Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL


Tiếng vó ngựa dồn dập, cát bụi bay mù trời, cánh chim bạc sải cánh bay trên nền trời xanh tự do.

Tóc dài tung bay, tay áo căng phồng chứa cả bầu trời lộng gió, hơi thở phảng phất mùi vị nồng nàn của cát nóng sa mạc.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhập đông rồi vẫn như giữa hạ, mù mịt khói tỏa cát bay.
"Chịu một chút nữa, chúng ta sắp đến nơi tập quân rồi."
Lăng Hàm một tay giữ chặt dây cương, một tay ôm lấy eo của Cẩm Phù, một đường rong ruổi trên cát nóng.
Cẩm Phù vịn khăn trùm đầu của mình, nàng không nghe rõ Lăng Hàm nói gì, lớn tiếng nói: "Hàm nhi, chúng ta vào thành để làm gì vậy?"
"Tìm đường vào." Lăng Hàm kéo kéo dây cương, ngựa tung vó sải bước chân dài: "Chúng ta không thể để tất cả quân La Mã cùng tiến vào thành được, như vậy rất nguy hiểm.

Hôm nay vào thành là muốn tìm xem có con đường nào có thể âm thầm tiến vào mà thần không biết quỷ không hay hay không.

Đáng tiếc tìm không ra, tối nay ta lại đi thêm một chuyến nữa, xem thử xem còn có con đường nào khác không."
"Ân."
Cẩm Phù đưa tay giúp Lăng Hàm giữ khăn trùm, không quên chỉnh lại phụ sức đeo trên trán nàng, vật này rất quan trọng, đại biểu cho thân phận hậu duệ tôn quý của Lăng Hàm không thể làm mất được.

Nhưng trong mắt Lăng Hàm cũng chỉ là một kiện phụ sức phiền toái, nàng đeo hay không đeo cũng vậy, mấy lần muốn ném đi đều bị Cẩm Phù nhặt trở về còn quở trách nàng nên chỉ đành ngoan ngoãn mà đeo lên.
Tước quý đều ngại vướng víu, tóc quá dài đều dùng kim quan cố định, nhưng Lăng Hàm lại không chịu dùng kim quan, tùy ý cắt bỏ.

Điều này khiến Cẩm Phù rất buồn bã, mái tóc là đại diện cho sự thành thục của tước quý, cắt đi như vậy rất không ổn, nhưng Lăng Hàm thích nên nàng cũng tùy ý.

Mái tóc vốn dài qua thắt lưng hiện tại chỉ dài qua vai một chút, Cẩm Phù vãn tóc cho nàng không được, liền tùy tiện xõa ra, cắt chỉnh lại giữ được hai lọn tóc dài gắn thêm phụ sức đặt trước ngực.

Như vậy nhìn đặc biệt tùy hứng, đặc biệt tiêu sái, còn có chút khí chất tự do tự tại của tước quý.
Ngựa tung vó vượt qua cát nóng, ánh nắng lấp lánh trên đỉnh đầu.
Phía sau đột ngột truyền đến tiếng vó ngựa, Lăng Hàm liếc nhìn một cái, thầm than không ổn, là quân của Lăng Ly Quân đuổi theo.
"Là hậu duệ La Mã!!!" Tên cầm đầu nhận ra phụ sức trên đầu Lăng Hàm, hét lên một tiếng: "Giết được hậu duệ La Mã được thưởng vạn lượng hoàng kim, thăng lên nhất phẩm!!"

Lời vừa dứt đám quân phía sau liền như được tiếp thêm sức mạnh, điên cuồng đuổi theo Lăng Hàm, tiếng truy hô chém giết vẫn cứ vang vọng.
"Chết tiệt!"
Lăng Hàm lẩm bẩm, siết chặt dây cương, chạy ngược đường về quân doanh, nếu nhỡ như bị bắt cũng không làm lộ hành tung của La Mã.
Cẩm Phù nhìn ra phía sau lưng Lăng Hàm, nói: "Hàm nhi, quá nguy hiểm, chúng ta đừng đi đường này."
Lăng Hàm cáu gắt: "Không đi đường này thì đi đâu?"
Cẩm Phù không trả lời, dứt khoát đoạt lấy dây cương trên tay Lăng Hàm, dùng hết sức mà giật mạnh, kéo con ngựa chạy về phía bên trái.
"Đừng nháo!!" Lăng Hàm tức giận nói: "Đây không phải địa phận La Mã, nếu như lạc rồi sẽ không thể trở ra."
"Đừng lo, ta là người Yến quốc, địa phương này ta biết."
Cẩm Phù nói dứt câu thì thúc mạnh chân vào bụng ngựa, kéo mạnh dây cương, con ngựa như mũi tên lao thẳng về phía trước.
Nữ nhân này ngày thường yếu ớt không chút khí lực, nhưng đến những lúc nguy cấp nhất vẫn là người bình tĩnh nhất, tìm ra được lối thoát trong gang tấc.

Lăng Hàm có phần bất khả tư nghị, nàng nhìn sườn mặt của Cẩm Phù đến phát ngốc, rốt cuộc nữ nhân này tâm tư quá mức đơn giản hay thật sự thần bí đến không đoán được?
Trước mặt là đá tảng cao trên dưới năm bảy thước, bốn phía đều có không ít những khối đá cao như thế, bày ra trận thế mê cung dẫn dụ người ta lạc lối.

Cẩm Phù nheo nheo mắt nhìn, tiếp tục siết lấy dây cương, hết lách đông rồi lách tây, an toàn bỏ xa đám quân Yến quốc.
Cho dù quân Yến quốc có thật sự hiểu rõ địa hình cũng chưa chắc thoát ra được mê trận này, Cẩm Phù hoàn hảo đưa cả hai thoát ra ngoài, hiện tại đang đứng là vị trí vừa xuất phát.
Lăng Hàm hít thở có chút không thông, nghi hoặc mở miệng: "Cẩm Phù, ngươi làm sao biết được nơi này?"
Cẩm Phù ngẩng đầu lên nhìn Lăng Hàm, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu tĩnh mịch, môi nhỏ mấp máy: "Ta không có ý xấu, tin ta, Hàm nhi."
Lăng Hàm càng lúc càng hiểu không rõ Cẩm Phù, nàng muốn mở miệng hỏi nhưng ánh mắt Cẩm Phù nhìn nàng quá mức tha thiết, nàng cũng không nỡ chất vấn nữa.
"Được rồi, trở về thôi."
...
Màn đêm buông xuống khắp Ân Vĩnh thành, trước cửa nhà ai đặt một trản đèn soi tỏ đường đi cho kẻ lưu lạc.

Tuyết vẫn rơi, càng lúc càng dày đặc, hơi ẩm lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách ngõ nhỏ.
Thân phong sương chạm khẽ lên duyên phận năm xưa, hồi ức vỡ tan, kỷ niệm chỉ còn lại tro tàn.

Hơi thở vương vấn, tình nồng còn ghi lại trên gối đầu, kẻ tưởng niệm kẻ vong tình.


Bờ lưu lạc, kể câu chuyện chốn Vong Xuyên, kẻ lầm lụi, kẻ tức tưởi, tiếng than khóc vọng lại suốt đêm thâu.
Tay áo ai thêu hoa đào? Nước mắt ai lặng lẽ rơi?
Đêm trường tĩnh mịch vọng lại tiếng đàn thê lương, tựa hồ như chưa bao giờ đứt đoạn, vẫn cứ vang vọng mãi giữa đêm trường ảm đạm.
Thân ảnh lóe lên rồi biến mất, đứng trên tường cao, là tóc ai bay trói ba ngàn bi thán chốn hồng trần náo loạn?
"A Cẩm..." Phiến môi nhợt nhạt mấp máy thật khẽ: "Đợi ta, ta sẽ quay về tìm nàng, đợi ta..."
Lóe sáng một cái, thân ảnh trên tường cao cũng biến mất, tựa như sương khói vô thanh vô thức.

Ảm đạm đêm đen bao trùm, chẳng ai biết đêm nay kẻ nào chết đi, càng không ai nhìn thấu sinh tử mờ mịt.
Tuyết rơi kín lối người đi về, chỉ còn bi ai thảng thốt trong tiếng đàn nhà ai.
Âm thanh lạch cạch rất nhỏ nhưng khi vang lên giữa đêm đen thanh tĩnh thì vô cùng rõ ràng, thu hút sự chú ý của người mặc hắc y đang lưu loát di chuyển từ mái nhà này sang mái nhà kia.
Kiếm dài nhỏ máu, dưới ánh trăng bàng bạc, phi thường quỷ dị.
Bạch y lẫn trong tuyết trắng, mi thanh mục tú, khuôn dung tinh tế lại tao nhã.

Tay áo phần phật bay, dường như đang chứa đựng cả bầu trời lộng gió bên trong, cả mùi hoa mai tháng ba nhàn nhạt.

Tóc lất phất bay loạn, đôi mắt phượng hẹp dài, ẩn chứa một đôi thủy quang linh động, nhìn không thấu biểu tình trên mặt.
Sau lưng là một cô nương mặc y phục thiển tử sắc, tay ôm tỳ bà, đôi mắt trong trẻo kia dán chặt trên người hắc y nhân.
"Ngươi là ai?" Bạch y nhân hỏi: "Ngươi vừa đến phủ tướng quân, rốt cuộc đã làm gì?"
Hắc y nhân không có trả lời, vẫn chuyên chú nhìn bạch y nhân, lẩm bẩm: "La Mã...!nói tiếng La Mã..."
Bạch y nhân tất nhiên là Lăng Hàm, nàng đêm nay dẫn theo Cẩm Phù tiến vào Ân Vĩnh thành tìm đường tiến quân thuận lợi cho quân La Mã, nào ngờ giữa đường bắt gặp một chuyện kỳ lạ.

Nửa đêm gió lớn, tuyết vần vũ ngoài trời, cổng lớn phủ tướng quân không đóng, hơn nữa còn có vết máu trên hoa đăng ngoài cửa, mười phần là xảy ra án mạng.

Đuổi theo một đoạn thì phát hiện một bóng đen đang di chuyển thoăn thoắt trên mái nhà, Lăng Hàm chấn kinh thật sự, nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua tước quý nào di chuyển nhanh như vậy, chẳng phải cực phẩm thì cũng là nhất phẩm tước quý.

Hai tước quý đối đầu, không khí xung quanh liền bị kéo căng như dây đàn, tuyết lất phất bay qua.
Cẩm Phù vẫn đứng yên lặng phía sau Lăng Hàm, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người hắc y nhân, giống như đang suy nghĩ, lại giống như mất hồn.
Lăng Hàm chờ mãi không nghe đối phương trả lời, dứt khoát nâng kiếm đánh tới, đã không thể nói chuyện một cách bình thường thì dùng đao kiếm để nói vậy.

Hắc y nhân lách người né tránh, chộp lấy cổ tay của Lăng Hàm, ánh mắt sắc bén quét qua mặt nàng.

Cổ tay nhẹ xoay, đem cả người nâng lên không trung, ném mạnh về phía trước.
Mũi chân quét mạnh lên mái nhà giữ vững thân thể, ánh mắt Lăng Hàm lộ ra tia hoảng loạn, chưa ai có thể phá được chiêu thức của nàng, trong lòng cảm khái tốc độ di chuyển kinh khủng của hắc y nhân.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, tuyết vẫn vần vũ rơi, thổi tung mái tóc dài.
Hắc y nhân dường như không có ý đánh nhau với Lăng Hàm, nhìn nàng một lúc thì chấp kiếm xoay người rời đi.
Lăng Hàm trừng trừng nhìn theo, nàng không dễ gì kiếm được một đối thủ, tất không dễ dàng buông tha như vậy, nhanh như thiểm điện mà đuổi theo chặn đường đối phương.
"Ngươi đứng lại." Lăng Hàm chĩa kiếm về phía hắc y nhân, cao giọng quát: "Nói ra danh tính, ta hôm nay không biết được tên của ngươi sẽ không buông tha."
Đối phương chán ghét ném cho nàng một ánh nhìn, vung kiếm, nói: "Đánh thắng rồi nói tiếp."
Lăng Hàm đắc ý, nhanh chóng lao về phía hắc y nhân, một kích như sấm rền đánh xuống.
Hắc y nhân không như khi nãy né tránh, tùy tiện nâng kiếm, mũi chân quét nhẹ một đường, đem Lăng Hàm hất văng ra.
Lách tách âm thanh vang lên vô cùng lớn, khiến đêm tĩnh mịch trở nên hỗn loạn, ánh mắt của Cẩm Phù tối xầm đi.
"Hàm nhi!!!"
Lăng Hàm khoát tay ngăn Cẩm Phù tiến tới, nheo nheo mắt cảnh giác nhìn hắc y nhân, không chỉ tốc độ và nội lực của người này cũng cao hơn nàng mấy bậc, đám võ sư bậc nhất La Mã cũng không thể bì kịp.
"Hàm?"
Ánh mắt hắc y nhân lộ ra một tia hiếu kỳ, chăm chăm nhìn Lăng Hàm, như nhớ đến gì đó, ánh mắt dần nhu hòa hơn.
Tuyết rơi vẫn cứ rơi, trản đèn lập lòe sáng, soi không tỏ đêm đông giá buốt.
Lăng Hàm nhịn đau đớn mà đứng dậy, chỉ vài chiêu đã bị hạ gục không khỏi có chút xấu hổ, nghiêm trang chấp kiếm nói: "Ta nhìn thấy ngươi cảm thấy ngươi không phải người tầm thường, nếu đã có hùng tâm tráng khí sao cứ quẩn quanh dưới trướng của cẩu hoàng đế? Ta mong muốn ngươi có thể đến La Mã, giúp đỡ Diệp đế, báo thù rửa hận cho những người vô tội đã chết dưới lưỡi kiếm của bạo đế Lăng Ly Quân!!!"
Hắc y nhân nhìn Lăng Hàm một lúc, rồi chầm chậm xoay người muốn đi, trong đêm đen văng vẳng tiếng nói của nàng: "Ta không thể, điểm yếu của ta bị người ta giữ lấy."
"Ngươi cứ nói, giúp được ta sẽ giúp ngươi." Lăng Hàm hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Không cần lo lắng niên kỷ của ta, nói cho ngươi, ta là hậu duệ La Mã mang hai dòng máu La Mã và Yến quốc.

Tiên mẫu là Thập nhất vương gia Lăng Tam Nguyệt, tiên nương là Diệp gia tứ tiểu thư Diệp Cẩm, với thân phận hậu duệ này ta có thể giúp ngươi thoát khỏi sự khống chế của người khác, ta..."
Không đợi Lăng Hàm nói hết, hắc y nhân đã dừng cước bộ, quay đầu lại, hai mắt mở lớn: "Ngươi gọi Lăng Hàm, đúng không?"
Lăng Hàm kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: "Phải, ta là Lăng Hàm, có song bào muội muội Lăng Lạc."
"Hàm...!Lạc..." Hắc y nhân kích động trừng trừng mở mắt: "Đúng rồi...!là Hàm Lạc..."
Lăng Hàm nghi hoặc: "Ngươi biết ta."
"Ta không chỉ biết ngươi, mà còn biết nương thân của ngươi."

Hắc y nhân kéo xuống mạn che mặt, đôi mắt sáng trong trẻo, sóng mũi cao, đôi phiến môi mỏng nhợt nhạt.

Lăng Hàm nhận không ra, nàng nghi hoặc nhìn mãi, đáng tiếc vẫn thật sự là nhớ không được: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Mười hai năm trước, ta dẫn ba vạn quân dưới trướng công phá vòng vây của Lăng Ly Quân, đáng tiếc trận đánh này ta không thắng được còn bị bắt giam mười hai năm.

Ngày ngày tưởng niệm thê nhi, mong mỏi có ngày được trùng phùng..." Hốc mắt hoen đỏ, chất lỏng trong suốt theo khóe mắt rơi xuống: "Thê tử của ta là tứ tiểu thư Diệp phủ, Diệp Cẩm.

Nhi nữ của ta tước quý tên Hàm quân quý tên Lạc, đặc biệt trao cho các nàng một miếng ngọc bội màu lam, trên ngọc bội có viết một chữ [Nguyệt]."
Bước chân lảo đảo lùi về sau, hai mắt Lăng Hàm trừng trừng mở to, kích động đến hai vai run lên.
Là mẫu thân!!!
Lăng Hàm vội vàng tìm trong tay áo mảnh ngọc bội màu lam, tìm mãi cũng không thấy, vội sờ soạng ngực áo, cuối cùng cũng tìm ra được, kích động giơ ra.
"Là nó, đúng không?"
Lăng Tam Nguyệt không có trả lời, chăm chú nhìn Lăng Hàm, nàng cứ nhìn như vậy, vì chính nàng cũng không tin có ngày nàng nhìn thấy thân sinh nhi nữ của mình.
"Mẫu thân!!!"
Lăng Hàm ba bước biến hai chạy vào lòng Lăng Tam Nguyệt khóc rống: "Mười hai năm!! Ngài có biết mười hai năm qua ta cùng A Lạc sống như thế nào hay không?"
Lăng Tam Nguyệt kích động ghì vai của Lăng Hàm, giúp nàng vuốt lại tóc tán loạn, nước mắt rơi xuống làm nhòe khung cảnh trước mặt.
"Ngoan, không khóc, thấy các con rồi, mẫu thân không còn gì hối tiếc nữa."
"Trở về La Mã đi!!" Lăng Hàm kêu to: "Lăng Ly Quân lừa ngài, ta và A Lạc không hề bị nàng ta khống chế, mười hai năm qua đều ở La Mã đợi ngày trở về báo thù rửa hận cho ngài."
"Khốn khiếp!!" Lăng Tam Nguyệt rít lên: "Mười hai năm ta sống khổ sở chỉ vì nghĩ rằng thê nhi của mình bị Lăng Ly Quân kiềm hãm, hóa ra đều là lừa gạt, thù này không báo ta tất không mang họ Lăng nữa!!"
"Mẫu thân ngài yên tâm, quân La Mã đã đến sát thành Ân Vĩnh rồi, nội trong ba ngày có thể tiến công cứu nhị vị ngoại mẫu."
"Ta biết một con đường có thể tiến thẳng vào hoàng thành." Lăng Tam Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng phân phó: "Con nghe theo lời của ta, ngày mai tập trung ở cửa bắc, sẽ có người ra đó đón các con, còn ta và ngoại mẫu con sẽ ở trong thành gây náo loạn cho quân La Mã dễ dàng đột nhập vào."
"Vâng, mẫu thân ngài cẩn thận."
"Yên tâm." Lăng Tam Nguyệt cười cười: "Lần này ta phải nhìn thấy được A Cẩm với A Lạc ta mới cam lòng, à, đúng rồi, nương thân và muội muội con đâu?"
"A Lạc ở La Mã, nàng là quân quý không tiện đi theo, còn nương..." Giọng Lăng Hàm nghẹn lại, chầm chạp nói: "Nàng cũng ở La Mã..."
"Hảo, Hàm nhi, nghe lời, mau trở về chuẩn bị đi."
Lăng Hàm nhìn mẫu thân một lúc, yếu ớt gật đầu: "Ân."
Lăng Tam Nguyệt mỉm cười, vỗ vỗ vai Lăng Hàm, sau đó nhanh như chớp biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.
Chỉ còn lại Lăng Hàm và Cẩm Phù, lúc này nàng mới yếu ớt đổ sụp xuống, cả người run rẩy: "Mẫu thân, nương mất rồi, ngài biết được nhất định sẽ đau lòng..."
Cẩm Phù chậm rãi đi tới, dịu dàng ôm lấy vai của Lăng Hàm: "Đừng khóc, mưa rơi rồi...!rơi rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui