt đi tiếp.

“Trong điện thoại có định vị theo dõi, nếu tiếp tục mở máy, cùng lắm bốn năm phút sẽ có người tìm tới được đây!” Trần An Nguyệt cầm ví tiền, nói với Tống Triều Dương: “Việc anh vừa đồng ý với tôi có còn tính không vậy?”

“Cô bỏ nhà đi thật sao?” Tống Triều Dương ngạc nhiên hỏi. Vừa rồi cậu còn tưởng rằng Trần An Nguyệt chỉ nói đại vậy thôi.

Tống Triều Dương cũng đã nhận ra, cô gái này đang trong giai đoạn phản nghịch điển hình.

Cũng đúng là thú vị, duyên bèo nước, gặp phải một cô gái, được mình cứu một lần, không ngờ lại có chung cảnh ngộ với mình.

Trần An Nguyệt có chút bực dọc nói: “Để anh 24/24 có một cái đuôi theo sau thử xem, ăn cơm cũng đi theo, ngủ cũng đi theo, đi học cũng đi theo. Việc này không cho, việc kia có nguy hiểm. Tham gia party sinh nhật của bạn học cũng giới hạn thời gian. Hơn nữa lại còn giống một khúc gỗ, suốt ngày mặt lạnh như tiền, cả ngày không nói tới mười câu. Cuộc sống như vậy tôi chịu hết nổi rồi! Cho dù phải chết tôi cũng muốn sống mấy ngày theo cách của mình!”

Bệnh công chúa điển hình, không muốn bị gò bó, có chút ngang tàng, ương bướng, có chút dũng cảm. Tống Triều Dương nhanh chóng hiểu sơ lược về tính cách của Trần An Nguyệt.

“Rốt cuộc anh có giúp không, tôi chỉ sợ lại gặp phải mấy tên cướp vừa rồi!”

“Đâu có thể trùng hợp vậy chứ?” Tống Triều Dương buột miệng đáp.

“Tôi cũng không bắt anh giúp không công, có thể trả thù lao cho anh!” Trần An Nguyệt nói.

Nghe tới hai chữ thù lao, ánh mắt Tống Triều Dương lập tức vụt sáng. “Trả bao nhiêu?” Tống Triều Dương hỏi.

“Anh nói đi!” Nghe thấy Tống Triều Dương có ý định đồng ý. Trần An Nguyệt trong lòng thở phào, hào phóng nói.

Tống Triều Dương đắn đo hồi lâu, dè dặt giơ hai ngón tay lên.


“Hai mươi nghìn tệ thì hai mươi nghìn tệ, đưa tôi tới bến xe ngay lập tức!” Trần An Nguyệt tỏ vẻ chê bai, bình thường cô chỉ cần bày tỏ ý mình cần thứ gì đó là bên cạnh chắc chắn sẽ có một tốp nam sinh tranh giành lấy lòng, Tống Triều Dương thì lại chỉ biết tới tiền.

Tống Triều Dương suýt chút nữa hộc máu, mình khó khăn vác gạch lắm một đêm mới được ba trăm tệ, chỉ cần đưa người tới bên xe thôi, mở miệng liền nói hai mươi nghìn tệ.

“Chị gái ơi, cô trả lương theo ngày cho người khác cũng tính bằng chục nghìn sao? Giàu có quá! Tôi chỉ nói là hai trăm tệ thôi!”

Trần An Nguyệt lập tức có chút lúng túng: “Tôi nói là hai mươi nghìn thì là hai mươi nghìn, tôi có tiền thì đã sao?”

Tống Triều Dương liếc mắt nhìn Trần An Nguyệt: “Cũng đừng hai mươi nghìn nữa, cô trả tôi hai trăm là được. Tính mạng của cô cũng đáng giá từng đó tiền, sau này hai chúng ta không nợ nần gì nhau nữa.”

“Anh mới không đáng giá, bà đây là vô giá nhé!” Nghe thấy Tống Triều Dương nói mình chỉ đáng giá hai trăm tệ, Trần An Nguyệt suýt chút nữa nổi điên. Nhưng cô biết thân thủ của Tống Triều Dương lợi hại, nên chỉ có thể nghiến răng nói.

“Tôi mặc kệ cô đáng giá bao nhiêu tiền, trả tiền trước đây rồi mới làm việc!” Tống Triều Dương nói.

Trần An Nguyệt nghiến răng lấy ra hai tờ tiền, đập mạnh xuống tay Tống Triều Dương: “Anh đợi đấy, một ngày nào đó bà đây sẽ lấy tiền đập chết anh!”

Búng nhẹ tờ tiền mới toanh trong tay, lại nhìn ví tiền không có mấy tờ tiền giấy nhưng nhét đầy thẻ ngân hàng của Trần An Nguyệt, Tống Triều Dương cười gian một tiếng: “E là sẽ sắp biến thành kẻ nhẵn túi rồi!”

Hàng hiệu từ đầu tới chân, 24/24 có vệ sỹ, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết xuất thân của Trần An Nguyệt không tầm thường. Tống Triều Dương dám bảo đảm rằng, không bao lâu nữa, người nhà của Trần An Nguyệt sẽ tìm tới, cũng chỉ có cô bé này ngốc nghếch tưởng rằng mình có thể chạy thoát được. Dù sao thì mình cứ nhận tiền trước rồi thì làm việc, chỉ phụ trách đưa cô ta tới bến xe, đâu có hứa sẽ giúp cô ta trốn thoát.

Trần An Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng đang ôm một cục tức, bứt rứt không yên nên cũng không nghĩ kỹ ý nghĩa trong lời nói của Tống Triều Dương.

Khi Trần An Nguyệt quay người đi về, Tống Triều Dương không đi theo. Khi cô ta quay đầu lại thì thấy Tống Triều Dương đang nhìn mình cười gian.


“Có ý gì vậy?” Trần An Nguyệt ngờ vực hỏi.

“Tôi đang nghĩ, nếu như bây giờ tôi đưa cô tới chỗ mẹ cô, thù lao nhận được có phải sẽ nhiều hơn hai mươi nghìn tệ không?” Tống Triều Dương cười ác ý nói.

Mặc dù biết rằng Tống Triều Dương có lẽ là đang dọa mình nhưng Trần An Nguyệt vẫn không nhịn được nổi giận đùng đùng: “Anh dám, tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh!”

Vừa nói vừa nhảy chồm lên định nhào về phía Tống Triều Dương, Tống Triều Dương kéo nhẹ cổ tay Trần An Nguyệt một cái, Trần An Nguyệt liền ngã nhào vào lòng Tống Triều Dương.

Va chạm khiến cơ thịt trước ngực phát đau.

Tống Triều Dương lại nghĩ tới khung xương, buông ngay Trần An Nguyệt ra như bị điện giật.

“Đồ lưu manh!” Trần An Nguyệt đá Tống Triều Dương một cái, đỏ mặt nói.

Tống Triều Dương không né tránh, trong lòng cười khổ: Con gái đúng là không hiểu lý lẽ, mình chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.

Trong phòng hành chính khách sạn Phi Thiên ở Thanh Châu, một người phụ nữ vóc dáng yêu kiều, tướng mạo quý phái xinh đẹp đang ngồi trên sô pha, dung mạo rất giống với Trần An Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận