Điệp Viên Kỳ Quái

Mèo Rừng nhìn Tống Triều Dương, im lặng chờ cậu nói xong, kế đó mới nở nụ cười vui mừng thanh thản: “Cũng xem như còn chút lương tâm, không phí công tôi yêu thương cậu!”

Tống Triều Dương gạt bàn tay đang định sờ lên đầu mình, đè thấp giọng nói: “Anh mau đi đi, lỡ chậm chân chạy không thoát thì sao!”

Mèo Rừng cười ha hả: “Cậu nghĩ ai sẽ đến cứu cậu hả? Tất cả những ai có mối quan hệ với cậu ở Kinh Thành hiện giờ đều rõ, cậu bị ông nội của cậu Tống Trường Sinh đón đến Nam Dương rồi…”

Tống Triều Dương sững sờ, vụt một tiếng đứng dậy.

“Kẻ nào làm vậy?”

“Tạm thời vẫn chưa thể nói cho cậu biết được!” Mèo Rừng tỏ vẻ xoắn xuýt.

Tổng Triều Dương nhìn chằm chằm Mèo Rừng một hồi lâu, Mèo Rừng chẳng hề lung lay.

“Bọn họ định làm gì?” Tống Triều Dương có một chút hiểu ra, nếu Mèo Rừng có thể nghênh ngang vào đây, người bắt mình có lẽ liên quan đến ông nội.

“Bảo vệ cậu!” Mèo Rừng đáp.

Quả nhiên, Tống Triều Dương thở phào một hơi.

“Ông nội có biết không!” Tống Triều Dương hỏi tiếp một câu.

“Vừa mới biết được, nên tôi liền có mặt ở đây đó!” Mèo Rừng bảo.


Chẳng lẽ người bắt mình không cùng một băng nhóm với ông nội?

“Nói cho em biết, là ai muốn bắt em?” Nếu Mèo Rừng có thể vào đây thì cho thấy mối quan hệ của anh ta với đám người này không hề bình thường, và mục đích của đám người này là muốn bảo vệ mình, vậy chắc mình cũng quen biết. Tống Triều Dương vô cùng muốn biết kẻ đó là ai.

Mèo Rừng không lên tiếng, Tống Triều Dương tóm lấy bờ vai của Mèo Rừng dùng sức lắc lư.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy tay phải của Mèo Rừng ôm lấy bờ ngực. Ngón tay cái và ngón trỏ rút vào, chỉ chừa ba ngón tay còn lại.

Là anh ba?

Trong lòng Tống Triều Dương kinh sợ: chẳng phải anh ta luôn làm công việc kinh doanh sao, từ khi nào ló đầu ra vậy?

“Anh ta đang ở đâu?” Tống Triều Dương vội vàng hỏi.

Mèo Rừng như không biết cậu đang nói gì vậy.

Tống Triều Dương biết được rồi, tin tức về sự xuất hiện của anh ba không thể tiết lộ quá nhiều, nếu không Mèo Rừng sẽ chẳng phải trong bộ dạng như hiện giờ.

“Vậy chúng ta mau chạy đi!” Tống Triều Dương đứng dậy.

“Chờ một lát, lời vẫn chưa nói hết!”

Mèo Rừng kéo Tống Triều Dương lại, để cậu ngồi xuống.

“Còn muốn nói gì nữa?” Tống Triều Dương nghi hoặc bật hỏi.

“Thật ra tình trạng như hiện tại, cậu ở lại nơi đây sẽ an toàn hơn nhiều so với việc cậu thoát ra ngoài.” Mèo Rừng nói với vẻ nghiêm túc.

Tống Triều Dương đáp: “Sao có thể như vậy? Mấy hôm trước chẳng phải còn bảo tự mình thoát ra ngoài sao?” Trong đầu Tống Triều Dương hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. Cậu hiểu rất rõ người mà bọn họ nói, người đó là ai? Ngoại trừ ông nội, chắc chắn không thể còn ai khác. Nhưng chỉ vừa trôi qua mười mấy ngày, tại sao lại thay đổi kế hoạch?

“Sắp tới ngoài kia sẽ xảy ra chuyện lớn, nếu có người bị ép đến bước đường cùng, rất có khả năng sẽ lấy cậu ra trả đũa.” Mèo Rừng trả lời nước đôi.

Tống Triều Dương nghi ngờ kẻ bị ép tới mức chó cùng rứt giậu, có phải là Lý Tứ Hải hay không? Bởi vì chỉ có Lý Tứ Hải mới biết rõ mối quan hệ giữa mình với ông nội, mới là người nắm rõ về thân phận thật sự của mình, chẳng lẽ cũng cần lên kế hoạch đối phó với bọn họ?

Tống Triều Dương định mở lời, Mèo Rừng lại xua tay: “Những chuyện này cậu không nên hỏi, cậu chỉ cần đảm bảo sự an toàn cho bản thân là đủ. Những chuyện khác không cần cậu bận tâm.”

“Vậy Lý Hương Quân thì sao?” Tống Triều Dương buột miệng nói ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

“Trời đất!”

Mèo Rừng kinh ngạc thét lên một tiếng, ngay lập tức tung một bạt tai vào sau gáy của Tống Triều Dương.


