Diệp Quải Đông Nam Chi

Không biết được bao lâu, nghe thấy tiếng gió ngoài thuyền càng dữ dội hơn, quất lên mui thuyền soạt soạt. Thân thuyền cũng theo đó mà lung lay một cái, dập dềnh có chút mạnh, giống như đem người thả vào trong một cái nôi lớn, sau đó không ngừng đung đưa.

Nam Cung Nhã rất ít ngồi thuyền, ngồi trong chốc lát, cảm thấy có chút khó chịu, cũng không nguyện mở miệng nói chuyện, chỉ dựa vào người Lưu Trưng nhắm mắt dưỡng thần. Lưu Trưng có nội lực bảo hộ, thật sự cảm thấy coi như ổn, thấy sắc mặt Nam Cung Nhã không tốt, trong lòng lo lắng, liền đem Nam Cung Nhã dựa vào một bên thảm, chậm rãi đi ra khoang thuyền, muốn hỏi sự phụ già ở khoang lái xem có biện pháp nào giải say sóng.

Mới lật tấm cải bạt lên, liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi thẳng vào mặt.

Lưu Trưng vội vàng bước ra, đem vải bạt cài chặt lại.

Đi ra bên ngoài, Lưu Trưng mới phát hiện, thuyền đã đi được tới giữa sông. Bốn phía đều là nước, hơn nữa thời tiết sương mù mờ mịt, căn bản cái gì cũng không thấy rõ lắm. Vào thời khắc này, trong lòng Lưu Trưng đột nhiên sinh ra một ý tưởng đáng sợ. Kỹ năng bơi của nàng bình thường, Nam Cung Nhã căn bản lại không biết bơi, huống chi hôm này nước rất lạnh, nếu lúc này có người vây công thuyền. Hậu quả thực không tưởng nổi.

Nhưng ý tưởng lúc này chỉ chớp mắt liền qua.

Nhưng tình trạng khắc nghiệt thế này, nghĩ đến cũng sẽ không có người ở chỗ này phục kích các nàng mới đúng.

Lưu Trưng thoáng chút thả tâm, ngược lại đi lên khoang lái tìm người. Một đường đi cảm thấy chính mình buồn cười, nếu đổi lại là trước, nàng tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ lo lắng phiền não. Ở trong mắt nàng, sinh tử có mệnh, nếu gặp nguy nan, nàng tự nhiên sẽ tranh thủ đấu tranh, nhưng nếu đấu không được, nàng cũng không hề có lời oán hận. Nhưng hiện tại, nàng có Nam Cung Nhã, hết thảy tự nhiên bất đồng. Lúc này nếu gặp đến điều gì, nàng phải bảo vệ Nam Cung Nhã an toàn không lo, cũng nhất định phải bảo vệ bản thân.

Nàng còn nhớ rõ....

Nam Cung Nhã nói qua.

“... Ta vĩnh viến sẽ không hối hận. Ta... muốn cả đời đều cùng với ngươi ở một chỗ.”

Nếu đồng ý cả đời, phải gánh vác ứng với trách nhiệm.

Ngọn gió lạnh tàn phá bừa bãi, màu xám đen trên bầu trời làm cho người ta áp lực, nhưng tâm của Lưu Trưng dần dần kiên định.

Sự phụ già ở khoang lái nghe Lưu Trưng hỏi xong, chỉ nói: “Các ngươi nhưng mang theo dược ở bên người? Lấy lá bạc hà ngậm trong miệng thử xem, chắc có thể thoải mái một chút.”

Lưu Trưng nghĩ, trong bọc hình như thực sự có lá bạc hà. Sau khi nói lời cảm tạ liền rất nhanh xoay người chuẩn bị vào khoang.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng “A“. Tâm Lưu Trưng đột nhiên căng thẳng lên, vội quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không đúng!” Sự phụ già trong khoang lái đột nhiên đứng dậy: “Thuyền này... Giống như hơi không thích hợp!”

“Không đúng chỗ nào?”

“Nước ăn sâu rất nhiều...” Sự phụ già kinh nghiện đi thuyền phong phú, là một người cực kỳ cẩn thận. Hắn lại thăm dò nhìn ra ngoài thuyền nói: “Thuyền này giốn như xảy ra vấn đề... Chỉ sợ...”


“Cái gì?”

“Chỉ sợ là rỉ nước! Qua không được sông!”

“Làm sao bây giờ?”

“Đuôi thuyền có bè nhỏ. Ta đi thả xuống!”

Cảm giác bất an trong lòng không hiểu sao càng mãnh liệt. Nàng không cần nhiều lời nữa, vội vã chạy trở về trong khoang thuyền. Bên trong khoang thuyền, Nam Cung Nhã vẫn nghiêng đầu ngồi dựa, sắc mặt rất xấu.

Lưu Trưng tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng không tính bối rối.

Trước tiên nàng mở hành trang, tìm lá bạc hà cho Nam Cung Nhã ngậm, lại đem các thứ trong bao xem lại một lần. Trừ bỏ quần áo tiền bạc cũng không có cái gì quan trong, chỉ mang theo ly hoa châu cùng bình thuốc chữa thương lấy ra, để vào trong ngực, nhưng cái khác vứt bỏ thì thôi, đều là trói buộc.

Nam Cung Nhã thấy nàng vội vả lật dở đồ đạc, cũng có chút cảm giác được.

“Làm sao vây?”

“Thuyền bị rò nước, chúng ta phải ngồi bè.”

Lưu Trưng đem đồ đạc soạn lại, đem áo choàng cùng giãy mũ đều cài tốt, lôi kéo nàng liền đi ra ngaoif. Nhưng mà người còn chưa ra đến ngoài, vải bạt trong khoang thuyền đã bị sự phụ già kéo ra.

“Không tốt! Dây buộc bè không biết bị người nào chặt đứt rồi. Bè đã sớm không biết trôi đi đâu rồi!”

“Cái gì?!” Nam Cung Nhã trừng to mắt: “Vậy... Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Ai! Ta đây cũng không có biện pháp!” Sự phụ già thần tình cũng đầy tuyệt vọng: “Khí trời, nước nữa... Cho dù ta có chút kỹ năng bơi lội chỉ sợ cũng sẽ bị chết rét! Hai vị đã có thể...”

Nam Cung Nhã vừa hoảng vừa sợ, theo bản năng liền rất nhanh cầm lấy tay Lưu Trưng.

Sự phụ già nhìn ra Nam Cung Nhã sợ hãi, lại nói: Ta lại đi phía trước thử xem, nói không chừng còn có cái gì có thể chống đỡ được một chút. Đợi lát nữa nếu thuyền chìm xuống nước, nhớ rõ bắt lấy cái gì, mạn thuyền cũng tốt, mái chèo thuyền cũng tốt, vịn vào thứ nổi được. Về phần sống hay chết vậy phải nhìn thiên mệnh!”

“Lưu Trưng...”

“Đừng sợ.”


“Nhưng... Nhưng ngươi cũng không biết bơi, hơn nữa lạnh như thế... Chúng ta...”

“Sống chết nhìn thiên mệnh.” Lưu Trưng cúi xuống hôn nàng: “Vô luận như thế nào, chúng ta đều cùng một chỗ.”

Nghe xong những lời này, Nam Cung Nhã cuối cùng bình thường trở lại.

Đúng vậy, tốt xấu các nàng vẫn ở một chỗ. Nàng tuy rằng sợ chết, nhưng nghĩ đến nàng cùng Lưu Trưng cùng chết, nàng lại chẳng sợ nữa. Nàng lại nghĩ may mắn nàng cùng Lưu Trưng đến đây, nếu để cho nàng chờ ở trong nhà, biết được tin tức như thế, chỉ sợ liền không muốn sống nữa. Nhưng nếu nghĩ đến đây, Nam Cung Nhã liền hiểu được, lần này chân chính là dữ nhiều lành ít.

Nhưng Lưu Trưng chưa buông tha cho.

Nàng suy nghĩ trong chốc lát, lại bắt đầu cởi áo choàng và mũ của hai người thậm chí đem giãy cũng cởi.

Nam Cung Nhã lạnh đến phát run, có chút khó hiểu.

“Đợi lát nữa chìm xuống nước, mấy thứ này dính nước, sẽ rất nặng.”

“Chính là... Không mặc cái này cũng sẽ chết rét.”

Lưu Trưng vừa định nói thêm cái gì, đột nhiên cảm thấy thân thuyền chấn động, hình như dưới nước có cái gì đụng phải mép thuyền. Động tĩnh này cũng không lớn, nhưng Lưu Trưng cố tình mẫn tuệ sâu sắc l;iền cảm nhận được.

Ngay sau đó, ngay cả Nam Cung Nhã đều càm giác được thuyền đang chìm nhan xuống.

“Lưu Trưng, thuyền! Thuyền sắp chìm!”

“Ôm chặt ta!”

Thuyền tự nhiên sẽ không thẳng tắp chìm xuống, mà là hướng chỗ đang chuyển mình chìm xuống, nhân lúc nó còn đang nổi, chỉ sợ cũng bị thân thuyền đè chết trước. Lưu Trưng ôm chặt Nam Cung Nhã, lao ra khoang thuyền liền nhảy vào trong nước.

Nước sông lạnh như băng, lạnh đến tận xương tứ phía dâng lên.

Nam Cung Nhã há miệng liền uống một ngụm ta nước, vừa lạnh lại vừa bi sặc, nàng thở không được, chỉ càm thấy dưới chân tựa hồ như có cái gì đang kéo mình, nàng nặng kéo mình xuống. Chỉ trong nháy mắt, nàng còn sót lại một tia tỉnh táo khiến nàng nhớ chính mình còn đang nắm chặt lấy Lưu Trưng...

Các nàng có phải chết chắc rồi không?

Vẫn là chỉ có nàng phải chết? Lưu Trưng... Lưu Trưng có lẽ còn có thể sống sót?


Trước khí Nam Cung Như cơ hồ mất đi ý thức buông lỏng tay ra...

Toàn bộ trời đất điên đảo xoay tròn, hắc ám âm u chế ngự.

Dột nhiên có một cỗ lực mạnh từ trên truyền đến, Nam Cung Nhã bị nước lạnh như băng đánh lên mặt, kích thích khiến nàng khôi phục lại một chút tri giác. Lúc này nàng mới cảm nhận được cổ tay bị người nắm lấy, toàn bộ đầu đã trồi lên trên mặt nước.

Lưu Trưng?

Nàng há mồm muốn gọi, lại bị nước chảy làm cho lung lay, căn bản vo lực nhúc nhích.

“Nam Cung Nhã!”

“Ân...”

Nam Cung Nhã chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ không rõ. Nàng càm giác hai mắt của mình, cái mũi, lỗ tai, miệng đầy nước, ép đến mức làm nàng hít thở không nổi. Nhưng càm giác Lưu Trưng còn đang nắm chặt lấy nàng, nàng cũng không dám dễ dàng buông tha, hợp lực muốn lấy lại tinh thần.

Lưu Trưng một tay ôm lấy mạn thuyền, một tay cố sức lôi kéo Nam Cung Nhã về bên cạnh mình.

Tình huống hiện tại của các nàng thật hỏng bét.

Sắc trời càng kém thêm, bốn phía đều là nước lạnh không ngừng chảy. Nam Cung Nhã một chút kỹ năng bơi cũng không có, lại không hề có nội lực, trôi nổi ở trên mặt nước như thế, mặc dù không chìm xuống cũng như theo như lời của nàng lúc đầu vậy, sớm hay muộn cũng bị chết rét. Trong lòng Lưu Trưng cấp bách thử vận nội lực lưu chuyển toàn thân, hy vọng lấy cái này xua tan một ít hàn khí.

Chính là nàng rất nhanh cũng cảm giác được có chút không đúng.

Chân khí trong cơ thể có chút kỳ quái.

Rõ ràng là chân khí phải lưu chuyển bên trong kinh mạch để hộ thể, thế nhưng chẳng những khồn có bảo vệ thân thể của nàng, ngược lại giống như liều mạng khởi động, dần dần đem hàn khí trên cơ thể nàng hút vào, tiếp theo không ngừng luyện hóa. Loại tình trạng này, thế nhưng giống như lúc ban đầu nàng tu luyện nội công Lăng Vân kiếm pháp. Khi đó cơ thể nàng còn có rất nhiều luồng hàn khí nhỏ, kết quả nội lực của nàng không có đêm hàn khí khu trừ, ngược lại là thôn tính, hóa nhập vào bên trong.

Lưu Trưng thử một phen, càm giác phản ứng này chẳng những không gâu tổn thương, tựa hồ đối với nàng còn có lợi? Thân thể dần dần chẳng còn lạnh nữa, người cũng chập chạp thích ứng với dao động của dòng nước.

Nhưng tình huống của Nam Cung Nhã lại thật không tốt.

Lưu Trưng sau khi hoãn lại thở, lập tức đem Nam Cung Nhã kéo tới bên cạnh mình, dùng nội công tham nhập thân thể nàng, thử xem có khả năng hút đi hàn khí trên người Nam Cung Nhã không.

Trên mặt nước đột nhiên ào một tiếng.

Từ âm thanh kia vang lên, bên trong bọt nước thoát ra một người! Người nọ một thân hắc y, trong tay cầm một thanh đao lớn sáng chói lọi, nương theo lức nước văng ra, hung thần ác sát lao về hướng Lưu Trưng.

Hai tay Lưu Trưng cũng không rảnh rỗi, chỉ vận nội lực lướt nước vượt qua.

Lần này thật sự mạo hiểm đến cự điểm, Lưu Trưng nhìn thấy đao kia chem lên mạn thuyền, thế nhưng trực tiếp đem mạn thuyền chém ra một mảnh. Nhưng cũng bởi vì nhìn thấy hắc y nhân này cùng nhau rơi xuống, Lưu Trưng rất nhanh liền phát hiện, bên hông hắn dường như còn buộc một dây thừng tp. Lúc hắn nhảy lên, một đầu dây căng ra, xem ra một đầu dây khác là có người không chế hoặc là...


Một đầu dây thừng kia chính là bờ!

Ý nghĩ này dâng lên trong đầu Lưu Trưng, bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt. Chờ nàng quay đầu lại, trong long đã có quyết định.

“Nam Cung Nhã, Nam Cung Nhã! Ngươi tỉnh tỉnh!”

“Ân...”

Nam Cung Nhã bị động lạnh, sắc mặt xanh tím. Căn bản ngay cả nói cũng không nói ra được.

Đã không có thời gian đợi nữa, hắc y nhân đã vận công chờ phát động, mắt thấy đang muốn xông lên. Lưu Trưng túm lấy Nam Cung Nhã, đem cánh tay của nàng đặt lên mạn thuyền nói: “Ngươi nắm chặt lấy! Tuyệt đối không thể buông ra!”

“Ân...”

Trước mắt bọt nước lại văng lên.

Đao phong chói mắt chém thẳng xuống.

Lưu Trưng đã đụng đến nhuyễn kiếm ở bên hông, cười một tiếng, thả người nhảy lên, trực diện nghênh đón!

Nhất diệp tri thu.

Nhẹ, mau, ác.

Lăng Vân kiếm pháp có ba yếu quyết, cơ hồ đã khắc vào bên trong lòng nàng.

Lúc này một kích của Lưu Trưng, hôm qua không thể sánh bằng. Huống chi nàng lúc này một lòng muốn sống, cùng với quyết tâm liều mạng đọ sức cũng không thể so với ngày xưa. Một chiêu này đi xuống, nhưng lại mang theo uy lực chưa bao giờ có! Hắc y nhân đối diện sợ hãi đan xen, thế nhưng không hề có sức chống cự, trực tiếp bị nàng đân một kiếm vào ngực, bùm một tiếng rơi vào trong nước.

Lưu Trưng không nghĩ rằng hắc y nhân nhìn hung mãnh như vậy còn bị nàng giết quá dễ dàng.

Nghĩ đến đối phương căn bản không dự đoán được nàng ở trong nước sông lạnh như băng vẫn còn có lực chiến đấu, còn nữa, có thể có thể ở trong nước sông ác liệt như vậy tiến hành phục kích, võ công lại chưa hẳn đã cao.

Cái này có thể tính là nàng vận khí tốt hay không.

Nàng hao hết khí lực, thở hổn hển, ôn định thân mình có sức bơi về hướng Nam Cung Nhã. Nàng đã thấy tay Nam Cung Nhã đã có chút buông lỏng, cơ hồ ôm không nổi mạn thuyền.

Lưu Trưng ôm cổ Nam Cung Nhã, lại cố sức bơi về hướng hắc y nhân.

Nàng phải nhanh.

Phải tranh thủ lúc người ở đầu dây kia còn chưa kịp phát hiện, đem dây thừng buộc trên người nàng cùng Nam Cung Nhã. Chỉ có thể theo dây thừng tiến về phía trước, các nàng mới có thể đạt được một đường sinh cơ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui