Điệp Viên Kỳ Quái

"Nghĩ ra rồi chứ?” Phương Thủ Vân hỏi.

“Khi đó họ vẫn chưa kết hôn, vẫn còn đang tìm hiểu nhau…”

“Cũng may Lý Ngũ Hồ không phải là người cổ hủ, nếu không sẽ chẳng có con cái nối dõi.” Phương Thủ Vân thở dài một hơi, “Có điều đã hại cô gái này rất khổ sở!”

“Sau khi tin em trai anh qua đời truyền về, cô gái này đã khóc lóc một trận, sau đó bị người nhà ép gả cho người khác. Khi cô gái được gả đi, con trong bụng đã bốn tháng, cô ấy là bác sỹ vậy mà không hề phát giác ra… Đợi tới khi con chào đời, chồng cô ấy có ngốc thế nào đi nữa cũng biết không phải con mình…”

“Vậy đứa bé đâu?” Lý Tứ Hải lo lắng hỏi một câu.

“Đã nói với anh là vẫn còn sống mà.” Phương Thủ Vân nói, “Cô gái này vẫn nhớ tới em trai anh, kiên quyết sinh con ra. Người đàn ông kia cũng mềm lòng, nghiến răng chấp nhận. Nhưng thái độ đối với mẹ con họ, anh chắc cũng đoán ra được!”

“Vậy đứa bé hiện giờ ở đâu?” Lý Tứ Hải hỏi gấp gáp.

“Anh đừng vội, hãy nghe tôi nói hết!” Phương Thủ Vân kiên nhẫn nói, “Khi đó Kim Bằng vẫn không biết quan hệ của anh và Lý Ngũ Hồ. Vì Lý Ngũ Hồ cứu anh ta nên anh ta muốn làm việc gì đó. Từ thành viên tiểu đội, cũng chính là đồng đội của Ngũ Hồ biết được việc này mới lần theo dấu vết tìm tới cô gái kia. Canh chừng mấy hôm mới phát hiện ra đứa bé cô gái kia sinh ra không phải con của chồng cô ấy.”

“Kim Bằng hơi nghi ngờ đứa bé này là của Lý Ngũ Hồ, sau đó bắt đầu tìm bằng chứng, và thực sự anh ta dã tìm được, minh chứng rằng đứa bé đó đích thực là con của Lý Ngũ Hồ.”


“Vì đứa bé này, cuộc sống sau này của hai vợ chồng kia không khó tưởng tượng. Kim Bằng không muốn đứa bé phải chịu tội, cũng không muốn cô gái có tình có nghĩa phải chịu khổ một đời, nên đã bắt trộm đứa bé, sau đó lại để lại cho cô gái một khoản tiền…”

“Sau đó thì sao?” Sắc mặt Lý Tứ Hải đã có phần sa sầm, Kim Bằng là người mình, cấp bậc tuyệt đối không thấp, xong việc chắc chắn sẽ biết được quan hệ giữa Lý Ngũ Hồ và mình.

“Sau đó anh ta biết được quan hệ giữa anh và Lý Ngũ Hồ, nhưng anh vẫn luôn bám chặt lấy anh ta không buông tha, coi anh ta là kẻ thù sống chết, nhưng thân phận của anh ta thì lại không thể nào bại lộ. Vì lúc đó Lý Tam Giang và Hướng Đông Nam đã bắt đầu khởi đầu mới, chúng tôi cũng sợ vì đứa bé này mà làm lộ thân phận của anh ta… vì thế chỉ có thể tiếp tục giấu…”

“Thực ra là các anh sợ Lý Tam Giang sẽ điều tra được gì đó từ đứa bé này đúng không?” Lý Tứ Hải lại hỏi.

“Đích thực là vậy!” Phương Thủ Vân gật đầu nói.

“Một đám khốn nạn, giấu tôi suốt hai mươi năm… Đứa bé ở đâu rồi?” Lý Tứ Hải ánh mắt bùng bùng lửa giận.

“Mấy ngày trước anh mới gặp rồi đấy!” Phương Thủ Vân tỉnh bơ nói.

Lý Tứ Hải giống như bị đóng băng, mắt trợn tròn, một hồi lâu không nói lên lời.

“Đứa bé này hiện giờ tên là Tống Triều Dương, tên này cũng là do anh đặt!” Phương Thủ Vân gật đầu.

“Lâm Chí Bằng, mả tổ nhà anh… Phương Thủ Vân, tôi chửi cả mười tám đời tổ tông nhà anh…” Lý Tứ Hải gầm lên suýt chút nữa sập nóc nhà.

Phương Thủ Vân cười tít mắt nhìn Lý Tứ Hải. Không ngờ Lý Tứ Hải vung nắm đấm đánh tới, ông không có cách nào đề phòng.

Mười mấy phút sau, hai ông lão thở hổn hển ngồi dưới đất. Một mắt của Phương Thủ Vân đã bị đánh cho tím bầm, Lý Tứ Hải cũng không tốt đẹp hơn, nhăn nhó xoa đùi.

Cảnh vệ nghe tiếng chạy vào liền bị hai người mắng đuổi ra.

Dì và Lý Hương Quân dở khóc dở cười cầm túi đá và thuốc vào cũng bị đuổi ra.

“Hai tên khốn, hợp tác gài bẫy ông!” Cứ nghĩ tới việc Mục Hán hành hạ Tống Triều Dương thành ra như vậy, hơn nữa lại còn là do mình đích thân ra chỉ thị, Lý Tứ Hải lại giận sôi máu.

“Vốn dĩ vẫn chưa muốn nói cho anh biết nhưng sợ tên nhóc này gây ra chuyện!” Nói tới đây, Phương Thủ Vân lại cười hì hì một tiếng, dáng vẻ vô cùng nhăn nhở.


“Tên nhóc này đúng là lợi hại, con bé nhà anh, cháu gái của anh trai anh… chà chà…”

Lý Tứ Hải thuận tay vơ lấy một chén trà trên bàn ném tới, Phương Thủ Vân có đề phòng từ trước liền nghiêng đầu né tránh.

“Người đâu? Tôi muốn gặp nó!” Lý Tứ Hải lạnh mặt nói.

“Bây giờ chưa được!” Phương Thủ Vân nói, “Hướng Đông Nam và Lý Tam Giang đồng loạt bị bắt, chắc chắn sẽ khiến CIA nghi ngờ. Thân phận mà anh sắp đặt cho thằng nhóc này, nếu người ta muốn điều tra chắc chắn sẽ tra ra được là giả. Tống Triều Dương thực sự vẫn còn đang điều trị ở Mỹ… Thân phận của Kim Bằng rất quan trọng, tuyệt đối không thể bại lộ.”

“Vì thế, để CIA không nghi ngờ, các anh bắt luôn cả tôi, tôi trở thành đồng lõa phải không?” Lý Tứ Hải lạnh giọng hỏi.

“Ừ!” Phương Thủ Vân gật đầu, “Nguyên nhân chủ yếu là vì sợ anh nghĩ cách cứu Lý Tam Giang, vì thế nên bắt nhốt anh lại trước.”

Anh trai mình gián tiếp hại chết em trai mình, nghĩ tới đây Lý Tứ Hải lại cảm thấy tim đau như bị kim châm.

“Người nước Anh kia là thế nào?” Nghĩ tới nguyên nhân mình bị bắt, Lý Tứ Hải hỏi.

“Người mình!” Phương Thủ Vân trả lời một câu.

Lý Tứ Hải há hốc miệng không dám tin.

Người này là thương nhân buôn bán vũ khí ngầm lớn nhất Âu Mỹ, ở đâu có chiến loạn, ở đó có bóng dáng của ông ta, vũ khí bán tới khắp mọi nơi trên thế giới. Hơn nữa từ những tình báo có được, sau lưng người này rõ ràng có bóng dáng của hai nước Anh, Mỹ.


Tại sao mình lại không biết? Thậm chí không hề nhận được bất cứ thông tin tình báo nào có liên quan. Lý Tứ Hải nghĩ thầm.

“Người này do Kim Bằng đích thân phát triển. Thực ra thân phận thực sự của anh ta không phải người Anh mà là người dân tộc sinh ra và lớn lên ở Tây Cương nước ta. Là Kim Bằng đã dùng kế hoạch bóng, thay mận đổi đào… Kế hoạch này vì nguyên nhân Lý Tam Giang và Hướng Đông Nam, nên đặc biệt né tránh cơ quan an ninh, vì thế anh mới không biết.” Phương Thủ Vân giải thích nói.

“Cũng chính vì người này, biên giới Tây Cương nước ta mới có thể an bình nhiều năm như vậy!”

Nghe tới câu nói cuối cùng, Lý Tứ Hải mới xem như bừng tỉnh.

Người Mỹ vẫn không từ bỏ lấy khu vực chiến loạn Trung Đông làm trung tâm, khiến lực lượng vũ trang phi pháp Trung Đông và Tây Á thâm nhập vào biên giới quốc gia, nhưng những năm qua vẫn chưa đạt được mục đích.

Thị trường chủ yếu của Claire chính là châu Phi, Trung Đông, Tây Á. Ông ta chắc chắn đã lợi dụng sự thuận tiện của mình để thu thập tình báo, quan trọng hơn cả là thông qua tầm ảnh hưởng của mình để chèn ép các thế lực khủng bố thù hằn Trung Hoa. Cống hiến cho quốc gia của nhân tài như vậy, người thường không thể nhìn thấy được.

Nghĩ tới Bộ trưởng Kim những năm tám mươi, Lý Tứ Hải cũng hiểu được. Tới cục phó CIA cũng có thể phát triển thành người của mình, phát triển một người buôn bán vũ khí ngầm cũng không phải là việc khó khăn.

“Các anh dùng tội danh gì để bắt Lý Tam Giang và Hướng Đông Nam?”

“Cũng là có liên quan tới người Anh kia!” Phương Thủ Vân trả lời: “Vụ án chế tạo bom hydro mà Bộ quốc phòng Nhật Bản tham gia thu hút sự chú ý của cơ quan an ninh trong thời gian qua có liên quan tới ông ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận