Điệp Viên Kỳ Quái

Bọn họ chuẩn bị phối hợp cùng tổ đột kích thứ hai tiến vào công ty thương mại Hưng Long nằm ở lầu hai, tổ đột kích thứ hai sẽ tấn công trực tiếp từ cửa chính ra vào, đối với sự sắp xếp này hai người họ không có sự dị nghị, họ biết phía Singapore đang có ý bảo vệ mình.

Mười hai giờ vừa đến, cung ứng điện lực được cắt đúng lúc, con đường mục tiêu trở nên tăm tối, kể cả đèn đường cũng chẳng có.

“Hành động.” Tai nghe của Phong Chấn Đào có mệnh lệnh truyền đến, anh ta di chuyển nhẹ nhàng cây súng trường đến vị trí nhắm bắn, thiết bị nhìn ban đêm một mắt đội trên mũ bảo hiểm cũng được đặt trước mắt.

“Chú ý, lầu một có mời hai mục tiêu đang hoạt động, lầu hai có tám người, lầu ba cũng có người nhưng không phải mục tiêu, nhắc lại lầu ba không phải mục tiêu.” Tiếng nói rõ rệt cấp bách được truyền tới từ điện đài của nhân viên kiểm soát nhiệm vụ.

“Bộp, bộp, bộp!” Một tràng tiếng nổ vang lên, mục tiêu bên ô cửa sổ bị đạn có độ chính xác cao từ súng trường M-21 ở tứ phía bắn trúng vào đầu, bọn chúng không thể tiếp tục tạo mối đe dọa với đội viên đột kích đang tấn công.


Sau khi tổ đột kích kết thúc cuộc xạ kích chưa đến năm giây, tiểu đội đột kích thứ nhất đã tiếp cận được cánh cửa lớn, nhanh chóng phân tán ẩn núp ngay tại hai bên cánh cửa lớn nơi góc chết quan sát của mục tiêu, như vậy hỏa lực trong tòa kiến trúc không thể bắn trúng bọn họ một cách hiệu quả.

Một đặc công chuyên về bộc phá lấy ra một cây thuốc nổ năng lượng cao từ chiếc túi đeo vai và bố trí ổn thỏa vào cánh cửa lớn được chế từ gỗ bách của tòa nhà cổ điển này, sau đó nhanh chóng cài nòi nổ hóa học dạng nhỏ, đồng thời dùng một cây kìm nhọn vặn nát nó.

“Phát nổ.” Theo tiếng gào thét dồn dập của nhân viên đặc công trong điện đài, tất cả cúi thấp người xuống. “Đùng” một tiếng nổ vang lên, cửa lớn đổ nhào vào trong, cửa lớn vẫn chưa tiếp xúc hoàn toàn với mặt đất, hai đội viên gấp rút ném vào cửa sảnh hai quả pháo sáng cường độ cao, ngay lúc này người trong cửa sảnh kể cả nhắm mắt cũng cảm nhận được thế giới này hoàn toàn được bao phủ bởi ánh sáng, mười giây tiếp theo sau thần kinh thị giác của bọn họ sẽ vì sự quá tải mà không thể truyền tải được bất cứ thứ gì nữa.

“Phụt phụt phụt phụt” súng trường trong tay đội viên đột kích nhanh chóng khai hỏa, bởi vì gắn thiết bị giảm âm nên âm thanh không lớn lắm, toàn bộ mục tiêu bất kể đứng, nằm ngửa hoặc nhoài người về phía trước, ngực và đầu đều hứng phải vài viên đạn, tuy đạn dược cài đặt giảm chất lực xuyên thấu bị hạ thấp, nhưng sau khi bắn trúng cơ thể liền mất đi động năng, men theo các hướng khác nhau đi vào cơ bắp, nội tạng, hình thành vết thương khủng khiếp, có vài tên mục tiêu bị bắn đứt động mạch máu chủ nhanh chóng dâng lên một làn sương máu.

Trận đấu trong cửa sảnh kết thúc khi chưa đầy một phút, lúc này tiểu đội đột kích thứ hai tiến vào từ cửa phụ cũng thanh trừng sạch sẽ mục tiêu ở phía đông và tụ họp cùng tiểu đội thứ nhất.


“Tiểu đội thứ hai lên lầu, tiểu đội thứ nhất dọn dẹp phía tây.” Điện đài cá nhân của mỗi đội viên đột kích đều nhận được mệnh lệnh của nhân viên điều phối kiểm soát nhiệm vụ, đây là mệnh lệnh không đồng nhất với phương án ban đầu, trong kế hoạch ban đầu tổ thứ nhất sẽ tiếp tục xử lý vài căn phòng phía tây sau khi khống chế được cửa sảnh, tổ thứ hai trấn giữ cầu thang, chờ đợi tổ thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ mới chia tổ lại từ đầu cùng nhau xử lý vật kiến trúc ở tầng hai. Có lẽ thượng tá Penm Nouth phụ trách việc chỉ huy đang nóng lòng chứng minh năng lực cấp dưới của mình cho Thủ tướng Lý và đám cố vấn của ông đang ngồi quan sát hành động được phát trực tiếp tại phủ Thủ tướng, nên ông ta thay đổi kế hoạch ngay tức thì.

Thiếu tá Trương Văn Minh dẫn dắt đội đột kích sững sờ giây lát, nhưng thiên tính của quân nhân khiến anh ta chỉ có sự lựa chọn phục tùng mệnh lệnh, vì thế anh ra dấu tay tiếp tục công việc xử lý cho tiểu đội thứ nhất, sau đó tiểu đội thứ hai được dẫn dắt bởi Giang Minh Cao, Phong Chấn Đào và tám người tổ viên khác men theo cầu thang nhanh chóng đột nhập tầng hai tòa nhà.

Tối nay Lihan ngủ trong kho phía tây ở lầu hai, nhường chiếc giường của mình cho hai chiến hữu mới khác, hắn không quen đánh giấc ngủ trước khi hành động.

Khi nghe thấy tiếng súng trường đột kích trận đầu tiên, hắn biết thời khắc hi sinh đã đến, liền vác chiếc túi Nike to đùng của mình lên lưng, túm lấy cây súng trường bên cạnh.


Lihan di chuyển với tư thế ngồi xổm, chỉ cần đứng dậy rất có thể bị đột kích một phát bắn chết, đây cũng là thứ hắn học được từ bọn người Mỹ, không phải qua phim ảnh, mà là từ Đội biệt kích và Nhóm Triển khai Chiến tranh Đặc biệt Hải quân Hoa Kỳ (SEAL).

Trông thấy rồi, quê hương của mình chưa bao giờ phát điện, đối với bóng tối càng thích nghi hơn. Một nhóm quân địch cúi thấp người, đang cầm súng trường tiến lên lầu, cách mình chưa tới bốn mươi mét, ngay lúc này không thể xạ kích, bởi vì viên đạn bình thường của mình không thể xuyên qua lớp áo chống đạn được mặc trên người bọn họ. Harry lấy lựu đạn, khi toàn bộ tổ đột kích thứ hai đặt chân lên lầu hai, lựu đạn được ném ra.

“Lựu đạn.” Đây là câu nói cuối cùng mà Giang Minh Cao và Trương Văn Minh nghe được trên cõi đời này.

Lựu đạn của Harry ném ra có đường đạn rất cao, gần như ma sát với trần nhà, đương nhiên phương pháp ném như thế không nằm trong giáo trình quân đội, những chiến sĩ thông thường cũng khó mà nắm bắt, chỉ có lão làng như Harry mới có thể thực hiện được.

“Ầm ầm.” Cả tầng lầu dường như bị rung chuyển một phen, ván xi măng và chất sơn tường hòa trộn với khói bụi hình thành làn mây mù, bao gồm Giang Minh Cao, Trương Văn Minh cùng năm đội viên đột kích ngã gục trên sàn đất, bọn họ bị mảnh đạn xuyên qua mũ bảo hiểm găm vào đầu, gần như tắt thở ngay lập tức.

Thừa cơ vụ nổ, Harry đứng thẳng người, trong làn sương mù bất kì tay đột kích nào cũng không thể xạ kích, hắn chạy vội vài bước, sau đó cơ thể nghiêng về sau, đôi chân quỳ xuống, tựa như ván trượt nhanh chóng trượt về phía cầu thang, cả quá trình diễn ra vỏn vẹn trong năm giây, băng đạn đã bắn ra hết, cơm mưa đạn kim loại khiến các đội viên đột kích còn sống chỉ có thể duy trì một tư thế.


Nayi đã sững sờ suốt ba phút, cô không biết nên thoát ra ngoài hay tiếp tục ở lại trong căn phòng này, thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, giáo sĩ đi cùng cô đang không ngừng cầu nguyện, trong miệng không ngừng ca tụng. Đột nhiên có một người đàn ông mình đầy bụi bặm, lưng đeo một chiếc túi to đùng xông vào.

“Cô, cầm theo pháo mìn, chúng ta cùng nhau ra khỏi đây, tôi uy hiếp cô, đóng giả, đến vòng vây kẻ địch, gây nổ.” Tiếng Anh của Harry ngắt thành từng đoạn, chỉ có vài từ đơn giản cơ bản, nhưng Nayi đã hiểu rõ.

Nhặt chiếc túi lên, trong lúc vội vàng làm cách nào cũng chẳng thể đeo chiếc túi ngay ngắn trên lưng, chỉ có thể vác ngang vai, họng súng của Harry đang chĩa sau lưng Nayi, hắn cúi đầu xuống, ẩn núp sau cơ thể cô. Bọn họ bước chầm chậm về phía cầu thang, vì để chia tách tầng hai và tầng ba, lối thoát an toàn duy nhất đã bị phong tỏa chặt từ rất lâu, cầu thang chính là con đường duy nhất.

“Mục tiêu từ lầu ba đi xuống rồi, hình như có con tin, chú ý hình như có con tin!” Thông qua thiết bị cảm ứng nhiệt được mang theo trên máy bay trực thăng trinh sát bay lượn trên không trung, nhân viên kiểm soát nhiệm vụ nhìn thấy cảnh tượng mờ ảo không rõ, tiếp tục thông qua điện đài cá nhân thông báo cho toàn bộ đội viên đột kích còn sống sót.

Phong Chấn Đào đã tỉnh táo trở lại sau cú nổ thủ pháo, anh vừa vặn xếp ngay hàng cuối cùng, hiện giờ đang nằm nghiêng người, họng súng trường đang chĩa về phía cầu thang, tiểu đội đột kích thứ nhất từ lầu một chạy lên chi viện đang xử lý kẻ địch còn chống cự ở từng phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận