Lưu Trưng cho ra một kết luận: Đại lão bản của Kim Ngọc đổ phường thật sự là một người tinh mắt.
Một lời thả đúng trọng tâm, lập luận sắc sảo.
Nam Cung Nhã... Đúng, nàng là một kẻ chỉ biết loạn tiêu tiền vào trang điểm ăn mặc, không hề có chút nội hàm. Đúng, ngay cả loại người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh như mình cũng bị gây sức ép sắp chết.
Đêm hôm đó, Nam Cung Nhã lôi kéo nàng đi dạo đến nửa đêm. Chỉ riêng bộ đồ màu trắng liền mua liền ba bộ. Tiếp theo lại bày một đống bộ trước mặt Lưu Trưng. Mà đối với nàng toàn bộ chỉ là một màu.
”Màu xanh trúc, màu xanh bích thủy, mầu xanh thanh lan, màu xanh cỏ, màu xanh tùng diệp... Đúng, còn có màu xám bụi, màu trắng sương, màu đen nhạt...”
“Ân, cái nào cũng không lấy.” Lưu Trưng thập phần thô bạo ném toàn bộ quần áo Nam Cung Nhã lấy ra ném vào trong lòng lão bản: “Chỉ cần ba bộ màu trắng kia thôi.”
“Chờ...chờ đã.” Nam Cung Nhã vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đi.” Lưu Trưng lạnh lùng nhìn qua làm cho lão bản tiệm quần áo, cùng với Nam Cung Nhã đang tràn đầy dục vọng mua sắm ngoan ngoãn câm miệng.
Nhưng mà hết cái này vẫn chưa tính hết.
Ngay sau đó, đúng như theo quan niệm “Bạc là để tiêu” của nam Cung Nhã, nàng một đường càn quét, mua một đống thứ đồ mà ở trong mắt Lưu Trưng vừa xấu xí vừa không chút thú vị.
Tiếp sau đó, Nam Cung Nhã nói đói bụng. Thế là khoai lang nướng, thịt xiên nướng, mì hoành thánh, bánh rán đều thử một lần.
Lưu Trưng không thể nhịn được nữa. Một phen kéo áo Nam Cung Nhã, đem nàng tha trở về khách điếm.
Đêm nay ầm ĩ, khiến Lưu Trưng suy sụp. Đơn giản rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, liền ngủ ở phía sau bình phong. Nhưng Nam Cung Nhã lại rất tỉnh táo. Đại khái bởi vì dạo phố thật là vui, lại ăn nhiều thứ. Lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được.
Cuối cùng nàng có chút nhàm chán, liền tập trung nín thở lắng tai nghe -----
Nghe tiếng hít thở của Lưu Trưng ở phía sau bình phong.
Cảm giác này thật là kỳ diệu.
Kỳ thật Nam Cung Nhã rất nhát gan. Lúc ở nhà cũng không dám ngủ một mình. Nàng luôn gọi nha đầu ngủ ở bên cạnh coi chừng dùm. Có đôi khi, nàng không ngủ được còn muốn nha đầu nói chuyện với mình, hơn nữa còn vô cùng bá đạo mệnh lệnh cho nha đầu phải đợi nàng ngủ trước mới được ngủ.
Cho nên tình huống vừa không ngủ được lại không có ai nói chuyện là lần đầu tiên.
Bất quá, nàng từ lúc rời nhà cũng đã gặp không ít “lần đầu tiên“. Nghĩ như vậy, Nam Cung Nhã nhịn không được nhớ tới Thượng Qua Sách Vân, cái tên lấy nàng làm tiền đặt cược. Nếu nói oán hận cùng ủy khuất tự nhiên là có. Nhưng nói hận, tựa hồ không tới nông nỗi đó. Nàng đối Thượng Quan Sách Vân cũng không có nhiều cảm giác. Nguyện ý đi theo hắn đến Cô Hồng sơn trang thành thân cũng vì phụ mẫu mất. Nàng lại không phải loại người thích dựa dẫm vào người khác hay là ngu ngốc, ngớ ngẩn. Vì thế nói đi là đi. Hơn nữa nàng cảm thấy, việc đính hôn từ thuở nhỏ tự nhiên là phải thực hiện.
Nhưng hôm nay...
Hiện giờ sao lại như thế này? Nam Cung Nhã có chút nghĩ không ra.
Vậy đi được bước nào tính bước ấy. Dù sao như bây giờ tựa hồ... cũng không có thực hỏng bét? Nam Cung Nhã mơ mơ màng nghĩ, liền ngủ mất.
Nam Cung Nhã ngủ muộn, nên ngủ cũng rất say.
Cho nên khi bị gọi dậy, nàng vô cùng bực mình. Là nha đầu nào không có mắt, thế nhưng dám quấy rầy nàng ngủ! Nam Cung Nhã mở mắt muốn chửi ầm lên, lại...
Ngây ngẩn cả người.
Đây... là ai vậy?
Là một nam nhân. Dúng hình như là một nam nhân. Nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua người này. Một thân áo trắng, tóc buộc lên một nửa. Cũng không giống như những đệ tử của thế gia mang theo ngọc quan mà chỉ đơn giản dùng dây buộc lại. Đúng là nói không nên lời nhẹ nhàng đẹp đẽ. Bộ dạng cũng xinh đẹp, mặt mày thiên dài, mi phong vi đĩnh, so với người thường hơn vài phần sắc bén. Nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, như là một người có tâm tư thuần khiết. Xuống chút nữa, mỏng môi... Lãnh huyết, bạc tình vô cùng.
Người này thật không có mỹ mạo kinh người, nhưng nhìn thế nào cũng thấy được... Làm cho người ta có chút khống muốn rời mắt.
Nam Cung Nhã sửng sốt tinh tế đánh giá một lúc lâu. Hoàn toàn đã quên nguyện ước ban đầu của mình.
Mà “nam nhân” đã chờ không kiên nhẫn, lông mày nhíu thành một đoàn: “Nhanh lên.”
”Nhanh... Nhanh cái gì?” Nam Cung Nhã không kịp phản ứng.
”Chạy lấy người.”
Một câu nói ra, khiến Nam Cung Nhã lập tức tỉnh táo lại: “A” Hét to một tiếng. Đúng, đúng rồi, nàng giờ phút này không ở Nam Cung gia, bên người cũng không có nha đầu, mà là...
“Diệp Lưu Trưng!”
“Nói!” Diệp Lưu Trưng không thể nhịn được nữa.
“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là Diệp Lưu Trưng a?”
Nam Cung Nhã bắt đầu nhiều lời. Mà Lưu Trưng hiển nhiên không muốn cùng nàng vô nghĩa. Nam Cung Nhã đành phải dụi mắt, thành thật rời giường chuẩn bị ra ngoài. Nhưng trong lòng nàng không bình tĩnh như ở bên ngoài, mà ở trong lòng niệm một trăm lần “Đây dĩ nhiên là Diẹp Lưu Trưng!”, “Đây dĩ nhiên là 'cái kia' Diệp Lưu Trưng”, “Diệp Lưu Trưng thế nhưng so với nam nhân hảo nhìn... A không phải! Không đúng, là mặc nam trang so với nam nhân hảo xem... Cũng không đúng..“...
Chờ nàng dần dần chấp được chuyện thật nay xong, nàng lại thật sâu nhân thức rõ ràng “Nhân kháo y trang” (người dựa vào ăn mặc tương tự như như người đẹp vì lụa).Đồng thời nàng cũng âm thầm tính toán trong lòng.
Nguyên lai Diệp Lưu Trưng bộ dạng tốt như vậy, nếu không lát nữa đi ra ngoài thuận tiện mua vài bộ quần áo phối hợp chút?
Nhưng Nam Cung Nhã lại mơ hồ nhớ lại ánh mắt giết người của Lưu Trưng buổi tối hôm trước.
Vẫn... vẫn là thôi đi.
Nam Cung Nhã vẫn không muốn xuống lầu. Lưu Trưng đành phải để nàng chờ ở trong phòng. Tự mình đi xuống gọi đồ ăn.
Chờ a, chờ a, chờ chờ, Nam Cung Nhã lại bắt dầu ngáp mấy cái liền, mệt nhọc. Nàng vốn dựa vào bên giường, lúc này gật gà gật gù, cảm thấy sắp ngã xuống giường.
lúc này, cửL phanh một tiếng mở ra.
Nam Cung Nhã nháy mắt tỉnh táo, ngồi thẳng dậy.
Nhưng Lưu Trưng không mang theo điểm tâm, hơn nữa lại nhăn mặt đi lên: “Tạm thời không đi được.”
“Như thế nào... Làm sao vậy?” Nam Cung Nhã dụi mắt, bắt buộc chính mình tỉnh táo một chút: “Không có cơm ăn? Chúng ta đi ra ngoài mua đồ ăn đi. Ta tối hôm qua thấy phố đối diện có một hàng bánh chẻo, thoạt nhìn ăn rất ngon...”
“Đã xảy ra chuyện.” Lưu Trưng trực tiếp đánh gãy hưng trí của nàng đối với hàng bánh chẻo.
Nói chính xác đã xảy ra chuyện là Long Hưng tiêu cục.
Hôm qua, Long Hưng tiêu cục ở Phúc Lai khách điếm, vốn tính toán sáng sớm hôm nay ra đi. Nhưng không nghĩ rằng, lần kiểm hàng cuối cùng phát hiện thiếu một chiếc hòm nhỏ. Tổng tiêu đầu áp tải hàng lập tức biến sắc, ra lệnh cho thủ hạ bao vây toàn bộ khách điếm. Không cho phép người nào ra vào, từng bước điều tra thẩm vấn.
“Là cái gì vậy a? Khẩn trương như vậy.”
Nói đến đây, Lưu Trưng trên mặt cũng có chút khó hiểu.
“Giống như...:
“Ân?”
“Ai cũng chưa thấy qua, chỉ biết kêu là băng tằm y.”
“Nam Cung Nhã có chút buồn bực. “Vậy... Có còn cho chúng ta ăn không vậy?”
“...”
“Ta thật đói bụng.”
“Phòng bếp đang làm, trong chốc lát sẽ mang lên.” Lưu Trưng có chút đau đầu.
“Nga!” Nam Cung Nhã hơi vui vẻ một chút: “Ta đây ăn xong rồi có thê ngủ tiếp hay không? Dù sao chúng ta không đi tiếp được đúng không?”
”Không được. Hôm nay phải đi.”
”Vì... cái gì a...”
Nam Cung Nhã kêu rên ra tiếng. Lưu Trưng cũng không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, không thèm phản ứng lại nàng.
Kia... Quên đi.
Nam Cung Nhã bĩu môi, ghé vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Quả thực thấy đại môn khách điếm có mấy tiêu sư cầm vũ khí, mỗi người thần tình đầy sát khí. Đao kiếm trong tay phiếm lãnh ý.
”Bọn họ như thế nào biết kẻ trộm đồ còn ở trong khách điếm đâu? Vạn nhất tối hôm qua trộm, nói không chừng đã sớm chạy mất.”
”Sáng sớm hôm nay kiểm hàng, hàng vẫn còn. Chỉ sau khi ăn điểm tâm mới không thấy.” Lưu Trưng cũng đi tới nhìn thủ vệ ở dưới lầu, lại nhìn con đường đối diện đó: “Trong lúc đó cũng không ai đi ra ngoài cửa.”
”A, vậy nhất định còn ở trong khách điếm.” Nam Cung Nhã gật đầu: “Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Nghĩ biện pháp.”
Lưu Trưng chỉ nói ra ba ba chữ.
Kỳ thật Lưu Trưng trong lòng vô cùng lo lắng. Thoạt nhìn không kéo dài được bao lâu, tiêu cục sẽ kéo đến gian phòng các nàng tra hỏi. Đến lúc đó, thân phận nữ tử của mình, thân phận của Nam Cung Nhã, còn quan hệ giữa các nàng, nơi đến cùng nơi đi, còn có... Lăng Vân kiếm, mỗi cái đều là vô tận phiền toái.
Nàng thở dài, nhất thời có chút thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp.
Nhưng Nam Cung Nhã lại thực nhẹ nhàng, chờ tiểu nhị đem điểm tâm lên. Nàng một hơi ăn hết hai cái bánh bao lớn, ba cái bánh bao nhỏ, còn thêm mấy bát cháo hạt kê.
“...”
Nam Cung Nhã lau miệng, đặc biệt hào khí vỗ vỗ bả vai Lưu Trưng: “Yên tâm đi, ta có biện pháp, rất nhanh chúng ta có thể ra đi.”
“Biện pháp gì?”
“Ta có thể tìm được tên trộm băng tằm y. Như vậy bọn họ còn không thả chúng ta đi?”
Chờ lúc các nàng xuống lầu, người của tiêu cục đã lục soát phòng chứa trong hậu viện tìm được hòm đựng băng tằm y. Đương nhiên lúc này trong hòm rỗng tuếch, ngay cả một sợi tơ cũng không tìm được. Khóa hòm bị búa đập nát, một chút dấu hiệu của võ công cũng không lưu lại. Xem ra tên trộm hết sức cẩn thận.
Tổng tiêu đầu của Long Hưng tiêu cục sắc mặt ngày càng khó coi.
Băng tằm y, thứ ngay cả hắn cũng chưa từng thấy là do đại đương gia của Long Hưng tiêu cục tiếp nhận. Không biết xuất phát từ cái gì lo lắng, chỉ có một mình đại đương gia chính mắt kiểm tra hàng. Lúc sau hàng vẫn được khóa trong hòm, chưa từng có người nào nhìn qua. Như vậy cũng thôi, cố tình bảo bối này là thứ quý nhất trong đám hàng áp tải. Đại đương gia của tiêu cục đã sớm công đạo đối với hắn, nếu đem hàng đánh mất chỉ sợ đem toàn bộ tiêu cục cũng không đền nổi.
Cố tình lúc ấy hắn còn tin tưởng mười phần. Nghĩ dù sao cũng không ai biết, đem hòm đồ này thả cùng các hòm đồ khác áp tải cùng một chỗ, cũng không một mình lấy ra miễn cho người khác mơ tưởng.
Không nghĩ đến thiên tính vạn toán, thế nhưng vẫn bị người theo dõi.
Lúc này hắn đơn giản nói ra, Tìm không thấy băng tằm y, ai cũng đừng hòng ra ngoài.
“Tổng tiêu đầu không cần nóng vội. Bổn cô nương đã biết kẻ trộm là ai.” Nam Cung Nhã ăn no, uống đủ đã hồi phục lại tinh lực. Ăn nói trở nên trung khí mười phần. Nàng vốn tưởng rằng sẽ có chút phiền toái, nhưng vừa đến hậu viện... Lại đem ánh mắt dạo quanh một vòng, nàng liền tìm được đáp án mà mình cần.
Tổng tiêu đầu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một tiểu nha đầu phiến tử đang đắc ý dào dạt.
“Tiểu nha đầu, ngươi cũng biết mình đang nói cái gì?”
“Đương nhiên.” Nam Cung Nhã thập phần xác định.
“Hảo vậy ngươi đến nói cho bản tiêu đầu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Tổng tiêu đầu nhiều năm qua vào nam ra bắc, kiến thức rộng lớn, lại đã từng trải. Tuy trong lòng không mấy tin tưởng nhưng trên mặt không hiện nửa phần.
“Giam thủ tự đạo.” (Ý là kẻ trộm ở bên trong)
Nam Cung Nhã dõng dạc nói ra bốn chữ này, cười thật ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...