“Thằng khốn này, sao hiện giờ trong đầu óc toàn đàn bà không vậy, sao chẳng quan tâm lo lắng đến tôi kia chứ? Hoặc lo lắng cho bố già?” Mèo Rừng phẫn nộ nói.

“Em không có ý như vậy.” Tống Triều Dương hối hận đáp một câu.

“Xem ra tôi vẫn chưa hiểu rõ về cậu.” Mèo Rừng lại than thở một hơi nói tiếp, “Có những người chính vì đoán được phản ứng giống như của cậu bây giờ, e ngại thái độ hiện tại của cậu, lo sợ sau khi cậu ra ngoài sẽ làm bậy nên mới muốn trực tiếp nhốt cậu vào trong đây, cho đến khi kết thúc vụ việc mới thôi.”

Có những?

Hô hô…

Trong lòng Tống Triều Dương cười lạnh một tiếng, kẻ đó chắc chắn là anh ba.

“Vậy rốt cuộc các người muốn em phải làm gì?” Tống Triều Dương hỏi thẳng.

“Thật ra bố già vẫn còn đang do dự!” Mèo Rừng đè thấp giọng xuống nói, “Ông cũng sợ thả cậu ra ngoài, cậu sẽ làm bậy! Đương nhiên, không phải vì sợ cậu phá vỡ kế hoạch hành động, chỉ lo lắng một khi cậu lộ diện, sẽ bị đối phương để ý, chỉ cần người ta tóm được cậu, lấy cậu uy hiếp, vậy sẽ khiến rất nhiều người e ngại ném chuột vỡ bình.”

Rất nhiều người?

Tống Triều Dương lại nghi ngờ hỏi một câu, Mèo Rừng dùng sức gật đầu: “Đương nhiên không chỉ chúng ta, còn có những người có liên quan với cậu, người quan tâm tới cậu.”

Ngoại trừ bố già cùng mấy người anh em, còn ai sẽ quan tâm đến mình cơ chứ? Tống Triều Dương rất muốn hỏi, nhưng cậu thấy ánh mắt của Mèo Rừng liền biết ngay, anh ta tuyệt đối không nói cho mình biết đâu.

“Bố già cũng sợ cậu ở lại đây sẽ suy nghĩ lung tung nên mới phái tôi đến để hỏi thăm cậu. Nếu cậu ra ngoài là vì rất muốn tìm Lý Hương Quân, vậy chẳng thà ở lại đây chờ đến khi kết thúc vụ việc còn hơn.”

Tống Triều Dương không lên tiếng, cậu đang suy nghĩ tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu Mèo Rừng đã nói bố già đang chuẩn bị đối phó với Lý Tứ Hải, vậy nhất định chỉ khi nào nắm chắc phần thắng mới ra tay. Vậy Lý Hương Quân liệu có gặp nguy hiểm không?

“Vậy cô ấy liệu có gặp nguy hiểm không?” Tống Triều Dương hỏi.


Mèo Rừng biết cô ấy trong lời nói của Tống Triều Dương là ai. Anh nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Cậu tưởng ba của người ta là tờ giấy mỏng chắc, đây cũng chỉ là kết quả của nhiều bên thỏa hiệp, không muốn kẻ khác tiếp tục bám chặt lấy bố già không buông tha mà thôi, sao có thể liên lụy đến người tình của cậu cơ chứ?”

Tống Triều Dương thở dài một hơi, chỉ cần Lý Hương Quân không xảy ra chuyện thì ổn.

“Yên tâm, sau khi em ra ngoài nhất định sẽ trốn đến chỗ xa xôi.” Tống Triều Dương trả lời nghiêm túc.

“Vậy được, bây giờ chúng ta đi đi!” Mèo Rừng vỗ vai của Tống Triều Dương đáp.

Sao có cảm giác như trò đùa vậy!

Một câu đảm bảo đơn giản của mình liền có hiệu quả đến thế sao?

Tống Triều Dương sắc mặt đa nghi.

“Không đi còn chờ gì nữa? Nếu để bọn kia biết được tôi đến gặp cậu, sẽ biết tôi muốn thả cậu đi, cậu muốn ra cũng không được nữa đâu.” Mèo Rừng hối thúc, sau đó lại lộ ra ba ngón tay.

Trong lòng Tống Triều Dương thoáng hồi hộp, nhanh chân đi theo Mèo Rừng.

Sau khi rời khỏi cửa sắt, là một hành lang dài thênh thang, hai bên lối đi là từng căn phòng nhỏ được khóa bởi cửa sắt san sát nhau, nhưng bên trong không phát ra bất kỳ tiếng động gì cả, xem ra chẳng nhốt ai.

Tống Triều Dương đi theo Mèo Rừng tiến thẳng đến đường cùng của lối đi. Chỗ đường cùng là một cánh cửa rào bằng sắt, đối diện cửa rào bằng sát có một tên cảnh sát đang đứng, Tống Triều Dương vừa ngẩng đầu nhìn, chính là tên cảnh sát họ Tôn vừa bắt mình về hồi sáng nay.

Tôn Tùng cười như không cười liếc nhìn Tống Triều Dương, tiếp tục gật đầu nhẹ với Mèo Rừng, sau đó cầm chìa khóa mở ổ khóa điện tử trên cánh cửa sát, lại nhập dãy mật mã trên một bàn phím nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận