Trong suốt mười sáu năm sinh sống, Nam Cung Nhã chưa bao giờ từng chật vật như vậy.
Đầu tóc rối bù, quần áo hỗ độn, hơn nữa vết thương trên người đau khiến nàng phải gào khóc, quả thực không thể có cái gì bi thảm thê lương hơn thế này được nữa. Nhưng vạn hạnh chính là, bên người nàng còn có người cùng nàng giống nhau....
------thảm.
Tình huống của Nam Cung Nhã cùng Lưu Trưng không sai biệt lắm, cũng là loạn thất bát tao, rối tinh rối mù. Trên tóc vẫ còn dính lá cây cùng cỏ dại, cũng dã nhân không sai biệt lắm. Nhưng cố tình thần sắc của nàng vẫ đoan chính nghiêm túc, làm cho Nam Cung Nhã có chút buồn cười.
Hai người gấp rút lên đường. Cuối cùng vào được trong thành trước khi cửa thành đóng.
Thành này tên là Dạ Đàm, là nơi nổi tiếng về trồng hoa quỳnh. Đa số người ở đây lấy trồng hoa mà sống. Có thể coi nơi đây là một tòa thành hoa. Dọc đường đi, chỉ thấy hai bên đường bày đầy chậu hoa, giàn hoa, mà trên đường cũng không thiếu những cô nương trẻ tuổi tay cầm lẵng hoa tươi. Cả tòa thành tựa hồ cũng tràn ngập một mùi hao tươi mát say lòng người.
Chính là Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã một thân chật vật, không rảnh dừng chân để thưởng thức. Trước tiên là vội vã đến của hàng tìm mua quần áo, rượu thuốc cùng hành lý, lương khô. Sau đó đi thẳng đến khách sạn lớn nhất trong thành.
“Không biết nhị vị là muốn...”
“Một gian... Phòng!” Nam Cung Nhã nhìn trộm qua Lưu Trưng ở bên cạnh.
“Nha, phòng của chúng ta nó có...”
“Một gian hảo hạng có vách ngăn.” Lưu Trưng đã nói tiếp luôn câu nói mà tiểu nhị lúc nãy chần chừ, cũng vô cùng dứt khoát lấy ra một thỏi bạc từ trong túi tiền: “Chuẩn bị nước ấm.”
Tiểu nhị thấy bạc tự nhiên cười vui vẻ, ngay lập tức đáp ứng đi lên dẫn đường.
Phòng ở trên lầu hai đối diện ngay đường lớn, rộng mở sáng ngời. cũng chính xác như Lưu Trưng yêu cầu có vách ngăn. Vách ngăn là một bức bình phong có hình hoa tứ quân tử. Phòng trong có một thụy tháp cùng một trà. Bên ngoài có một chiếc giường lớn khắc hoa, một bàn trang điểm trang trí hoa cúc hoa lê, bên cạnh còn có một bàn cùng bốn ghế băng, quét tước vô cùng sạch sẽ.
Lưu Trưng gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, tiểu nhị tự nhiên rất nhanh mắt vội vàng đi xuống chuẩn bị nước ấm.
Nhưng Nam Cung Nhã có điểm nho nhỏ thất vọng.
Đêm hôm đó bên trong lều trại, hai người bọn họ rõ ràng ngủ cùng một chỗ. Nhưng lúc này Lưu Trưng lại cường điệu nói muốn cách gian...
Nam Cung Nhã xưa nay tâm tư đơn thuần. Trong lòng nghĩ cái gì liền hiện ra trên trên mặt. Lưu Trưng chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn ra là nàng mất hứng. Nghĩ nghĩ, lại không rõ nàng làm sao vậy, vì thế hỏi nàng: “Đói bụng?”
“Đói.”
Thái độ rõ ràng chỉ cho có lệ.
“Mệt mỏi?”
“Mệt.”
“Miệng vết thương đau?”
“Đau.”
“...”
Lưu Trưng cẩn thận suy nghĩ qua, mới vừa rồi ở cưa hàng có cái gì nàng thích lại không có mua được gì không? Tựa hồ cũng không có, ngược lại còn mua được bộ váy hoa nàng thực thích. Bộ váy kia là chỉ có ở Dạ Đàm thành, nghe nói màu sắc của váy được nhuộm từ nước hoa. Lưu Trưng không nhìn thấy có gì bất đồng, nhưng Nam Cung Nhã lại khó nén hưng phấn, vui vô cùng.
Kia... Rốt cuộc là làm sao vậy?
Lưu Trưng còn không suy nghĩ ra nguyên cớ, tiểu nhị cầm bạc xong làm việc rất mau đã mang theo vài người phục vụ mang theo thùng nước ấm đi lên, đưa tới trong phòng.
“Ngươi tắm trước đi.”
Lưu Trưng chậm rãi cởi dây buộc tóc, chải chuốt lại sợi tóc hỗ độn ở phía trước.
Nam Cung Nhã nao nao, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lưu Trưng phát ngốc một hồi, lại nhìn thoáng qua bình phong, nghe lời cầm theo quần áo đi vào phòng trong. Lúc này hai người ở chung một phòng, lại có một tầng mỏng bình phong ngăn cách, xuyên thấu qua bên kia có thể thấy được hình đóa hoa được vẽ nhu tình uyển chuyển, cũng có thể thấy một bóng người mơ hồ. Nam Cung Nhã chậm rãi hiểu được. Có vách ngăn... Là để dùng tắm rửa?
Nàng có chút xấu hổ, lại cảm thấy được buồn cười.
Chình mình lòng dạ thế nhưng lại hẹp hòi đến vậy. Không biết bắt dầu từ lúc nào, chỉ cần cùng Lưu Trưng ở chung một chỗ, nàng liền trở nên mẫn cảm đa nghi. Suy nghĩ trong đáy lòng nhiều lần cân nhắc không nói, còn muốn cẩn thận so đo, ngầm nén giận buồn bực. Ngày xưa, lúc ở nhà, nàng đối với tỷ muội của mình không có như vậy quá.
Nam Cung Nhã một bên nói thầm trong lòng, một bên đem quần áo rách nát cởi bỏ ra.
Nhưng nàng vừa mới cởi sạch, nhấc mắt lên xuyên qua bình phong thấy được bóng dáng mơ hồ của Lưu Trưng đang chải đầu. Trong lòng thế nhưng không hiểu có chút vi diệu e lệ.
Ngô...
Đang lúc phân thần (mất tập trung), phịch một tiếng.
Nam Cung Nhã va vào thành của thùng tắm, đụng đúng vào chỗ vết thương, đau đến mức nàng “Ai ui” kêu lên.
Lưu Trưng ở bên kia nghe được, cau mày nhìn nghiêng sang chỗ khác: “Làm sao vậy?”
“A...A! Ta không sao! Ta chính là không cẩn thận đụng trúng vết thượng, ôi chao? Ngươi... Ngươi đừng tới đây a! Cũng... Không được quay đầu lại!” Nam Cung Nhã ở bên trong vừa rầm rì vừa kêu to, nhe răng trợn mắt nửa ngày mới chậm rãi hít thở bình thương.
Lưu Trưng ở bên ngoài nghe thấy buồn cười, liền thật sự nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nam Cung Nhã mặt lập tức liền nóng bỏng lên, nóng bừng xuống tới cổ, xuống chút nữa... A, cánh tay giống như cũng hông hồng, có phỉa nước rất nóng hay không... Nàng không dám lộn xộn nữa, cúi đầu đem nước trong thùng đổ vang rào rào, che dấu sự xấu hổ cùng ngượng ngùng của mình.
Chờ Nam Cung Nhã thật vất vả bôi xong rượu thuốc, lại mặc xong y phục cúi đầu lại thấy...
Ách, mặt đất đầy nước.
Lưu Trưng đi tới nhìn thoáng qua, thở dài.
Đến lượt Lưu Trưng tắm liền im lặng hơn, cũng mau hơn. Nam CUng Nhã còn đang đắm chìm ở trong loại cảm giác mặt nóng lên mạc danh kỳ diệu, thật vất vả áp chế đi, bức bách chính mình không hề loạn tưởng, vừa quay đầu lại liền thấy sạch sẽ Lưu Trưng đã một lần nữa đướng ở trước mặt nàng. Thương thế trên người các nàng cũng không tính nặng, phần lớn là máu ứ đọng cùng vài vết thương nhỏ, tùy tiện bôi chút thuốc là tốt rồi.
Gian phòng này rất tốt, Dạ Đàm thành cũng rất tuyệt.
Mở cửa sổ, liền có thể cảm nhậ được gió đêm hè mát lạnh, đưa tới mùi thơm ngát hợp lòng người.
Các nàng cùng nhau gặp kiếp nạn, tìm được đường sống trong chỗ chết, lại cùng nhau lăn xuống sườn núi, biến thành mặt xám mày tro. Lúc này thật vất vả thư thư phục phục (thong thả) tắm rửa, hai người đều có chút lười nhác cùng thả lỏng, cho nên lại cùng ghé vào bên cạnh cửa sổ, một bên nương gió thổi hong khô tóc, một bên câu được câu không nói chuyện phiếm với nhau.
Chưa nói được hai câu, Nam Cung Nhã đã nghĩ đến một chuyện lúc trước.
“Ngươi đáp ứng ta, về sau không được đem ta vứt bỏ cho Thượng Quan Sách Vân.”
“Vì sao?”
Lưu Trưng hơi nhướn mày.
“Ta... Hắn... Hắn cũng không phải là cái gì... của ta.” Nam Cung Nhã chỉ có thể tìm ra một điểm làm lý do. Nhưng đôi mắt của Lưu Trưng hơi đổi, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Hắn là vị hôn phu của ngươi.”
“Nhưng... ta rõ ràng đã gả cho ngươi!”
Nam Cung Nhã nói ra câu này có khí thế muốn đập nồi dìm thuyền, cơ hồ không hề có đầu óc mà nói ra.
“... Ta là nữ tử.” Lưu Trưng nói ra câu này, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý tưởng kỳ quái, ý nghĩ nảy ra liền vô pháp đem nó hủy diệt, liền quay đầu nói một câu: “Nói sau, ngươi không phải cũng đem hắn trở thành...”
“Ta mới không có đem hắn trở thành cái gì... Cái gì cũng không phải, không phỉa vị hôn phu, cũng không phải... Người nào cả.” Nam Cung Nhã dừng một chút, không biết phải nói tiếp như thế nào cả, quả thực nói năng lộn xộn.
Lưu Trưng nhíu mày lại, có chút... Không tin.
Kỳ thật bỏ qua một bên mối quan hệ với Nam Cung Nhã, bản thân Lưu Trưng quả thực không thích Thượng Quan Sách Vân. Không rõ vì cái gì, thuần thúy chính là cảm giác người này xuất hiện liền làm cho lòng của nàng cảm thấy không thoải mái.
Lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ ở hai bên chiếu bạc, lấy đối địch chi thế. Mà hắn lúc ấy nguyên nhân hắn dứt khoát đem Nam Cung Nhã lấy ra làm tiền đặt cược, dĩ nhiên là vì hỏi đại lão bản của Kim Ngọc đổ phường tung tích của Lăng Vân kiếm.
Lúc sau, Lưu Trưng thắng được từ trong tay hắn Nam Cung Nhã, hắn liền đem nàng làm kẻ địch, vừa thấy mặt liền giương cung bạt kiếm, bày ra tư thế muốn liều mạng.
Lần thứ hai ngoài ý muốn gặp lại hắn ở Linh Tà thôn, hắn thế nhưng còn có mặt mũi trách cứ nàng vứt bỏ Nam Cung Nhã.
Lưu Trưng nhất thời không nhịn được, nhục nhã lại hắn một câu: “Cũng vậy”, Thật không biết hắn nghe có hiểu không nữa...
Lần cuối cùng, cùng Nam Cung Nhã qua đêm ở trong lều, nguyên bản trong lòng Lưu Trưng có chứa nhiều vấn đề chưa giải thích được, tâm phiền ý loạn đi ra hít thở không khí. Vùa nhấc mắt lên đã thấy một công tử áo trắng bộ dạng như chó nhà có tang tiến lại.
Nhất thời... Lại nhịn không được.
Lưu Trưng chạy về bắt buộc Nam Cung Nhã sơ tóc thành kiểu thiếu phụ, cố ý xem nhẹ sắc mặt không cam tâm tình nguyện của Nam Cung Nhã.
Ai ngờ Nam Cung Nhã rất không phối hợp.
Thượng quan Sách Vân hỏi tóc của Nam Cung Nhã xảy ra chuyện gì, Nam Cung Nhã thế nhưng trả lời “Vì phương tiện đi đường.”
Cực lực giải thích như vậy...
Thật sự giống như sợ hắn hiểu lầm.
Cho nên, Lưu Trưng không tin.
Lúc ấy Lưu Trưng nghĩ, cho dù Nam Cung Nhã bị Thượng Quan Sách Vân thua cho mình, nhưng hai người bọn họ dù sao cũng là hôn phu, hôn thê, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nghĩ như vậy, nàng lúc sau cũng bình thường trở lại.
Nhưng hiện tại,Nam Cung Nhã lại bày ra tư thái như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại, Lăn Vân kiếm Thượng Quan Sách Vân muốn ở trong tay mình; Nam Cung Nhã, nữ tử Thượng Quan Sách Vân muốn kết hôn... đang ở trước mặt mình cố gắng phiết thanh quan hệ với hắn, giống như...
---------chính mình vẫn là người thắng.
Nam Cung Nhã gặp Lưu Trưng sắc mặt nghi ngờ, cũng không nóng nảy, lai cường điệu nói một lần nữa: “Ta thật sự không đem hắn trở thành người nào của mình cả.”
“Như vậy, ngươi lại đem ta trở thành người nào?”
“...”
Lưu Trưng có chút hối hận, tại sao lại thốt ra câu hỏi như vậy. Mà sau câu nói này, hai người lâm vào trong yên lặng, vừa vi diệu lại xấu hổ.
Hơn nữa, Lưu Trưng phát hiện Nam Cung mặt đỏ ửng, khóe mắt phi hoa.
Trong lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, càng cảm thấy cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt. Tù khi gặp Nam Cung Nhã tới nay, chính mình vẫn là giả dạng nam tử. Chú không phải là Nam Cung Nhã đem nàng trở thành... Nam tử?
Nghĩ như vậy, Lưu Trưng bỗng sinh bất duyệt.
“Ta là nữ tử.”
Nàng lại hết sức nghiêm túc cường điệu lại một lần.
Nam Cung Nhã nghe xong lời này, trong lòng có chút thấy không thoải mái. Nàng đương nhiên biết Lưu Trưng là nữ tử, nhưng lúc này Lưu Trưng lặp lại lời nói này là có ý gì?
Nam Cung Nhã vô cùng bực mình, lại không biết buồn bực từ đâu mà đến. Đơn giản nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, thế nhưng kinh hỉ phát hiện ra ngoài cửa sổ náo nhiệt phi thường.
Lúc này bóng đêm đã sâu, Dạ Đàm thành nhưng chưa ngủ say, ngược lại trở nên náo nhiệt.
Không biết bên trong phủ có ngày hội gì, từng nhà đều thắp hoa đăng. Hai ba cô nương trẻ tuổi làm bạn, hoặc ôm chậu hoa hoặc đem theo hoa đăng, thậm chí còn cài trên đầu hoa tươi đủ mọi màu sắc, một đường cười nói. Chợ đêm cũng bắt đầu mở, các món ăn vặt, các loại đồ trang điểm của các cô nương, những trò biểu diễn mà hài tử thích, đương nhiên càng không thể thiếu những nữ tử chào bán những lẵng hoa tươi. Các nàng bộ dáng thủy linh (tươi ngon mọng nước), thanh âm nhẹ nhàng như chim hoàng oanh, tạo thành một cảnh tuyệt vời.
Nam Cung Nhã nhìn xem thất thần. Tâm lập tức đã bị câu ra ngoài.
“Ta dĩ nhiên biết ngươi là nữ tử.” Nam Cung Nhã quay đầu thế nhưng còn nhớ rõ tiến lên nói, trong lòng cũng đã nghĩ ra một ý kiến hay: “Như vậy, ngươi thay nữ trang, cùng ta đi ra ngoài ngao du, được không? Ngươi xem, các nàng đều cùng một vài tỷ muội đi chơi đêm, nhìn nhiều vui vẻ a.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...