Câu nói đến quá bất ngờ này làm cho Lý Thiên Kiều phát hoảng. Nàng vội hướng Thiên Ma thanh minh:
"Điện chủ, Ân Giao chỉ là tùy tiện nói, người đừng coi là thật! Nô tỳ tuyệt đối không dám!"
Mắt thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, Thiên Ma dửng dưng đáp:
"Nhưng ta đã coi là thật. Ngươi nói xem phải làm sao đây?"
"Điện chủ, nô tỳ... nô tỳ..."
Lý Thiên Kiều thật chẳng biết làm sao, chỉ đành quỳ xuống, định mở miệng khẩn cầu thì Thiên Ma đã ngăn lại:
"Ngươi quỳ xuống làm gì? Ta không nhớ là có bảo ngươi làm như thế... Ngươi có ba hơi thở để đứng lên."
Nói xong, Thiên Ma đi tới chỗ người tuyết còn dang dở, cùng Ân Giao tiếp tục đắp. Về phần Lý Thiên Kiều, nàng đã sớm đứng lên và hiện đang rất bối rối. Chưa bao giờ nàng dám nghĩ có một ngày Thiên Ma sẽ tự tay đắp một người tuyết cho mình. Đó là điều vượt ra ngoài nhận thức của nàng, hoặc giả do trí tưởng tượng của nàng quá kém.
Công bằng mà xét thì chẳng thể trách Lý Thiên Kiều có những suy nghĩ như thế, bởi lẽ chính bản thân Thiên Ma cũng không hiểu tại sao mình lại làm việc này, một việc mà hắn chưa từng biết tới. Chỉ nghe hắn chợt nói:
"Ngươi còn đứng đó làm gì? Người tuyết ngươi đắp vẫn chưa xong."
Lý Thiên Kiều vội "Vâng" một tiếng rồi tiến lại gần Thiên Ma. Giống như hắn và Ân Giao, nàng ngồi xổm xuống, e ngại gom tuyết...
Lát sau...
"Hì hì... Xong rồi."
Ân Giao quay sang gọi Lý Thiên Kiều:
"Thiên Kiều tỷ tỷ, tỷ xem người tuyết của tỷ có đẹp không?"
Lý Thiên Kiều nhìn qua. Vẫn là hai quả cầu tuyết to nhỏ không đều được xếp chồng lên nhau, có khác chăng là kích cỡ của chúng nhỏ hơn một chút so với người tuyết đầu tiên mà Ân Giao đã đắp cho Thiên Ma. Và tất nhiên, nàng phải tự dối lòng mình một lần nữa:
" Đẹp lắm. Ta rất thích. Cảm ơn muội, Ân Giao."
Đáp lại nàng là cái lắc đầu của Ân Giao. Cô bé chỉ tay vào má phải mình và bảo:
"Phải thơm."
Lý Thiên Kiều đành chiều theo cô bé, thưởng cho cô bé một nụ hôn. Thế nhưng vẫn chưa thỏa mãn, cô bé chỉ tay vào má trái, lại bảo:
"Thơm bên này nữa."
Đương nhiên, Lý Thiên Kiều làm sao có thể từ chối cô bé được. Nàng lại thưởng thêm một nụ hôn.
"Trán nữa."
...
"Mũi nữa."
...
Phải sau bốn lần hôn thì Ân Giao mới không đòi hỏi tiếp. Trong lúc Lý Thiên Kiều cứ ngỡ đã xong thì cô bé lại đột nhiên nói:
"Tỷ phải cảm ơn cha muội nữa. Cha muội cũng đắp mà."
Nghe cô bé nói vậy, Lý Thiên Kiều đành hướng Thiên Ma, hơi ngại ngùng mở miệng:
"Nô tỳ đa tạ Điện chủ."
"Thiên Kiều tỷ tỷ không có thành ý."
Bên cạnh, Ân Giao xen vào:
"Sao tỷ không hôn cha muội?"
