Hứa Chỉ Lan vờ nói chuyện với Lâm Ngữ Đường vài câu. Lâm Ngữ Đường cũng câu được câu chăng đối đáp qua loa. Hứa Chỉ Lan không để tâm, chỉ cười ôn hoà.
Lâm Ngữ Đường nhắm mắt dựa vào thành giường, trong đầu cậu vẫn nghĩ tới cách phá giải mật mã và nội dung của bản dịch. Cô gái xinh đẹp và mẹ khẽ nói chuyện, trông cô gái đó khá hoạt bát, hơi chút lại là phát ra tiếng cười khúc khích.
Một lúc sau đã tới mười hai giờ đêm, toa xe tự động tắt đèn, Lâm Ngữ Đường vẫn dựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu không ngủ được. Mật mã ở trong bình thuốc sắp được cậu giải ra rồi, chắc chắn là một địa danh ở gần Phục Hưng Môn tại thủ đô, đây cũng là lý do mà cậu tới thủ đô.
Cho tới giờ, Lâm Ngữ Đường vẫn thấy tù mù, cậu không biết là ông nội sắp xếp thế nào, lẽ nào nơi này có người tiếp ứng cậu mà ông sắp xếp sao? Gọi vào số mà lúc trước cậu gọi thì không tồn tại, Lâm Ngữ Đường cũng chỉ đành đợi tới nơi rồi tính tiếp.
Hai mẹ con mở đèn pin ở điện thoại rồi thay nhau đi làm vệ sinh cá nhân ở nhà vệ sinh. Hứa Chỉ Lan gọi cho Hứa Tất Thành, Hứa Tất Thành nói trong điện thoại là vẫn chưa tìm thấy Chung Phi, anh bảo chị gái và cháu mình cứ nghỉ ngơi trước đi. Người mẹ và cô con gái cũng không vấn đề gì, dù sao thì thời gian tàu hoả tới trạm cuối cũng cũng không còn lâu nữa, giường cứng hay giường mềm cũng chẳng quan trọng.
Lý Tương Tư cởi giày ra rồi leo lên giường giữa, cô để cái cặp sách giống y hệt của Lâm Ngữ Đường vào phía bên trong gối. Lúc này, Châu Văn Phi kéo sát chiếc mũ mỏ vịt xuống, bật đèn pin điện thoại, mồm lẩm bẩm số ghế giống như đang tìm giường của mình vậy. Khi đi qua giường của Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư, hắn chiếu đèn lướt qua nhưng không hề dừng lại mà đi thẳng.
Lý Tương Tư nằm sấp trên giường, cô thò đầu xuống nói chuyện với mẹ ở giường dưới. Lâm Ngữ Đường nhìn tư thế gượng gạo của Lý Tương Tư mà cũng thấy mắc mệt, cậu không kìm được mà ngồi dậy bắt chuyện với cô gái.
“Cậu như vậy không thấy mệt sao?” Lâm Ngữ Đường hơi ngước đầu lên, đối mặt với Lý Tương Tư nói.
“Mệt chứ, nhưng cậu cũng có chịu đổi đâu!” Lý Tương Tư trợn mắt nhìn Lâm Ngữ Đường. Cô không ngờ rằng Lâm Ngữ Đường lại chủ động bắt chuyện với mình. Ngay từ khi lên tàu, Lâm Ngữ Đường đã bê nguyên bộ dạng không muốn gần gũi với bất kỳ ai rồi.
“Thế cậu xuống đây!” Lâm Ngữ Đường nhấc cặp sách lên rồi cười với Hứa Chỉ Lan ở giường trên: “Như vậy cậu cũng dễ nói chuyện với dì hơn, đối với tôi thì giường trên hay giường dưới cũng chẳng khác gì nhau!”
“Đừng mơ là tôi sẽ cảm ơn cậu!” Động tác của Lý Tương Tư vô cùng nhanh nhẹn, Lâm Ngữ Đường còn chưa xuống giường thì cô đã xách cặp nhảy sang rồi.
“Chẳng có ý tứ gì cả!” Bà mẹ mắng cô rồi cười nói cảm ơn với Lâm Ngữ Đường, Lâm Ngữ Đường cũng chẳng để bụng chỉ cười.
“Hey, trai đẹp ơi, tôi mời cậu uống nước này!” Chẳng để Lâm Ngữ Đường kịp từ chối, một bình nước ngọt đã được Lý Tương Tư vứt lên giường. Lâm Ngữ Đường lắc lắc đầu cười bất lực rồi tiện tay để chai nước bên cạnh gối.
“Trai đẹp...” Lý Tương Tư lại gọi Lâm Ngữ Đường, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị mẹ mắng.
“Lý Tương Tư, càng ngày con chẳng có chút phép tắc nào cả!” Hứa Chỉ Lan bực bội nói.
“Hứ!” Lý Tương Tư cầm lấy chai nước uống một ngụm rồi nói tiếp: “Soái ca này, cậu dùng loại mỹ phẩm nào thế, da còn đẹp hơn cả tôi đấy!”
Lâm Ngữ Đường dở khóc dở cười. Trông ngôn từ cử chỉ của ông cậu và bà mẹ cô thì hoàn cảnh gia đình của cô chắc cũng khá giả, mà sao biểu hiệu của cô ấy cứ như là mấy đứa con gái hư hỏng vậy. Lâm Ngữ Đường biết cách làm thế nào để đối phó với kiểu người như vậy, nên cậu trùm chăn kín đầu không thèm nói gì.
“Xí, không muốn nói thì thôi!” Cô gái hừ một tiếng rồi chui vào chăn.
Có lẽ do ban ngày quá mệt nên nghe hơi thở đều đặn của hai người họ là biết đã ngủ say rồi. Lâm Ngữ Đường trở mình, cậu cũng chuẩn bị ngủ. Ga cuối của chuyến tàu này là thủ đô, cùng lắm là ba bốn tiếng nữa sẽ tới nơi.
Trong một nhà vệ sinh ở trên toa xe khác, Châu Văn Phi khoanh tay cúi đầu, dựa vào cửa. Một thanh niên trẻ mặc áo nỉ đội mũ đi qua, Châu Văn Phi khẽ nói vào tai của thanh niên mặc áo nỉ: “Giường giữa số 15, cặp sách màu đen!” Bảy Ngón mặc áo nỉ khẽ gật đầu.
Vừa nhắm mắt một lúc, Lâm Ngữ Đường nghe thấy một tiếng bước chân rón rén tiến gần về giường mình, cậu còn tưởng là người cậu của cô gái quay về nên cũng chẳng để tâm. Nhưng ngay lập tức có âm thanh sột soạt vang lên, dường như có người bước tới trước giường của cậu.
Vì vốn dĩ từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện đặc biệt nên năm giác quan của Lâm Ngữ Đường nhạy hơn người bình thường. Cậu mở mắt ra nhìn, một thanh niên đội mũ trùm đầu của áo nỉ đang lén lút lấy cái cặp sách mà cậu để ở phía trong gối.
Gã thanh niên ấy vô cùng cẩn trọng, động tác lại thuần thục, gần như không phát ra tiếng động, nhìn qua cũng biết là không phải lần đầu làm những chuyện như thế này.
Lâm Ngữ Đường kinh hãi trong lòng, hắn là ai? Tại sao lại muốn trộm cặp của cậu? Nếu là ăn trộm bình thường thì căn bản sẽ không coi cậu là mục tiêu. Bởi vì trước khi ngủ, rõ ràng Lâm Ngữ Đường nhìn thấy bà mẹ treo túi xách của mình lên móc ở tường giường dưới. Nếu mục đích của hắn là tiền thì mục tiêu đầu tiên phải là túi xách của bà mẹ chứ không phải cái cặp sách bị cậu nhét cạnh gối ở giường giữa. Bất luận là về giá trị hay độ khó khi lấy thì bản thân cậu không phải là lựa chọn tối ưu.
Bảy Ngón cầm cặp, hắn đang chuẩn bị lén đi khỏi thì Lâm Ngữ Đường thò tay ra nhanh như cắt tóm lấy mũ ở áo, cậu khẽ dùng lực, mặt của Bảy Ngón liền đập ngay vào giá giường giữa.
Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư lập tức giật mình tỉnh dậy, Hứa Chỉ Lan dùng đèn điện thoại chiếu xuống đất, một gã đàn ông đang ôm mặt quỳ ở dưới. Tay trái của hắn chỉ còn lại ngón cái và ngón trỏ, ba ngón còn lại dường như đã bị vật gì sắc nhọn chặt đứt, chỉ còn lại đốt cụt.
“Trộm...”
Lý Tương Tư hô lên một tiếng, cô quay đầu lại nhìn, cặp sách của mình vẫn nguyên vẹn ở bên gối.
“Con mẹ nhà mày nữa!” Bảy Ngón chỉ vào Lâm Ngữ Đường lúc này đã ngồi dậy mà chửi, Lâm Ngữ Đường tung một cước đá vào mặt Bảy Ngón. Bảy Ngón bị đá ngã sấp mặt ra đất, đau thương nối tiếp thương đau.
“Có trộm, người đâu...” Hứa Chỉ Lan lớn tiếng hô hoán. Vài hành khách gần đó vội nhảy xuống giường rồi dùng điện thoại soi quanh hắn hô lớn: “Gọi bảo vệ đi... mau bật đèn lên...”
Nhân viên trên tàu bật đèn toa xe lên. Bảy Ngón thấy mặt rát rát, hắn sờ tay lên mặt liền thấy một đống máu.
“Mày muốn chết à!” Bảy Ngón gầm lên, hắn vứt cặp sách xuống, xoay người lại rút ra một con dao găm định đâm Lâm Ngữ Đường.
Hai tay Lâm Ngữ Đường dùng sức chống xuống giường, cả người cậu vọt lên, cơ thể cậu giống như một con mực vậy, một chân cậu đạp vào cánh tay cầm dao găm của Bảy Ngón, chân còn lại đạp thẳng vào ngực hắn. Bảy Ngón bị đạp bay người khỏi đất, hắn chỉ có thể kêu lên một tiếng, lưng đập mạnh vào tường toa xe.
Bảy Ngón thê thảm trượt dần xuống, hắn ôm ngực ho lên mấy tiếng, khoé miệng còn có vệt máu chảy ra. Lâm Ngữ Đường cầm cặp sách lên, cậu vỗ vỗ phủi bụi trên đó rồi đặt lại vào giường giữa ở vị trí số 15.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...