"Giữa.. hai người… cách biệt tuổi tác cũng lớn quá!” Dì trợn tròn mắt, lắp bắp nói. Học sinh cấp ba, cho dù lớn tuổi thì cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, so sánh với tuổi tác của Lý Hương Quân, chí ít cũng phải kém bảy tám tuổi. Đối phương rất có thể chỉ là một đứa trẻ, nói thế nào đi nữa dì cũng không thể chấp nhận được.
“Lai lịch của đối phương cũng không đàng hoàng, vì thế anh mới gọi con nó về nhà để nói chuyện nghiêm túc một lần!” Lý Tứ Hải lại thở dài nói.
“Được rồi, em sẽ khuyên con bé!” Vẻ mặt dì rầu rĩ, dì và Lý Tứ Hải suy nghĩ như nhau, chưa bao giờ nghĩ rằng nửa kia của Lý Hương Quân phải là người trong gia đình quyền thế, cũng không coi trọng môn đăng hộ đối. Tính cách của Lý Hương Quân nhìn khá ôn hòa nhưng kỳ thực là vô cùng mạnh mẽ. Tìm một người tính cách mạnh mẽ hơn hoặc có gia thế hùng hậu hơn, hai người tuyệt đối không thể hòa hợp. Suy nghĩ của họ là không yêu cầu xuất thân, chỉ cần là người có văn hóa, hiền lạnh, thấu tình đạt lý là được.
“Lời anh nói, Hương Quân vẫn sẽ nghe thôi!” Lý Tứ Hải dừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Cho dù trong lòng Hương Quân có đau khổ thì cũng không nên tiếp tục tiếp xúc nữa, nếu lại nhắc lại cũng giống như xát muối vào vết thương!”
“Vậy phải làm sao?” Dì lại hỏi.
“Cứ từ từ!” Lý Tứ Hải chậm rãi nói, “Tốt nhất là có thể gặp được người thích hợp trong thời cơ thích hợp!”
“Phu nhân của Bộ trưởng Hình có nhắc tới vài lần, có mấy thanh niên trẻ tuổi có tài, muốn làm mối cho Hương Quân, Hương Quân không muốn đi, vì thế em cũng từ chối. Không được, mấy hôm nữa em liên lạc thử nhé?” Dì nhíu mày nói.
Lý Tứ Hải trầm ngâm một lát nói: “Cũng được, cũng nên suy nghĩ dần đi thôi!”
Sau khi được Lý Hương Quân đưa về khu chung cư, Tống Triều Dương không lên lầu mà đi một vòng trong khu chung cư, sau đó lại ra ngoài, đi dạo phố không mục đích.
Những ngày ở trong trại giam, trong đầu cậu nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, tại sao Mèo Rừng lại không biết mình hiện giờ?
Tống Triều Dương không hiểu rõ lắm về tình hình cụ thể của những người khác, vì ông rất ít khi nhắc tới họ trước mặt mình, nhưng anh hai Mèo Rừng thì khác, ông không chỉ một lần nhắc tới, trong thời gian ông không ở bên cạnh cậu, phần lớn thời gian đều là Mèo Rừng ở bên cạnh cậu, Tống Triều Dương luôn biết rằng, đối với ông nội, Mèo Rừng chính là người ông tin tưởng nhất.
Mèo Rừng không nhận ra mình hiện giờ, vậy thì chỉ có hai nguyên nhân: Thứ nhất, giống như ông nội từng nói, muốn cuộc sống sau này của mình giống như một tờ giấy trắng, tách biệt hoàn toàn với mọi chuyện trước đây, ngoài ông nội ra, không ai biết được thân phận của mình, vì thế Mèo Rừng cũng không biết. Đây cũng chính là câu trả lời mà trong thâm tâm Tống Triều Dương muốn chấp nhận nhất.
Nhưng Tống Triều Dương có một suy nghĩ mãnh liệt, không phải là suy đoán, không phải là dự liệu, mà là trực giác, Mèo Rừng gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Kinh Thành tuyệt đối có liên quan tới mình, rất có thể là do ông nội mình sắp đặt.
Nếu như trực giác của mình là đúng, vậy thì chỉ còn một khả năng, khi ông sắp xếp thân phận cho mình đã xảy ra sai sót, đây là một khả năng mà Tống Triều Dương không muốn thấy nhất.
Nếu như là khả năng thứ hai, vậy thì tình thế của mình hiện giờ rất có thể cũng giống như khi ở Nam Thành: Trở thành một miếng mồi, nằm trong sự kiểm soát của người khác, chỉ dùng để câu con cá lớn là ông nội mình.
Vì thế…
Thân phận của mình có vấn đề, và đương nhiên Tống Triều Dương nghi ngờ Lý Hương Quân.
Tống Triều Dương phân tích từng chút một, mọi sắp xếp của ông nội khi ở Nam Thành đều không có vấn đề, kế hoạch chạy trốn khỏi Nam Thành của mình cũng tương đối thành công, bao gồm cả việc Tống Triều Dương làm theo chỉ thị của ông nội tới Kinh Thành, tìm được ngân hàng cất giữ hồ sơ thân phận, trong này chắc cũng không có vấn đề gì cả.
Vậy vấn đề duy nhất chính là hồ sơ thân phận mới mình lấy được trong két sắt của ngân hàng.
Vì trong hồ sơ, Tống Triều Dương không tìm thấy bất cứ vết tích nào chứng tỏ phần hồ sơ này là do ông nội đích thân sắp xếp.
Đây cũng chính là điều mà cậu từ từ nghĩ ra được khi rảnh rỗi trong trại giam.
Trong hồ sơ không để lại mật hiệu chỉ có cậu và ông nội mình mới hiểu.
Lúc đó Tống Triều Dương bỏ qua chi tiết này là vì bút tích của ông nội khiến tinh thần của cậu xao động, khiến cậu lơ là cảnh giác.
Theo như thói quen và tính cách của ông thì không thể nào xảy ra sơ suất nhỏ như vậy. Việc này giống như ông nội để lại cho mình một khoản tài sản thừa kế, nhà là thật, tiền tiết kiệm ngân hàng là thật nhưng khoản tiền mặt kếch xù để lại lại toàn là tiền giả.
Vì thế Tống Triều Dương bắt đầu nghi ngờ mọi tình tiết sau khi nhận được hồ sơ thân phận, đương nhiên trong đó có cả Lý Hương Quân.
Tống Triều Dương nghĩ đi nghĩ lại về mọi hình ảnh lúc cậu tiếp xúc với Lý Hương Quân, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ manh mối bất thường nào ở Lý Hương Quân, đây cũng chính là điều mà Tống Triều Dương không tài nào hiểu nổi.
Cậu theo ông nội mình nhiều năm, học được không ít thứ mà người thường không thể tiếp xúc tới, tự cho rằng năng lực quan sát của mình tương đối tốt, vì thế Tống Triều Dương cho rằng sự giả tạo của người bình thường căn bản không thể lừa được mình.
Từ sau khi Lý Hương Quân tới nhà giam đón cậu ra, Tống Triều Dương đã quan sát Lý Hương Quân nhiều lần, Tống Triều Dương có thể đoán định, Lý Hương Quân rất thông minh, cũng rất tỉ mỉ, xuất sắc hơn người thường rất nhiều, nhưng cô tuyệt đối không được huấn luyện một cách chuyên nghiệp.
Tống Triều Dương không hề phát hiện ra Lý Hương Quân giả tạo, giả tạo ở đây là chỉ sâu trong nội tâm, về mặt tình cảm. Ngược lại cậu còn quan sát ra được chút ít tình cảm khác lạ trong mỗi nụ cười lời nói, ánh mắt của Lý Hương Quân đối với mình, điều này khiến Tống Triều Dương rất khó xử.
Lời nói có thể giả tạo, cử chỉ có thể giả tạo nhưng tình cảm của một cô gái đối với một chàng trai thì không thể giả tạo được. Tống Triều Dương không phải người có kinh nghiệm tình trường, cậu chỉ là một chàng trai mới lớn mười tám tuổi, chính vì cậu thuần khiết, mang theo khát vọng tình thân suốt mười tám năm, nên cậu rất nhạy cảm với tình cảm. Khi Lý Hương Quân chăm chú nhìn cậu, Tống Triều Dương có thể nhìn thấy tình cảm ấm áp ở trong đôi mắt sâu thẳm như đại dương đó, khẽ lay động trái tim cậu.
Cảm giác này không thể nào lừa dối, bất cứ lời nói ngọt ngào đường mật, khéo léo bùi tai thế nào đi nữa cũng không thể thay thế được.
Tống Triều Dương không có bất cứ kinh nghiệm nào cả, cậu không biết từ khi nào, cảm giác của Lý Hương Quân đối với mình đã thay đổi. Nhưng cậu có thể thấp thoáng cảm nhận được sự coi trọng của Lý Hương Quân đối với chút tình cảm này, đây chính là nguyên nhân khiến cậu vô cùng khó xử.
Không tìm được đáp án từ phía Lý Hương Quân, Tống Triều Dương liền phân tích nguyên nhân trong đó.
Rất có thể là Lý Hương Quân không hiểu tình hình cụ thể bên trong, và chỉ là giống như Lý Hương Quân đã nói, Lý Hương Quân chỉ nhận việc ủy thác bình thường, điểm duy nhất bất thường trong vấn đề này chính là tiền thù lao quá cao.
Tống Triều Dương không tin, Tống Trường Sinh có thể một mình chạy trốn ra hải ngoại, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng trở thành phú hào hàng đầu, thậm chí có thể ảnh hưởng trực tiếp tới xu hướng kinh tế của Đông Nam Á lại là kẻ ngốc, vì một việc ủy thác tài sản thừa kế đơn giản lại cho không Lý Hương Quân nhiều tiền tới vậy, trong này chắc chắn có điều gì đó mà mình vẫn chưa hiểu, cũng rất có thể có liên quan trực tiếp với mình, nhưng sẽ có ảnh hưởng như thế nào tới mình thì Tống Triều Dương vẫn không biết.
Phân tích vô số khả năng nhưng Tống Triều Dương chỉ chấp nhận tin rằng Lý Hương Quân chẳng qua cũng không biết sự thật chứ không phải đã lừa mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...