Đêm yên tĩnh, những cơn gió thổi nhẹ qua song cửa.
Giang Nghinh Từ ngồi đấy, mắt nhìn màn đêm sâu thẳm. Chẳng ai biết người thiếu phụ ấy đang nghĩ gì. Có lẽ đang nhớ đến người nàng yêu, nghĩ đến người nàng hận, hồi niệm người nàng từng giết…
Khẽ thở dài, nàng quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt đen láy đang nhìn mình.
“Lưu Nhi vẫn chưa ngủ sao?”
Giang Lưu Nhi kéo chăn xuống, đi đến bên cửa sổ, ngồi vào lòng nàng, nói:
“Sao mẫu thân không ngủ?”
Giang Nghinh Từ im lặng. Có lẽ nàng không muốn nói hoặc là nàng cũng chẳng biết nói gì.
Mãi một lúc, nàng mới xoa đầu Giang Lưu Nhi và hỏi: “Ta có phải một mẫu thân tốt không?” - Câu hỏi tựa như hỏi đứa con trai mình cũng tựa như đang hỏi chính lòng mình.
Giang Lưu Nhi mỉm cười, vòng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Giang Nghinh Từ, nói rằng:
“Mẫu thân tốt với Lưu Nhi nhất. Lưu Nhi cũng yêu mẫu thân nhất."
Giang Nghinh Từ lại hỏi:
“Thế nhưng Tử Lâm Nhi cũng rất tốt với Lưu Nhi mà, có phải Lưu Nhi cũng rất yêu Tử Lâm Nhi không?”
Nghe thế, Giang Lưu Nhi bật dậy, nhanh miệng nói:
“Tử Lâm Nhi không tốt với Lưu Nhi, suốt ngày luôn trêu chọc Lưu Nhi, lại còn đánh mông Lưu Nhi, bảo Lưu Nhi là tiểu mộc đầu. Lưu Nhi không yêu Tử Lâm Nhi."
Nghe xong, Giang Nghinh Từ phì cười:
“Lưu Nhi ngốc! Tử Lâm Nhi rất yêu thích Lưu Nhi. Vì yêu thích nên mới như vậy."
“Yêu thích sao lại ăn hiếp Lưu Nhi… còn đánh mông Lưu Nhi nữa. Mẫu thân không có đánh Lưu Nhi."
“Bởi vì mẫu thân là mẫu thân của Lưu Nhi. Mẫu thân không bao giờ đánh Lưu Nhi. Còn Tử Lâm Nhi là… ừm… là người yêu Lưu Nhi… thế nên… thế nên đôi khi sẽ ức hiếp Lưu Nhi một chút. Lưu Nhi là nam tử hán đừng chấp Tử Lâm Nhi được không?”
Giang Lưu Nhi cái hiểu cái không nhưng cũng gật đầu: “Ừm."
Một đêm qua đi…
Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng. Một cô bé từ căn phòng chạy ra, hai tay đang cầm hai chiếc bánh còn bốc mùi thơm phức. Cô bé đến bên gốc một cái cây to, nhìn lên trời.
“Tiểu mộc đầu! Ngươi làm gì ở trên đó?”
Giang Lưu Nhi nhìn xuống, đáp:
“Ta đang tập ngự kiếm."
“Mau xuống đây! Sư tỷ đem đồ ăn cho ngươi này."
Giang Lưu Nhi đưa tay chỉ xuống dưới, thanh mộc kiếm đang ngự giữa không trung liền xoay đầu đáp xuống.
“Tiểu mộc đầu! Ăn nhanh rồi cùng sư tỷ xuống núi bắt cá."
Nghe vậy, Giang Lưu Nhi liền lập tức lắc đầu:
“Không được đâu! Ta phải luyện kiếm."
Tử Lâm Nhi bĩu môi:
“Luyện kiếm có gì tốt, vừa mỏi tay lại vừa mệt nữa. Theo sư tỷ xuống núi đi, dưới sông Trường Thủy có nhiều cá lắm, nghe nói có con còn biết bay lên trời nữa… Oa!… Cá biết bay đấy! Tiểu mộc đầu, ngươi thấy cá biết bay bao giờ chưa?” - Nói đến đó, Tử Lâm Nhi mắt sáng rực rỡ.
Quả thật điều đó làm cho Giang Lưu Nhi tò mò, từ lúc nhận biết đến nay, hắn chỉ quanh quẩn trên Bách Thảo Phong này, ngoài Tiểu Bạch Miêu thì cũng có không ít chim thú quái lạ đã từng gặp. Thế nhưng, Giang Lưu Nhi chưa bao giờ nhìn thấy cá biết bay lên trời.
Cuối cùng, Giang Lưu Nhi không cưỡng lại được sau những lời kể “tận tâm” của Tử Lâm Nhi, cả hai lần đầu tiên xuống chân núi.
Tuy mới năm sáu tuổi, nhưng thuật ngự kiếm phi hành của hai tiểu tinh quái cũng đã rất thành thạo. Chẳng mất bao lâu, Giang Lưu Nhi và Tử Lâm Nhi đã bay đến bờ sông Trường Thủy.
Lại nói, sông Trường Thủy không phải tự nhiên mà hình thành. Con sông uốn quanh dãy núi Dục Thúy này là do trận đại chiến chính tà năm xưa đã tạo nên. Nghe nói, nơi sâu nhất của sông Trường Thủy phải đến ngàn trượng, là do vết kiếm năm đó của Thanh Hà tiên tử chém xuống…
“Oa!… Tiểu mộc đầu, ngươi nhìn này! Con cá này lớn quá!”
Giang Lưu Nhi cũng hưởng ứng:
“Ừ… Nó lớn thật! Không biết ta phải ăn bao lâu mới hết."
“Ăn cái đầu ngươi! Còn không mau giúp sư tỷ bắt lại!"
“Nhưng nó lớn như vậy làm sao bắt được?”
Tử Lâm Nhi làm bộ dáng như tiếc rèn sắt không thành thép:
“Đương nhiên là nhảy xuống nước bắt rồi. Ngươi xuống nắm đuôi nó kéo lên."
Giang Lưu Nhi nhăn mặt:
“Lỡ nó ăn ta thì sao?”
Tử Lâm Nhi quay lại nhìn Giang Lưu Nhi một hồi, đưa tay nâng cằm, khẳng định:
“Nó sẽ không ăn ngươi."
Giang Lưu Nhi ngờ vực hỏi lại:
“Sao ngươi biết nó sẽ không ăn ta?”
“Ta đoán."
Giang Lưu Nhi: “….”
Như để cổ vũ tinh thần, Tử Lâm Nhi nói chắc chắn:
“Tiểu mộc đầu! Ngươi tin sư tỷ đi! Sư tỷ trước giờ đều không có gạt ngươi. Ngươi xem ngươi xem, tiểu ngư nhi này tuy to lớn một chút nhưng hai mắt ôn hòa, nhất định là hiền lành. Cha ta nói nhìn người không thể xem bề ngoài, tiểu ngư nhi tuy rằng tướng mạo hung dữ một chút nhưng tâm địa rất tốt sẽ không hại người đâu."
Nhưng nó có phải người đâu mà nhìn tướng mạo đoán chứ.
Giang Lưu Nhi nói thầm. Giang Lưu Nhi còn lâu mới tin mấy lời ma quỷ đó. Có lẽ kinh nghiệm mấy lần chịu thiệt dưới tay của Tử Lâm Nhi đã mài giũa hắn.
Thấy không có tác dụng, Tử Lâm Nhi ảo não. Cô bé đi qua đi lại trên bờ sông một hồi nhưng cũng chẳng khá hơn. Hết nhìn tiểu ngư nhi dưới sông, cô bé lại nhìn Giang Lưu Nhi đang ngồi nhặt mấy viên đá lấp lánh cạnh bờ. Thật ra Tử Lâm Nhi cũng định nhảy xuống sông bắt tiểu ngư nhi đấy, nhưng nhìn thân hình to lớn của tiểu ngư nhi còn gấp năm sáu lần người mình thì dũng khí cũng hụt dần.
Cuối cùng, hai tiểu tinh quái đành men theo bờ sông nghịch nước, thỉnh thoảng lại dùng đá ném mấy con cá ngoi lên.
Khi tà dương xuống, cả hai cũng chơi chán, đang định bay về Bách Thảo Phong thì bỗng một tiếng “ ầm” vang lên. Hai đứa trẻ nhìn về phía phát ra tiếng động. Đó là giữa dòng sông, từ nơi đó có thể thấy bọt nước dâng lên.
“Ầm… Ầm... Ầm…”
Liên tiếp năm, sáu tiếng vang dội, Giang Lưu Nhi và Tử Lâm Nhi đang trố mắt nhìn nhau không biết làm thế nào thì từ dưới nước, một con quái ngư khổng lồ vọt lên không trung. Nó có đôi mắt đỏ tươi như máu, hàm răng sắc nhọn như dao, trên lưng mọc ra một đôi cánh bằng thịt đầy vảy trông hết sức quỷ dị.
“Cá… cá… cá bay." - Tử Lâm Nhi lắp bắp.
Con quái ngư nhìn về hai đứa trẻ, bỗng nó quẫy đuôi lao đến với cái miệng há to như muốn nuốt chửng hai người.
“Tử Lâm Nhi chạy mau!"
Giang Lưu Nhi phản ứng nhanh, vội nắm lấy tay của Tử Lâm Nhi ngự kiếm bay lên.
Quái ngư không chịu bỏ cuộc, nó vỗ đôi cánh bằng thịt đầy vảy của mình đuổi theo sau.
Tử Lâm Nhi quay đầu nhìn thấy quái ngư thì mặt mày xanh lét, cuống đến phát khóc:
“Giang Lưu Nhi! Có phải chúng ta sẽ bị quái ngư ăn thịt không?... Hu hu… Ta chưa muốn chết đâu… Ta còn chưa lấy chồng nữa…”
Giang Lưu Nhi mặc dù cũng rất sợ hãi nhưng cố tỏ ra bình tĩnh nói:
“Sư tỷ! Ngươi yên tâm. Ta sẽ không để quái ngư ăn ngươi đâu. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!"
Tử Lâm Nhi nghe vậy cũng phần nào bình tĩnh, cô bé ngẩng đầu nhìn tiểu sư đệ đang nắm tay mình. Đó là một gương mặt non nớt, khả ái, nhưng giờ phút này lại trở nên cao lớn hơn mọi thứ trong con mắt Tử Lâm Nhi…
Quái ngư đuổi theo đến chân núi Bách Thảo Phong thì há miệng phun ra một chất dịch xanh. Nó rơi trúng vào mặt Tử Lâm Nhi trong lúc cô bé quay lại nhìn.
Tử Lâm Nhi thét lên đau đớn. Cô bé ôm mặt ngã nhào xuống dưới, kéo theo cả Giang Lưu Nhi.
Từ trên đỉnh Bách Thảo Phong, một dải lụa trắng phá không mà đến cuốn lấy hai đứa trẻ. Giữa không trung xuất hiện một thiếu phụ áo lam.
Đó là Giang Nghinh Từ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...