Câu nói ấy khiến cả Lý Thiên Kiều lẫn Thiên Ma đều ngơ ra. Đặc biệt là Lý Thiên Kiều. Quả thật nàng và Thiên Ma đã từng thân mật hơn nhiều so với một nụ hôn, nhưng đó là thời điểm chỉ có hai người. Còn bây giờ... Trong khi Lý Thiên Kiều đang chẳng biết phải xử trí ra sao thì có người đã giúp nàng giải vây.
"Hừm."
Khẽ hắng giọng, Thiên Ma ra vẻ lạnh nhạt lên tiếng:
"Được rồi, không cần đâu."
"Sao lại không cần?"
Bộ dáng vô tội, Ân Giao hỏi.
"Không cần là không cần. Chẳng tại sao cả."
"Nhưng Ân Giao rất muốn biết. Cha, sao lại không cần vậy?"
"Cha. Nói cho Ân Giao biết đi. Được thơm rất thích mà. Ân Giao cũng thích nữa. Sao cha lại không cần? Cha không thích hả?"
Ân Giao càng nói thì chân mày Thiên Ma càng nhíu lại. Rốt cuộc, chẳng chịu được nữa, hắn đưa tay nắm lấy chiếc áo lông màu nâu dày cộm mà cô bé đang mặc rồi xách lên. Trước ánh mắt lo lắng của Lý Thiên Kiều, hắn điểm ra một đạo linh lực giữ cho thân thể cô bé lơ lửng giữa không trung.
"Cha! Thả Ân Giao xuống! Thả Ân Giao xuống đi!"
...
Kêu một hồi vẫn không thấy Thiên Ma đá động gì đến mình, Ân Giao bắt đầu giận dỗi. Cơ thể khẽ động, ngay tức thì, cô bé liền biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã ở dưới đất.
Sự việc xảy ra quá đột ngột ấy làm cho Lý Thiên Kiều cực kỳ rung động. Bởi vừa rồi, nàng chẳng cảm ứng được chút khí tức nào của cô bé. Không riêng gì nàng, ngay cả Thiên Ma cũng là như thế. Nhưng khác với Lý Thiên Kiều, điều làm Thiên Ma rung động lại là một thứ khác. Một thứ vốn dĩ không nên có ở Thiên Vũ đại lục này:
Thuấn di!
Đúng vậy! Thứ mà Ân Giao vừa thực hiện chính là thuấn di!
Cho tới bây giờ, tính từ sau thời điểm đi đến Thiên Vũ đại lục, trừ bỏ Đồng Đồng thì Ân Giao là người thứ hai có thể thi triển thuấn di mà Thiên Ma gặp. Đáng nói hơn nữa là cách thức thuấn di của cả hai lại giống hệt nhau, đều không cần dùng tới một chút linh lực nào cả. Bất giác, một vài ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thiên Ma. Để kiểm tra suy đoán của mình, hắn bước đến chỗ cô bé, hỏi:
"Tiểu yêu... Ngươi có thể làm lại một lần như vừa nãy không."
Ân Giao quay người sang hướng khác, chẳng buồn đáp lại. Có vẻ như cô bé vẫn còn đang dỗi vì bị Thiên Ma treo lên không.
"Ngươi vẫn còn giận sao?"
Để giải đáp nghi hoặc trong lòng, Thiên Ma đành xuống nước:
"Được rồi. Chuyện khi nãy là ta không đúng. Ta... xin lỗi... Có một việc quan trọng ta cần phải xác minh, vì vậy ngươi có thể làm lại được không."
Sau những lời "dịu dàng" đột xuất của Thiên Ma, sắc mặt Ân Giao dần dịu xuống. Dẫu vậy thì cô bé vẫn chưa nguôi hẳn. Qua một thoáng nghĩ ngợi, cô bé lên tiếng:
"Cha không có thành ý."
"Vậy... Như thế nào mới có thành ý?"
"Cha hát đi."
Hát?
Thiên Ma cau mày. Trầm ngâm một đỗi, hắn lấy ra chiếc đàn tỳ bà ngày trước thường dùng để tập luyện ra, rất không tình nguyện gảy khúc U Mi:
"Tang Tương qua chưa?
Gió hồng vừa đến
Duyên đã cạn
Tình cũng hết
Một tiếng cười đôi ba hàng lệ
Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?
..."
Thật sự mà nói thì giọng hát của Thiên Ma không hay lắm, chỉ có thể coi là chấp nhận được, thế nhưng nó lại rất truyền cảm. Và bằng chứng là Ân Giao đang ngồi chăm chú lắng nghe, cả Lý Thiên Kiều cũng thế. Nàng hơi ngạc nhiên. Nàng không nghĩ rằng Thiên Ma sẽ biết đàn, càng không nghĩ mình sẽ được ngồi nghe hắn đàn và thậm chí là hát như hiện giờ.
Thì ra Điện chủ cũng có lúc tao nhã như vậy.
Lý Thiên Kiều thầm nghĩ. Dần dần, tâm trí nàng bị tiếng đàn và lời ca cuốn đi...
Vài phút sau.
Tiếng đàn đã ngưng. Ân Giao là người đầu tiên phản ứng. Nhân khi Thiên Ma lơ đễnh, cô bé thơm lên má hắn một cái rõ kêu:
"Chụt!"
"Hì hì..."
Quay sang Lý Thiên Kiều, cô bé khoe khoang:
"Thiên Kiều tỷ tỷ, cha Ân Giao giỏi không? Biết hát này, còn biết đánh đàn nữa!"
Chẳng đợi Lý Thiên Kiều hồi đáp, cô bé ôm lấy cánh tay Thiên Ma nài nỉ:
"Cha, đàn thêm một lần nữa đi. Hát nữa."
Thiên Ma dĩ nhiên sẽ không đáp ứng. Hắn thờ ơ cắt đứt hy vọng của cô bé:
"Không được."
Hắn tiếp tục:
"Việc ngươi muốn ta đã thực hiện rồi. Bây giờ hãy làm việc của ngươi đi."
Biết chẳng thể lay chuyển được Thiên Ma, Ân Giao chu môi, thần sắc hụt hẫng. Tuy vậy thì cô bé cũng làm theo lời Thiên Ma thi triển thuấn di lần nữa. Sau khi thực hiện xong, Thiên Ma lại yêu cầu:
"Ngươi làm lại một lần nữa đi."
Cô bé vâng theo.
"Một lần nữa."
Cô bé lại thuấn di.
"Lần nữa."
...
"Lần nữa, đi xa nhất có thể."
...
Cứ như vậy, dưới sự "bóc lột" của Thiên Ma, Ân Giao đã liên tục thi triển gần hai mươi lần thuấn di, đến nỗi Lý Thiên Kiều không kiềm được mà thầm hô: Nhẫn tâm. Thế nhưng với Thiên Ma, hắn vẫn chưa có ý định dừng lại. Hắn giữ lấy vai Ân Giao, dò hỏi:
"Ngoài khả năng di chuyển như thế này thì ngươi còn có năng lực gì khác không?"
"Năng lực khác?"
Ân Giao mờ mịt hỏi lại.
Thấy vậy, Thiên Ma đưa ra gợi ý:
"Ví như biến lớn hóa nhỏ, tàng hình, chui vào không gian giới chỉ chẳng hạn."
Trước ánh mắt chờ mong của Thiên Ma, Ân Giao lắc lắc đầu:
"Không có. Ân Giao chỉ biết đi nhanh thôi."
Mặc dù có chút thất vọng nhưng Thiên Ma chẳng giữ trong lòng lâu lắm. Quan sát thấy sắc trời đã dần tối lại, hắn bảo với Lý Thiên Kiều và Ân Giao:
"Muộn rồi. Chúng ta về thôi."
Rất nhanh, thân ảnh cả ba người đã biến mất. Trong vùng trời băng giá nơi đây lại trở về với vẻ hoang sơ lạnh lẽo vốn có của mình. Sự khác biệt duy nhất là nó đã có thêm ba người tuyết được đắp cạnh nhau...
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...