Điệp Mộng Hồng Hoa

Giang Lưu Nhi vừa xoay người định đi thì từ dưới hồ dung nham bỗng sôi lên sùng sục. Tiếp đến, những tiếng cuồng bạo vang lên.

“Ầm… ầm…”

Những trận sóng dung nham bắn lên tung tóe.

Không lẽ còn bảo vật gì? Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc.

Không để hắn thắc mắc quá lâu, sau những tiếng bạo tạc liên tiếp, từ đáy hồ nổi lên một tảng băng nhỏ. Nó cao tầm nửa mét, màu trắng đục.

Giang Lưu Nhi chăm chú nhìn một đỗi. Càng nhìn hắn lại càng kinh ngạc.

Hắn không thể nhìn thấu!

Hiện nay hắn đã có tu vi Hắc Cảnh hậu kỳ, linh giác nhạy bén có thể nghĩ. Thế nhưng hắn hoàn toàn không thăm dò được chút đặc tính nào của tảng băng kia.

“Nghiệt. Ngươi có biết lai lịch của tảng băng này không?”

Sau một lát lâu Nghiệt mới lên tiếng:

“Ta cũng không biết đây là vật gì."

Giang Lưu Nhi trầm ngâm chốc lát, lại hỏi:

“Ngươi có thăm dò được đặc tính của nó không?”

“Pháp tắc.” Nghiệt đáp một cách khó hiểu.

“Pháp tắc?” Giang Lưu Nhi lặp lại.

“Đúng vậy. Tảng băng kia ẩn chứa pháp tắc không gian rất thâm ảo. Nếu như vừa rồi nó không tự lộ diện thì ta cũng chẳng biết được sự tồn tại của nó."

Khuôn mặt Giang Lưu Nhi càng trở nên nghiêm túc hơn. Pháp tắc không phải là chuyện đùa. Mọi người thường nói những vị đại tu sĩ cấp bậc Vũ Hóa, Phi Thiên có thể nắm giữ pháp tắc, thao túng thiên địa, nhưng thật ra chỉ là một kiểu phóng đại sự cường đại của họ thôi. Những đại tu sĩ đó cùng lắm chỉ có thể được xem là người vận dụng pháp tắc một cách thuần thục.

Pháp tắc là thứ mà tu sĩ không thể chân chính nắm giữ. Cũng không có tu sĩ nào có thể nghịch pháp tắc. Muốn chân chính nắm giữ pháp tắc, đảo nghịch càn khôn thì may ra chỉ có tiên nhân mới làm được.


Giang Lưu Nhi dùng chân khí hút lấy tảng băng từ hồ dung nham lên. Sau đó, hắn nhìn tảng băng đăm đăm. Hắn không hiểu tại sao một tảng băng nhìn như chẳng có gì đặc biệt này lại hàm ẩn pháp tắc mà ngay cả Nghiệt cũng không thể triệt để thăm dò được.

Đang lúc hắn nghĩ ngợi thì bỗng những âm thanh “răng rắc” đột ngột vang lên. Giang Lưu Nhi lập tức lùi ra xa tảng băng, nét mặt khẩn trương.

Chẳng lẽ còn có thứ gì đó bên trong?

Hắn thầm nghĩ.

“Rắc… rắc…”

Như để đáp lại suy đoán của Giang Lưu Nhi, tảng băng thoáng chốc vỡ vụn. Từ trong đống băng đá ngổn ngang đó, một con vật hình thù quái lạ dần mở mắt.

Nó chỉ cao tầm một xích*, đầu tròn vo chiếm đến một phần ba thể tích cơ thể với một đôi tai khá dài màu nâu, một đôi mắt không quá tròn, đen láy rất giống mắt người, một chiếc mũi xinh xắn và một cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu. Nó có tứ chi khá nhỏ, hai chi trước mỗi chi có ba ngón, hai chi sau thì phần trên có cảm giác liền thành một khối với mình còn phần dưới chỉ cao khoảng một tấc, mỗi bên có hai ngón, tất cả đều không có móng vuốt mà trông còn có vẻ khá mềm mại. Đặc điểm gây chú ý cuối cùng là ba cái đuôi ngắn cũn nằm phía sau mông nó.

Chẳng biết từ lúc nào vẻ mặt khẩn trương của Giang Lưu Nhi đã biến mất.

Con vật kia thật sự rất đáng yêu. Giang Lưu Nhi cũng không cảm nhận được chút địch ý nào từ nó. Hơn nữa khí tức phát ra từ trên người nó có gì đó rất ôn hòa, thánh khiết hoàn toàn khác hẳn những yêu thú mà trước giờ hắn từng biết.

Con vật nhỏ bé kia sau khi dụi dụi mắt thì tò mò nhìn quanh. Khi bắt gặp thân ảnh của Giang Lưu Nhi, cả người nó bỗng biến mất. Sau đó, ngay lập tức nó lại xuất hiện ở một góc khác trong hang động đưa mắt nhìn hắn.

Giang Lưu Nhi tròn mắt, cực kỳ rung động.

Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Thuấn di?

Hắn không thể nào tin nổi. Phải biết rằng chỉ có những bậc đại năng Phi Thiên Cảnh trở lên mới có thể nắm giữ khả năng này, hơn nữa không phải ai cũng làm được.

Thuấn di chính là sự vận dụng thành thạo lực lượng của không gian pháp tắc, trong nháy mắt có thể xuyên qua hư không. Nếu lĩnh ngộ đến một mức nào đó, tu sĩ có thể đơn giản xuất hiện cách hàng triệu dặm từ nơi vừa đứng trong tức thì.

Khi còn ở tầng trời thứ mười ba, Giang Lưu Nhi hắn chính là nhờ nắm giữ không gian chi lực cực cao mới có thể thi triển được một chiêu Nhất Kiếm Xuyên Không mà suốt hơn ba vạn năm chưa có đệ tử nào của Thanh Hà Kiếm Phái làm được.

Thế nhưng còn con vật bé tí nhìn như vô hại này? Nó lại có thể lĩnh ngộ được không gian pháp tắc?

Tuy rằng không thể so với hắn trước kia nhưng như thế này cũng đã là hết sức cao minh rồi.


“Nghiệt. Ngươi cảm thấy thế nào?” Giang Lưu Nhi dò hỏi.

“Thật sự là kỳ lạ. Với trình độ vận dụng không gian pháp tắc vừa rồi thì hẳn phải cần đến lực lượng rất lớn để thực hiện. Thế nhưng ta lại không cảm nhận được trên người nó chút lực lượng nào cả, cứ như bản thân nó và không gian pháp tắc là một thể…”

Nghiệt đầy vẻ khó hiểu nói.

Giang Lưu Nhi nghe xong thì gật gật đầu.

Nghiệt nói không sai. Muốn vận dùng pháp tắc thì ngoài việc lĩnh ngộ nó ra cần phải có đủ lực lượng để thực hiện. Giang Lưu Nhi đã lĩnh ngộ pháp tắc rất thuần thục nhưng vì bây giờ tu vi không đủ nên không thể nào làm được.

Nhưng con vật bé tí kia lại sử dụng pháp tắc mà không cần đến lực lượng gì hỗ trợ. Điều này đã vượt ra ngoài nhận thức của hắn.

Giang Lưu Nhi nhìn nó một lúc lâu. Con vật bé tí kia cũng đứng nấp sau một tảng đá nhìn lại hắn với ánh mắt đầy tò mò, cộng thêm một chút sợ sệt.

Một người một thú cứ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi như thế.

Giang Lưu Nhi không mở miệng. Con vật bé tí kia cũng im lặng.

Cảm giác thật sự có chút quái lạ.

Không biết qua bao lâu, Giang Lưu Nhi bước về phía nó. Nhưng khi chân hắn vừa nhấc lên thì con vật kia đã lại lập tức biến mất và sau đó xuất hiện ở một hướng khác.

Trông nó có vẻ khá nhút nhát.

“Với tu vi của ngươi bây giờ đừng nói là bắt nó, cho dù là muốn chạm vào nó cũng là chuyện không thể nào.”

Nghiệt nói với giọng khinh thường.

Giang Lưu Nhi cũng không để ý. Hắn thật sự muốn bắt con vật kia để tìm hiểu xem làm thế nào nó có thể vận dụng được không gian pháp tắc mà không cần đến lực lượng hỗ trợ. Nó có thể làm như thế đối với các loại pháp tắc khác như hỏa chi pháp tắc, thủy chi pháp tắc, thổ chi pháp tắc… hay không? Và cuối cùng điều Giang Lưu Nhi thật sự quan tâm là hắn có thể vận dụng được loại năng lực này hay không? Nếu như có thể áp dụng cho chính bản thân mình thì Giang Lưu Nhi tin tưởng tuyệt đối hắn có thể quét ngang Thiên Vũ đại lục này.

Và thế là Giang Lưu Nhi tiếp tục cố gắng lại gần con vật bé tí kia.

Ngày thứ nhất…


“Này, Tiểu yêu thú. Chúng ta làm quen một chút đi. Ta là Giang Lưu Nhi, còn ngươi?”

Im lặng.

“Tiểu yêu thú. Ngươi không nói chuyện được? Ta thấy trình độ lĩnh ngộ không gian pháp tắc của ngươi mạnh như vậy ắt hẳn linh trí phải cực cao mới đúng. Tại sao không thể nói chuyện nhỉ? Có phải ngươi không muốn nói đúng không?”

Im lặng.

Ngày thứ hai…

“Tiểu yêu thú. Đây là thịt của yêu thú cấp tám sơ kỳ - Xích Diệm Ma Lang. Ngươi ngửi xem rất thơm phải không? Mau tới đây ta sẽ cho ngươi ăn." Giang Lưu Nhi vừa cầm miếng thịt Xích Diệm Ma Lang đã nướng chín vừa huơ huơ về phía con vật bé tí nói.

Im lặng.

Ngay cả thịt của yêu thú cấp tám ngươi cũng không thèm? Ngươi có biết bao nhiêu người muốn ăn mà không được không?

Giang Lưu Nhi có chút bất đắc dĩ. Nếu không phải vì muốn tiếp cận con vật kia thì hắn cũng không nỡ đem thịt của Xích Diệm Ma Lang ra nướng ăn. Phải biết xác của một con yêu thú cấp tám là rất quý hiếm. Nếu đem đổi thành linh thạch để tu luyện thì số lượng tuyệt đối không phải nhỏ.

Ngày thứ ba…

“Tiểu yêu thú. Giữa thế giới bao la rộng lớn hàng vạn tinh cầu này mà chúng ta cũng có thể gặp nhau. Ngươi nói xem chúng ta có phải là rất có duyên không? Hay là ngươi tới đây, chúng ta cùng trò chuyện đi. Ngươi yên tâm ta sẽ không làm hại ngươi đâu."

Ta chỉ bắt ngươi nghiên cứu thôi.

Giang Lưu Nhi nói thầm thêm một câu. Hắn không biết là dáng vẻ hắn lúc này trông chẳng khác gì một vị đại thúc đang dụ dỗ một tiểu cô nương.

Nhưng không may cho hắn là tiểu cô nương này lại quá nhút nhát đến nổi chẳng dám nói một lời nào.

Bên trong Thiên Oán, một ánh mắt quái dị như đang chứng kiến chuyện gì đó khó tin.

Nếu các đệ tử của Thiên Nhai Các mà trông thấy bộ dáng lúc này của Giang Lưu Nhi chắc hẳn họ cũng tròn mắt kinh ngạc.

Đây mà là vị sư huynh (sư đệ) luôn trầm mặc ít nói của họ ư?

Tuyệt đối đó sẽ là điều họ nghĩ trong đầu.



Mặc kệ cho Giang Lưu Nhi có dùng lời ngon tiếng ngọt thế nào, tiểu yêu thú kia cũng một mực im thin thít.


Chẳng lẽ bộ dáng của ta trông đáng sợ như vậy sao?

Chứng kiến thái độ sợ sệt của nó, Giang Lưu Nhi bắt đầu có chút hoài nghi về diện mạo của mình.

Hắn ngồi im lặng trầm tư. Hắn đang nghĩ phải dùng thứ gì để dụ dỗ con vật kia. Chắc chắn phải có gì đó mà nó muốn…

Qua một lúc lâu, như để thử nghiệm điều gì, Giang Lưu Nhi lấy ra từ trong giới chỉ không gian một thứ vừa giống đá lại vừa giống ngọc. Nó hơi giống hình chữ nhật, không lớn lắm, từ bên trong tản mác ra linh khí vô cùng nồng đậm.

Ngay khi nhìn thấy viên đá (ngọc) đó, hai mắt tiểu yêu thú nhút nhát kia lập tức tỏa sáng.

Giang Lưu Nhi thấy thế thì huơ huơ tay, hướng con vật kia nói:

“Ngươi muốn nó sao? Mau lại đây ta sẽ cho ngươi!”

Con vật hết nhìn viên đá (ngọc) lại nhìn mặt Giang Lưu Nhi. Chần chừ một lúc lâu, bỗng thân hình nó biến mất.

Giang Lưu Nhi lập tức thu tay lại.

Nhưng đã muộn. Viên đá (ngọc) đã bị con vật nhỏ bé kia lấy mất và hiện đang dùng hai tay nhỏ bé ôm trước người. Bộ dáng trông hết sức buồn cười.

Nhưng mà Giang Lưu Nhi thật sự là không thể cười nổi! Kia cũng không phải là viên ngọc hay đá gì mà là một viên cực phẩm linh thạch!

Ngay cả bản thân hắn cũng không nỡ lấy đi tu luyện.

Như không để ý đến cảm giác của Giang Lưu Nhi, con tiểu yêu thú há miệng một hơi nuốt luôn viên cực phẩm linh thạch kia. Miệng nó nhỏ như vậy, cũng không biết là làm sao làm được.

Giang Lưu Nhi có chút há hốc.

Cực phẩm linh thạch của ta…

Hắn thật sự có xúc động muốn khóc.


P/s: (*): Theo cách tính đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam vào đầu thế kỷ 20: - 1 trượng = 4m

1 thước (xích) = 40cm

1tấc = 4cm

1 phân = 4mm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui