Diệp Hy cũng không có ý nán lại, nắm cổ tay của Triệu Tuyên tính kéo nàng đi lần nữa lại nghe thấy tiếng nói trong trẻo ở phía sau.
"Ngũ tiểu thư đã đến sao không cùng Tiêu Ngọc uống một chén trà đã vội vã rời đi? Lẽ nào người của Hy Y Cục làm gì khiến ngài không hài lòng chăng?"
Triệu Tuyên bất giác quay đầu lại nhìn thử, phát hiện là một quân quý đang nói, trên người mặc một bộ trường sam nguyệt sắc, tay áo rất rộng, gió thổi qua liền phất phơ lay động.
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng chính là phi phong trên người cô nương kia, hoàn toàn giống với phi phong mà nàng đang mặc trên người.
Tiêu Ngọc cũng nhìn thấy Triệu Tuyên, ánh mắt rơi vào phi phong trên người nàng, bỗng nhiên sa sầm mặt xuống, tỏ vẻ bất mãn không vui.
Nhưng rất nhanh lại biến mất, như cũ tươi cười nói với Diệp Hy.
Gặp Tiêu Ngọc, Diệp Hy cũng chẳng buồn bày ra dáng vẻ vui mừng gì, tùy tiện đáp lại: "Ta chỉ tiện đường đến đây dặn dò vài chuyện thôi, xong việc thì ta đi, không cản trở ngươi làm ăn."
"Làm sao có thể nói cản trở?" Tiêu Ngọc vẫn giữ nguyên nét vui cười trên mặt, lách người vào giữa Diệp Hy và Triệu Tuyên, uyển chuyển mà nói: "Hôm nay là mùng một, ta cũng không phải lão bản nương tàn độc mà ép hạ nhân làm việc vào ngày này, chỉ là chuyến hàng từ Tây Dương về đến nên có hơi bận rộn một chút mà thôi.
Dù sao cũng xong việc rồi, không biết ngũ tiểu thư có nhã hứng nghe Tiêu Ngọc tấu một khúc hay không?"
Diệp Hy có chút không vui khi Tiêu Ngọc tỏ ra thân thiết như vậy, nàng không thích ai đụng chạm vào mình, đó là nguyên tắc khi cùng nàng giao tiếp.
"Nhã hứng thì bản tiểu thư không có, hôm nay phải đưa tiểu nha hoàn này đi làm chút việc, ngươi cứ tiếp tục bận rộn đi, tạm biệt."
Nghe thấy ý trốn tránh của Diệp Hy, Tiêu Ngọc vội ngăn lại: "Tiểu thư có việc gì phải gấp gáp như vậy? Cũng chỉ là một tiểu nha hoàn thôi mà, có cần phải lưu tâm như vậy hay không? Coi như đây là thỉnh cầu, ngũ tiểu thư ngài ở lại cùng Tiêu Ngọc uống một chén trà không được sao?"
Diệp Hy bất đắc dĩ liếc Tiêu Ngọc một cái, nhìn qua tiểu nha hoàn bên cạnh vẫn đang phát ngốc, có lẽ là chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Không phải Triệu Tuyên không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ là nàng cảm thấy thái độ của Tiêu Ngọc đối với Diệp Hy có chút kỳ quặc, mà chính nàng cũng không biết là kỳ quặc ở điểm nào.
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng Diệp Hy cũng thỏa hiệp, đối Triệu Tuyên mà nói: "Sẵn tiện dùng chút trà, một lát ta đưa ngươi đi mua ít đồ."
"Ách...!hả?!"
Không để Triệu Tuyên nhiều lời từ chối, Diệp Hy lần nữa kéo nàng đi vòng ra phía sau những kệ vải cao, một đường tiến vào khách phòng.
Tiêu Ngọc nhìn theo một lúc, sau đó hỏi: "Từ thúc, ngươi nói nha đầu kia là ai vậy?"
Từ thúc đưa mắt nhìn theo, hoàn toàn không nhận ra nổi, nói: "Lão cũng không biết, phẩm cấp không cao lắm, chắc là huyền quân xuất thân tử tước phủ."
"Xuất thân tử tước phủ cũng dám nghĩ đến ngũ tiểu thư?" Tiêu Ngọc bấm móng tay vào lòng bàn tay, nghiến răng mà nói: "Lão nương là hương quân cấp A xuất thân so với ngươi cao hơn mấy bậc còn không dám tùy tiện níu níu kéo kéo ngũ tiểu thư, đúng là không biết e lệ!!"
Từ thúc bất đắc dĩ lắc đầu, ai ở đây cũng nhìn thấy Diệp Hy nắm tay của Triệu Tuyên lôi vào khách phòng, còn Tiêu Ngọc vẫn đinh ninh nói rằng Triệu Tuyên cố tình níu kéo ngũ tiểu thư.
Lại nói đến hai người Diệp Hy và Triệu Tuyên, vào đến khách phòng ngồi rất lâu vẫn không thấy Tiêu Ngọc đi vào, tránh không khỏi sốt ruột một trận.
Nhưng người sốt ruột vẫn chỉ là Triệu Tuyên, không hiểu sao nàng cứ có cảm giác lạnh sống lưng, lẽ nào địa phương này không sạch sẽ?
Thấy Triệu Tuyên cứ thấp thỏm lo âu, Diệp Hy nhịn không được mà nói: "Làm cái gì mà căng thẳng như vậy? Có ta ở đây còn có gì phải lo nữa?"
Triệu Tuyên trợn tròn mắt, nghĩ lại cảm thấy lời Diệp Hy nói cũng có lý, có nàng ấy ở đây rồi nàng còn phải sợ cái gì? Chỉ là trong lòng thấy hơi bất an, không hẳn là đang lo sợ.
"Tiểu thư, ta cảm thấy Tiêu cô nương có chút kỳ quái, ngài thấy có đúng vậy không?"
"Kỳ quái?" Diệp Hy thoáng chau mày, hỏi ngược lại: "Kỳ quái chỗ nào?"
Phát hiện tâm tình Diệp Hy trở nên không vui khi nghe nhắc đế Tiêu lão bản kỳ quái, Triệu Tuyên cũng không dám tùy tiện nói nữa, vội vàng xua tay lắc đầu.
"Không có gì, tiểu thư đừng để tâm." Triệu Tuyên nghĩ ngợi một lúc, chậm chạp mở miệng: "Ngài nói, phi phong của ngài cho ta sao lại giống của Tiêu lão bản như vậy?"
"Tất nhiên là giống rồi, đều từ một khúc vải, một người may."
"Ý ngài là Tiêu lão bản may bộ phi phong này?"
Diệp Hy cũng chỉ tùy tiện gật đầu, mắt vẫn dán vào những khúc vải đặt trên cao, hài tử mà, đối với màu sắc sặc sỡ đều rất dễ bị thu hút.
Qua thái độ của nha đầu này đoán được bảy phần nha đầu này khá để tâm đến Tiêu lão bản, Triệu Tuyên nghĩ vẩn vơ rất lâu cuối cùng vẫn âm thầm thở dài một tiếng, quý nhân luôn khó hiểu mà~
Xem ra Tiêu lão bản kia cũng thật không bình thường!!
Một lát sau Tiêu Ngọc cũng đi vào, trên tay cầm theo một khay trà, uyển chuyển thướt tha đi vào trong khách phòng.
"Để tiểu thư đợi lâu, đợt trà Thiết Quan Âm đầu tiên của năm nay đây, ngài nếm thử một chút đi." Vừa nói Tiêu Ngọc vừa rót trà ra một chén sứ lam nhạt, hai tay cung kính dâng lên: "Tiểu thư, mời."
Diệp Hy chậm rãi đón lấy, dùng đuôi mắt liếc qua Tiêu Ngọc một cái.
Hai chân mày Tiêu Ngọc thoáng chau lại, rất nhanh liền biến mất, cười cười rót cho Triệu Tuyên một chén trà.
"Cô nương, mời."
"Không dám." Triệu Tuyên vội đón lấy chén trà ngào ngạt hương thơm, gượng gạo cười: "Làm phiền Tiêu lão bản rồi, sau này cứ gọi ta là Triệu Tuyên được rồi."
"Không phiền, cô nương không cần khách khí."
Tiêu Ngọc nhìn qua Diệp Hy, e lệ nâng khăn the lên, che giấu khuôn dung ửng đỏ ngại ngùng của mình: "Ngũ tiểu thư lâu ngày không đến Hy Y Cục, Tiêu Ngọc ngày đêm tưởng niệm, may thay trời không phụ lòng người cuối cùng cũng thấy được ngũ tiểu thư."
Triệu Tuyên đang uống trà nghe Tiêu Ngọc nói xong liền phun hết trà trong miệng ra ngoài, vỗ ngực ho khụ khụ, có cảm giác phổi cũng sắp bị ho đến văng ra ngoài.
Diệp Hy vội vã đặt chén trà xuống bàn, giúp Triệu Tuyên vuốt lưng thuận khí, nửa lo lắng nửa trách móc: "Làm gì gấp gáp như vậy? Trà còn nóng từ từ mà uống, có ai hối thúc ngươi đâu."
Cảm thấy Triệu Tuyên ngừng ho không được, Diệp Hy lấy trong tay áo một chiếc khăn tay, giúp nàng lau đi trà vương trên miệng.
Triệu Tuyên lần này sặc đặc biệt nghiêm trọng, ho đến nôn ra một ít nước nhầy, còn không phải do lời Tiêu lão bản kia quá dọa người!!
Xét niên kỷ có khi Tiêu lão bản kia hơn nha đầu này đến sáu, bảy tuổi, mấy lời không này nói ra còn không cảm thấy xấu hổ sao?
Thật ra Tiêu Ngọc lớn hơn Diệp Hy bảy tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, ấy vậy mà vẫn không chịu lập gia đình, nhất định chờ ngũ tiểu thư trưởng thành.
Chờ mãi đối phương chưa vỡ lòng đã gặp ngay tình địch lớn, Tiêu Ngọc lửa giận ngút trời, tay siết chặt khăn the đến trắng bệt.
Diệp Hy thuận tay ném khăn lên bàn, tiếp tục vuốt lưng cho Triệu Tuyên, đợi nàng hòa hoãn một chút rồi nói: "Đến y quán một chuyến nhé?"
"Không cần, không cần." Triệu Tuyên xua tay, kịch liệt lắc đầu: "Chỉ là sặc nước trà một chút thôi, không sao đâu."
"Không sao thì thôi."
Diệp Hy nhìn qua sắc mặt của Triệu Tuyên, đã khá hơn lúc nãy rất nhiều, cũng an tâm trở về chỗ ngồi của mình.
"Triệu cô nương thật không sao chứ?" Tiêu Ngọc vờ vịt quan tâm: "Có phải do trà uống không hợp khẩu vị nên mới..."
"Không phải đâu!!" Triệu Tuyên vội đánh gãy lời Tiêu Ngọc, gượng cười nói: "Do ta thôi, gấp gáp uống trà nên mới bị sặc, trà của Tiêu lão bản rất ngon, thật sự không có vấn đề gì."
"Nếu vậy thì tốt, Tiêu Ngọc chỉ sợ làm không chu đáo khiến ngũ tiểu thư và cô nương phiền lòng."
"Không có đâu, lão bản không cần nghĩ nhiều."
Tiêu Ngọc hơi hơi cười, quay lại nhìn Diệp Hy, nói: "Ngũ tiểu thư, ngài cảm thấy trà thế nào?"
"Còn chưa kịp uống đã bị ngắt ngang nhã hứng thưởng trà rồi."
Nói xong còn cố tình liếc xéo Triệu Tuyên một cái.
Triêu Tuyên cúi đầu, che miệng ho.
Tiêu Ngọc hơi liếc nhìn Triệu Tuyên, không vui thể hiện rõ ra mặt, tay trái nâng khăn the che giấu nửa mặt dưới biểu lộ chán ghét.
Sống lưng tê lạnh một trận, Triệu Tuyên thoáng run lên, rốt cuộc là do trời quá lạnh hay là có thứ gì đó không sạch sẽ ở phía sau!?
Tiêu Ngọc miễn cưỡng cười, nói tiếp: "Tiểu thư, ngài còn chưa trả lời ta."
"Trả lời?" Diệp Hy mắt vẫn dán ở trên mặt Triệu Tuyên, tùy tiện đáp lại lời của Tiêu Ngọc: "Ngươi hỏi lại đi, vừa nãy ta không có nghe rõ."
Hai chân mày Tiêu Ngọc thoáng chau lại, kiên trì nói lại lần nữa cho Diệp Hy nghe, còn cố tình nói thật lớn: "Tiểu thư, nửa năm nay ta không thấy ngài đến Hy Y Cục, trong lòng vô vàn tưởng niệm, ngài thật không muốn đến thăm Tiêu Ngọc sao?"
"Trong phủ có hỷ, tứ tỷ của ta gả cho Thập nhất gia bận rộn qua hết nửa năm, ta cũng phải tham gia học đường không có thời gian đến Hy Y Cục, hơn nữa chuyện may mặc do ma ma lo, ta cũng chẳng muốn tranh việc với bọn họ."
Lý do đưa ra hoàn toàn hợp lý, Tiêu Ngọc muốn tìm cách bắt bẻ cũng không được, yếu ớt cười nói: "Vậy là Tiêu Ngọc oán trách nhầm ngài rồi, biết rõ ngài như vậy bận rộn vẫn làm phiền thật không biết e lệ mà."
Diệp Hy chỉ tùy tiện gật đầu, coi như khẳng định lời Tiêu Ngọc nói là đúng.
Sắc mặt Tiêu Ngọc càng thêm khó coi, ngăn xúc động mà chậm chạp mở miệng: "Tiểu thư ta nghe nói Phù Cơ công chúa chọn Triệu gia nhị tiểu thư đi theo hầu hạ ngài đọc sách?"
Biết rõ ý đồ của Phù Cơ công chúa, Tiêu Ngọc có chút bất an, nàng rất sợ Triệu gia nhị tiểu thư đó sẽ giành mất ngũ tiểu thư.
Nàng chờ đợi ngũ tiểu thư đã nhiều năm, nàng thật không cam tâm để người khác giành mất, một là nàng có được, hai là không ai có được!!
Diệp Hy sẵn giọng đáp: "Phải."
Hai mắt Tiêu Ngọc mở lớn, không nghĩ Diệp Hy lại trả lời nhẹ nhàng như vậy, giống như việc thư đồng và chính thê sau này hoàn toàn không liên quan với nhau.
Nghĩ đến đây Tiêu Ngọc bỗng nhiên mừng rỡ, nâng khăn che giấu xấu hổ, trong lòng cũng tràn ngập vui sướng.
"Tiểu thư năm nay ngài cũng mười ba rồi, sắp tới sẽ vỡ lòng, ngài đã tính đến chuyện chọn cơ thiếp hay chưa?"
Diệp Hy thoáng ngây người ra, như thế nào nàng lại quên mất nàng sắp vỡ lòng, sau khi vỡ lòng lại phải tuyển cơ thiếp vào phủ, có thể nói năm nay nàng muốn thở cũng không thể thở nổi.
"Cơ thiếp..." Diệp Hy trầm mặc ra, dùng đuôi mắt liếc sang Triệu Tuyên, bắt gặp dáng vẻ dửng dưng kia liền buồn bực mà nói: "Cần gì gấp gáp, vài năm nữa cũng không muộn, dù gì bản tiểu thư còn muốn vui chơi một thời gian nữa."
Biết rõ nữ nhân này như một con hùng ưng chỉ thích bay lượn trên bầu trời, luôn khát cầu tự do không thể nào nắm bắt được, Tiêu Ngọc chỉ biết thuận theo, dù gì nàng cũng đã đợi quá lâu rồi, đợi thêm một chút cũng không sao.
"Nếu chỉ để nói mấy chuyện này thì bản tiểu thư đi trước." Diệp Hy đứng dậy còn kéo theo cả Triệu Tuyên cùng đứng, nói: "Tiêu Ngọc, năm mới khoái lạc."
"Ngũ tiểu thư năm mới khoái lạc."
Diệp Hy rất nhanh đã kéo Triệu Tuyên rời đi, bóng lưng thon gầy khuấtsau cửa lớn Hy Y Cục.
Tiêu Ngọc đứng lặng người mà quan sát, ánh mắt dần phức tạp,lẽ nào chỉ có nàng cảm thấy ngũ tiểu thư đối với nha hoàn kia không bình thường?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...