Điệp Viên Kỳ Quái

Lúc đầu vụ án đánh cắp kỹ thuật luyện thép mà Hứa Tất Thành điều tra hình như là có liên quan tới người này.

“Tên thật cậu ta là Phương Tại Hoà!”

“Phương Tại Hoà, cái tên này sao mà nghe quen quá?” Lý Tứ Hải lầm bẩm. Ngay lập tức ông liền phản ứng lại, thất thanh hỏi: “Người cháu làm buôn bán của ông?”

“Tuổi trẻ thích làm bừa, có điều vẫn ổn, không có tật gì lớn lắm!” Phương Thủ Vân cười gật đầu.

Hai người cùng tham gia quân đội, cùng ra trận. Anh cứu tôi, tôi cứu anh, chẳng ai nhớ được là ai nợ ai nhiều hơn. Là giao tình chí cốt nên Lý Tứ Hải dĩ nhiên cũng hiểu tình hình gia đình nhà Phương Thủ Vân.

Dưới Phương Thủ Vân là một người em trai. Em trai ông qua đời sớm, khi đó Phương Tại Hoà mới chỉ có bảy tám tuổi, Phương Thủ Vân vẫn luôn coi cậu ta như con ruột nuôi dưỡng.

Thật chẳng ngờ là Phương Thủ Vân lại đưa đứa cháu mà mình coi như con ruột tới để Kim Bằng dạy dỗ.


“Cái này mà ông cũng làm ra được à?” Lý Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

Lý Tứ Hải coi như là đã thực sự hiểu được những chuyện mà Lâm Chí Bằng đã làm rồi, có thể gọi những chuyện đó là xông vào núi đao biển lửa cũng chẳng quá. Phương Thủ Vân cũng máu lạnh thật.

“Ngọc không mài thì không thành đồ vật, huống hồ tôi cũng chẳng phải để cậu ta suốt ngày đi theo Kim Bằng. Chỉ là khi nào Kim Bằng có thời gian về nước thì cậu ta mới đi theo.”

Lý Tứ Hải hơi bất ngờ, ông thật chẳng ngờ là người mà Lâm Chí Bằng đào tạo qua loa thôi mà cũng có bản lĩnh lớn như vậy.

Nghĩ thôi cũng biết rằng Hồ Ly có tiếng tăm lớn như vậy đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện cho quốc gia rồi. Phải biết rằng kỹ thuật công nghiệp của Trung Quốc vẫn còn rất yếu kém.

“Còn một a đầu nữa, tính ra thì cũng ngang tuổi Hương Quân. Cô ta là cô nhi thật sự, cô ta được Kim Bằng nhận nuôi trong dịp tình cờ, có ngoại hiệu là Thú Y!”

Lý Tứ Hải đi từ kinh ngạc đến tê tái. Cái tên Thú Y này dĩ nhiên là ông từng nghe thấy, cái tên này chẳng khác gì sấm đánh ngang tai ở trên thế giới, là truyền kỳ trong giới đặc công.

Bởi trước giờ chưa ai từng trông thấy khuôn mặt thật sự của cô gái này cả. Bất kể là Quan Thành Quân hay Tư Hình khi làm nhiệm vụ đều thường xuyên đụng độ cô gái này nhưng lần nào cũng bị thiệt trong tay cô ta, chưa thắng được lần nào.

Hơn nữa kỳ lạ ở chỗ lần nào cô gái này dường như lần nào cũng nhường nước vậy. Thế nên lần nào tuy cũng thiệt thua nhưng không mất mạng.

Lúc này Lý Tứ Hải cũng có thể coi như là đã hiểu ra rồi.

“Còn một người nữa!” Lý Tứ Hải lại hỏi.

“Tất nhiên là Lâm Ngữ Đường, cũng chính là Tống Triều Dương hiện tại!”


“Cái gì? Ông ta định bồi dưỡng đứa trẻ này thành gián điệp sao?” Lý Tứ Hải thất thanh hỏi.

“Không khoa trương vậy đâu!” Phương Thủ Vân xua xua tay nói: “Mỗi ngày đều tiếp xúc với những người không phải người bình thường nên lâu ngày cũng bị lây nhiễm, nhìn lâu là biết thôi!”

“Không được! Việc ông ta làm quá nguy hiểm, tôi không thể để đứa trẻ đó tiếp tục ở bên cạnh ông ta…” Lý Tứ Hải đứng dậy, sốt sắng nói.

“Yên tâm đi, ông ta chưa bao giờ có ý định đào tạo đứa trẻ đó thành nhân vật lợi hại gì cả. Ông ta cũng chỉ muốn để đứa bé đó sống cuộc sống của người bình thường mà thôi. Hơn nữa thì ông ta cũng không muốn kinh động bất kỳ ai, kể cả Lý Tam Giang, để ông và đứa trẻ đó nhận nhau…”

“Ông ta làm cái gì rồi?”

“Còn chẳng phải vì ông sao!” Phương Thủ Vân trách móc: “Cái đám chiến hữu của Lý Ngũ Hồ khi còn sống y như ông vậy, vẫn luôn nghĩ là mình hại chết Ngũ Hồ nên vẫn luôn nhắm tới cậu ta không buông, thậm chí còn điều tra cả tông tích của cậu ta nữa. Vì đứa trẻ này mà hai năm trước, ông ta về thành có ý muốn nhờ tôi chăm sóc cậu ta khi ông ta không ở đó, ai mà ngờ đám người đó lại theo cả tới Nam Thành. Nếu không phải cấp trên gây sức ép thì đám người này chắc chắn dám bắt cậu ta về lắm.”

“Năm trước do quan hệ căng thẳng với Mỹ nên ông ấy có một nhiệm vụ mới, trong thời gian ngắn không quay về được nên muốn bố trí một thân phận hoàn toàn mới cho đứa trẻ này, và cũng định giao đứa trẻ này cho ông. Ai mà ngờ thân phận của đứa trẻ này lại bị ông hoán đổi, cậu ta cũng bị ông tóm để làm mồi nhử ông ta… sau khi tôi biết chuyện thật sự là khóc dở mếu dở!”

“Chẳng phải là trách các người sao?” Lý Tứ Hải tức tối nói.

“Anh bị bắt, Lý Tam Giang bị bắt, đứa trẻ này lại xuất hiện quả thực là quá gai mắt. Vậy nên tôi với ông ta đều cho rằng ông đừng nhận cậu ta vội thì hơn. Đợi chuyện của Lý Tam Giang và Hướng Đông Nam dịu đi rồi hẵng nói.”


“Hai vị thứ trưởng trung kiên nhất của ban ngành an ninh phản quốc, ông tưởng đây là bán rau ngoài phố đấy à? Chuyện này mà không qua một hai năm thì làm sao mà êm đi được?” Lý Tứ Hải hỏi lại.

“Chúng tôi cũng có ý này, đợi đôi năm nữa rồi tính. Thân phận của anh quá nhạy cảm, thân phận của Kim Bằng thì lại chẳng cần phải nói, tuyệt đối không được để lộ ra. Vậy nên tốt nhất là để đứa trẻ này trốn ở chỗ nằm ngoài những ánh mắt đang theo dõi anh và anh ta. Một giọt nước làm thế nào mới không lộ liễu? Tốt nhất là để nó hoà vào biển cả. Hơn nữa theo Kim Bằng bao năm nay, đứa trẻ này cũng chịu không ít khổ sở, để cậu ta được sống yên ổn vài năm rồi tính!”

Phương Thủ Vân nhẫn nại khuyên giải.

Nghĩ một hồi thì đây cũng là cách tốt nhất, Lý Tứ Hải chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

“Sự an toàn của đứa trẻ thì sao?” Lý tứ Hải không yên tâm hỏi.

“Kim Bằng bảo Thú Y bảo vệ cậu ta, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

Nghe xong câu này, Lý Tứ Hải mới thở phào nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận