Chính ngọ, đương lúc mọi người dùng bữa thì có người ở bên người gọi vào, muốn gặp Lăng Tam Nguyệt, nghe nói là người của Hoàng hậu nương nương.
Lăng Tam Nguyệt ra ngoài đó trò chuyện với thái giám đưa tin một lúc rồi trở về phòng, trong tay cầm theo một thiếp mời màu đỏ.
Diệp Cẩm hiếu kỳ lấy tấm thiếp trong tay của Lăng Tam Nguyệt, lật tới lật lui không tìm ra chỗ mở, vươn tay định xé thì bị Thập nhất gia ngăn lại.
"Đừng xé, không có viết gì trong đó đâu."
"Vậy còn gửi thiếp làm gì!"
Diệp Cẩm buồn bực ném thiếp xuống bàn, đây chính là dáng vẻ bực dọc hóng hớt chuyện vui không thành.
Lăng Tam Nguyệt ha hả cười, nói: "Nội dung cụ thể đều được thái giám đưa tin nói cho ta rồi, thiếp mời cũng chỉ là mang đến cho có."
"Vậy Hoàng hậu nương nương tìm ngài có gì sao?"
"Không phải tìm ta." Lăng Tam Nguyệt phe phẩy thiếp mời trước mặt Diệp Cẩm: "Người được mới đi là nàng."
"Là ta?"
Diệp Cẩm có chút hốt hoảng, nghĩ đến phải ở một chỗ với đám cung phi đầy mưu kế đó nàng đã sợ đến mặt mũi tái nhợt, vội kéo tay áo của Lăng Tam Nguyệt mà nói: "Không đi, ta không muốn phải đến đó một mình đâu, Thập nhất lang!!"
"Ta biết, ta biết, đừng có sợ hãi như vậy chứ." Lăng Tam Nguyệt ôn nhu vỗ lưng Diệp Cẩm vài cái an ủi, chậm rãi nói: "Ta làm sao có thể nàng đến đó một mình chứ, nên ta đã hỏi qua thái giám xem ta có thể cùng nàng đi hay không, hắn nói có thể."
"Nhưng có thể từ chối mà, đúng không?"
"Lần này là không thể." Lăng Tam Nguyệt nói tiếp: "Nàng gả vào Huyền Minh cung lâu như vậy vẫn chưa đi bái phỏng bọn họ, nếu bọn họ đem lý do này mà tấu lên hoàng thượng nói chúng ta xem thường Hoàng hậu nương nương thì càng phiền toái hơn."
Diệp Cẩm không khỏi ủ rũ, kéo tay áo của Lăng Tam Nguyệt mà chẳng nói gì, đây chính là làm nũng không muốn đi bái phỏng Hoàng hậu nương nương.
"Được rồi, ái phi của ta, ngoan nào." Lăng Tam Nguyệt xoa gò má nộn thịt của Diệp Cẩm, cười nói: "Đi một chút rồi sẽ về, ta cùng đi với nàng thì còn lo gì?"
"Vâng."
Đáp lại một cách chán nản, Diệp Cẩm vừa lo lắng vừa buồn bực, rốt cuộc tại sao lại phải bái phỏng!? Không có nàng đến vấn an thì Hoàng hậu nương nương vẫn có thể sống rất tốt mà!!
Một ngày nữa nhanh chóng trôi qua, trời vừa sáng đã có kiệu xe của Hoàng hậu nương nương an bài chờ sẵn trước Huyền Minh cung.
Người của Hoàng hậu lại không dám giục người của Huyền Minh cung, chỉ biết yên lặng chờ đợi, dù cho mặt trời trên đầu càng lúc càng lên cao.
Qua hơn nửa canh giờ thì mới thấy Thập nhất gia dìu thập nhất phi rời Huyền Minh cung, thập nhất phi đi đứng có chút loạng choạng, sắc mặt cũng tái nhợt tưởng chừng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
"Thập nhất gia!"
Một tiểu cung nữ vội tiến đến, nói: "Ngài lên kiệu đi, để nô tỳ dìu vương phi."
"Không cần, để ta dìu vương phi ta mới an tâm."
Dứt lời Lăng Tam Nguyệt liền dìu Diệp Cẩm lên kiệu xe, nhẹ nhàng kéo khăn lụa che đầu cho nàng, dưới ánh dương quang phản chiếu một gương mặt nhợt nhạt đến thê thảm.
Hôm qua Diệp Cẩm vẫn rất bình thường, đến tối thì phát hiện trong phòng có một bát canh gừng nhỏ, chợt nhớ hai ngày nay nàng bị cảm chưa khỏi, rất có thể là do Thập nhất lang chuẩn bị.
Không thèm nghĩ ngợi đã đem bát canh kia uống hết, uống xong liền ho ra máu, ngất đi lúc nào cũng không hay, nghe Tiểu Hiểu kể cả đêm qua thái y bận rộn đi ra đi vào phủ, ngay cả Thập nhất gia cũng không ngủ mà chiếu cố nàng cả đêm.
Hỏi qua thái y mới biết trong canh gừng có hạc đỉnh hồng, lượng hạc đỉnh hồng trong canh không tính là nhiều nhưng đủ lấy mạng, cũng may là phát hiện kịp thời nếu không Diệp Cẩm đã thực sự vong mạng.
Sáng hôm nay Diệp Cẩm gượng hết sức mới có thể xuống giường được, càng không thể không đi, trước mắt nàng đều là những mảng màu sắc hỗn tạp, không nhận ra được đâu thật đâu giả.
Lăng Tam Nguyệt kiểm tra nhiệt độ cho Diệp Cẩm, vẫn còn sốt cao, không khỏi có chút sốt ruột, nàng tính vấn an Hoàng hậu xong sẽ hồi cung ngay, tình trạng hiện tại của Diệp Cẩm không thể day dưa lâu.
"Gia..." Diệp Cẩm lẩm bẩm gì đó trong miệng: "Khó chịu..."
Lăng Tam Nguyệt tự hào nhất khoản thính lực, tất nhiên sẽ nghe được Diệp Cẩm nói gì, chỉ biết đem nàng ấy ôm thật chặt vào trong lòng, khăn lụa trùm qua đầu vẫn không thể ngừng khiến ánh mặt trời chói chang ấy làm Thập nhất vương phi đau đầu.
Xe ngựa một đường đi khá xốc nảy, mặt Diệp Cẩm đã nhợt nhạt nay lại cắt không còn một giọt máu, hai tay lạnh buốt, cả người tê liệt nằm ở trong lòng Lăng Tam Nguyệt.
Không lâu sau cũng đến được Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, Lăng Tam Nguyệt vội vàng ôm ngang Diệp Cẩm xuống kiệu, một đường tiến vào trong theo sự hướng dẫn của hai cung nữ bên ngoài cửa.
Hai cung nữ thoáng liếc qua vị vương gia đeo mạn che mặt, biết được sau lớp khăn ấy là khuôn mặt của quỷ dữ, nhưng qua hành động ôn nhu mà Thập nhất gia đối với vương phi thì hình thức bề ngoài đã không còn quan trọng nữa.
Chưa bao giờ bọn họ thấy một vị vương gia nào nguyện ý bế bồng vương phi của mình, càng không thấy qua một mạt ôn nhu của người trong hoàng tộc, thật sự khiến người khác bất khả tư nghị.
Hoàng hậu nương nương đã đợi sẵn, thấy Lăng Tam Nguyệt bồng theo Diệp Cẩm đang mơ mơ màng màng không khỏi có chút khó hiểu.
Lăng Tam Nguyệt đang ôm Diệp Cẩm nên có chút không tiện, đành qua loa hành lễ, xong lại nghiêm chỉnh đứng đối diện Hoàng hậu nương nương.
Ánh mắt hoàng hậu dán chặt vào Diệp Cẩm, đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Thập nhất vương phi làm sao vậy? Có cần mời thái y xem qua không?"
"Đêm qua Diệp Cẩm không cẩn thận để trúng phải độc, thái y điều trị một đêm cũng không còn gì đáng ngại, không dám làm phiền đến hoàng hậu nương nương."
"Thật là, mới ngày đầu đến vấn an đã gặp chuyện, xem sắc mặt của vương phi không tốt như ngài đã nói." Hoàng hậu cố ý không muốn để Lăng Tam Nguyệt sớm như vậy rời đi, uyển chuyển nói: "Đường xa xốc nảy, về ngay sợ vương phi chịu không nổi, chi bằng lưu lại đây một lúc để thái y xem qua, thế nào?"
Nghe ra ý giữ người của Hoàng hậu, Lăng Tam Nguyệt cũng không thể cứ như vậy phất qua mặt mũi của nhất quốc chi hậu, đành phải thỏa hiệp đưa Diệp Cẩm vào buồng trong.
Thái y rất nhanh đã có mặt, lần lượt từng người tiến vào xem bệnh, sau đó nho nhỏ thảo luận cách điều trị.
Liễu thái y tinh thông y thuật, cũng là người giỏi nhất trong Thái y viện, cho nên hắn sẽ là người đứng ra nói chuyện với Hoàng hậu nương nương.
"Trong người vương phi có một lượng hạc đỉnh hồng không nhỏ, nhưng cũng được loại bỏ đi ít nhiều, việc cấp bách bây giờ là phải điều dưỡng thân thể của vương phi.
Thân thể của vương phi thật sự không thể chịu thêm một lần thuốc nào nữa, có lẽ là do khi còn nhỏ mắc bệnh nặng ảnh hưởng đến thân thể ít nhiều, thần thật không dám dùng thêm thuốc nữa, ngay cả thuốc bổ cũng không thể tùy tiện kê."
Lăng Tam Nguyệt gấp gáp nói: "Như vậy chẳng khác gì để Diệp Cẩm chịu độc tra tấn?"
"Trước mắt chỉ có thể như vậy, theo thần biết khi vương phi còn nhỏ đã sốt rất nặng suýt chút đã mất mạng, thân thể quân quý khác với tước quý, một lần bệnh nặng sẽ không thể nào chống đỡ nổi nữa, giống như một tòa thành lung lay sắp đổ.
Giờ đây còn chịu thêm một trận gió lớn, dù có xây cao cỡ nào, tòa thành đó vẫn sẽ phải sụp đổ mà thôi."
"Ý ngươi là sao?" Lăng Tam Nguyệt kích động ghì chặt cổ áo của Thái y, giận dữ gào lên: "Ngươi mau nói lại cho ta nghe!!"
"Thập nhất gia bình tĩnh, độc đã được loại bỏ ít nhiều, tổn hại đến thân thể là điều không tránh khỏi.
Giờ chỉ còn hai giải pháp, một là giữ độc trong người rồi từ từ điều dưỡng thân thể, hai là trực tiếp lấy hết độc ra nhưng như vậy rất nguy hiểm."
Hoàng hậu cũng lo lắng không kém, người vừa mới đến Phượng Nghi cung đã gặp chuyện, nếu Diệp Cẩm xảy ra chuyện gì nàng tránh không khỏi vạ lây.
Hơn nữa Diệp gia như vậy hung hãn, Diệp Cẩm xảy ra sơ suất gì ở Phượng Nghi cung thì bọn họ lại có cơ hội lật đổ Lăng gia, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Lăng Tam Nguyệt không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cần Diệp Cẩm hảo hảo sống tiếp, cái gì nàng cũng nguyện đánh đổi.
"A Cẩm." Lăng Tam Nguyệt nắm lấy bàn tay phát lạnh của Diệp Cẩm, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào gọi: "Nàng làm sao vậy? Chẳng phải hôm qua còn rất tốt sao? Đừng dọa ta, A Cẩm, nàng nghe ta nói chứ?"
Đôi hàng mi nhè nhẹ rung lên, nặng nề mở ra, điều đầu tiên nhìn thấy lại là gương mặt lo lắng đang dần phóng đại của Thập nhất lang.
"Gia..."
"Nàng còn khó chịu hay không?"
"Còn, rất khó chịu." Diệp Cẩm đặt tay lên ngực, hơi thở cũng ồ ồ nặng nề: "Ngực đau quá."
"Đừng sợ, ta ở đây rồi, nàng sẽ không sao đâu."
Lăng Tam Nguyệt đem bàn tay lạnh lẽo áp vào mặt mình, nhẹ nhàng dùng chút hơi ấm sưởi ấm bàn tay nhỏ bé kia.
"Gia, ta sẽ chết đúng không?"
"Đừng nói bậy." Lăng Tam Nguyệt vuốt đi vài sợi tóc lòa xòa của Diệp Cẩm, nhẹ giọng: "Nàng không có chuyện gì đâu, chẳng phải chính nàng đã hứa sẽ sinh con cho ta sao?"
Diệp Cẩm hơi hơi gật đầu, lại vùi đầu vào gối thiếp đi, hoàn toàn chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Lăng Tam Nguyệt càng siết chặt lấy đôi bàn tay kia hơn, mười ngón tay tương khấu, nàng không gấp, nhất định A Cẩm sẽ tỉnh lại, sẽ hoạt bát vui vẻ như mọi ngày.
Hoàng hậu nhịn không được mà cảm động, xem ra hai đứa trẻ này là thật tâm với nhau, nhưng dù thế thì đã sau, sinh ra trong hoàng tộc đã là những con chốt thí mạng, không bao giờ thay đổi được chuyện đó.
"Thái y ngươi xem cách nào khả thi nhất thì làm ngay đi, đừng chần chờ gì nữa."
"Vâng, nương nương."
Thái y tất bật chạy tới chạy lui chuẩn bị vài thứ thuốc tốt để điều dưỡng thân thể cho Diệp Cẩm, nhưng lại sợ không biết dùng thuốc thì thân thể của vương phi có chịu nổi hay không, nên cứ chần chờ hết lần này đến lần khác.
Ngay lúc đó nha hoàn lại chạy vào thông báo: "Hoàng hậu nương nương, có Ý phi và thập tam gia đến vấn an."
"Hôm nay làm gì mà náo nhiệt vậy?" Hoàng hậu nương nương chau mày, phất tay nói: "Cho vào đi."
"Vâng."
Không lâu sau nha hoàn cũng dẫn Ý phi và Lăng Thuần Chi vào, xong việc liền nhanh chóng lui xuống.
Hoàng hậu niềm nở cười nói: "Ý phi muội muội, Thập tam gia, hai người đến không đúng lúc rồi."
"Làm sao vậy?" Ý phi nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào muội muội làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi?"
Lăng Thuần Chi đưa mắt nhìn khắp Phượng Nghi cung, bắt gặp Thái y bận rộn chạy tới chạy lui, ngay cả chân cũng không kịp chạm xuống đất.
"Hoàng hậu nương nương bị bệnh sao?"
"Không phải ta, là Thập nhất vương phi." Hoàng hậu thở dài nói: "Tiểu nha đầu đó thật không may mắn, hôm qua trúng phải hạc đỉnh hồng, hôm nay lại đang hấp hối trên giường trong Phượng Nghi cung..."
Lời còn chưa dứt đã cảm nhận một cơn gió lướt qua, tóc mai nhẹ nhàng lay động, Hoàng hậu nương nương kinh hãi quay lại nhìn, vừa vặn bắt gặp bóng lưng của Lăng Thuần Chi.
Xốc lên tầng tầng sa mạn thiển sắc, cuối cùng cũng nhìn thấy giường vải mềm mại có bóng người quen thuộc đang chìm vào mê man, sắc mặt nhợt nhạt tái xanh đến đáng thương.
"Diệp..."
Người ở bên giường quay lại nhìn Lăng Thuần Chi, nàng nhận ra, chính là Thập nhất hoàng tỷ Lăng Tam Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...