Bên trong Hồng Liên Bảo Điện - tòa chánh điện của Đà La tự, các vị chưởng môn, tông chủ, trưởng lão của các tông phái đang ngồi trò chuyện với nhau, trông khá là vui vẻ. Bỗng nhiên, gần như cùng lúc, ánh mắt mọi người đều hướng ra ngoài. Từ phía Đông, một đạo lưu quang đang bay tới với tốc độ cực nhanh.
"Tên điên kia đến rồi."
Người vừa lên tiếng là một vị trung niên, bề ngoài khoảng tầm bốn mươi, nhưng số tuổi thật của y hẳn phải lớn hơn nhiều. Y mặc một bộ đồ không quá rộng, kiểu cách đơn giản, màu đen, khá đối lập với khuôn mặt của mình. Đó là một khuôn mặt rất trắng nhưng không hồng hào mà tái nhợt, gần như chẳng có chút sức sống nào. Và bên trên nó lúc này đang treo một nụ cười mỉm.
Nếu như là một người nào khác thì có lẽ nụ cười đó sẽ tượng trưng cho thiện ý, nhưng với vị trung niên này, nó đại biểu cho sự lạnh lẽo và u tối. Bởi vì tên của y là Cổ Liệt - tông chủ Âm Dương Tông - một trong những nhân vật đáng sợ nhất của tà đạo.
Ngoài đại môn của Đà La Tự, đạo lưu quang lúc nãy vừa đáp xuống. Thứ hiện ra trong tầm mắt mọi người là một bình hồ lô rất to màu vàng kim, có mười mấy người đang đứng bên trên.
Sau khi tất cả những người khác đã đi xuống, lão Phong Tử nhẹ phất tay, Kim Hồ Lô lập tức thu nhỏ lại, bay vào trong tay ông.
"Phong đạo hữu. Sáu mươi năm không gặp, phong thái đạo hữu vẫn như xưa."
Một vị hòa thượng bước ra nói.
"Cái gì mà vẫn như xưa? So với sáu mươi năm trước thì trên đầu ta đã có thêm hai mươi mấy sợi tóc bạc, trên trán cũng nhiều thêm hai nếp nhăn rồi, vậy mà ngươi bảo là vẫn như xưa? Minh Trí, ngươi là hòa thượng mà sao lại học người ta nói dối như vậy? Coi chừng sẽ bị Phật tổ trách phạt đấy!"
Nghe xong lời của lão Phong Tử, nét mặt Minh Trí đại sư hơi mất tự nhiên. Ông nở một nụ cười khó coi:
"Phong đạo hữu nói phải, là lão nạp hồ đồ... Đứng ngoài này cũng không tiện, mời đạo hữu vào trong cùng mọi người đàm đạo."
Ánh mắt lão Phong Tử hơi liếc qua Cổ Liệt đang đứng bên phải Minh Trí đại sư một chút, sau đó mới nói:
"Ừ, chúng ta cùng vào trong..."
Chưa nói hết câu, lão Phong Tử đột ngột dừng lại, mắt nhìn về phía chân trời phía Nam. Nơi đó, một đạo lam quang đang bay tới.
Vài phút sau, đạo lam quang dừng lại trước mặt mọi người, quang hoa tán đi, một nhóm người hiện ra. Bảy nữ, năm nam, có mười hai người tất thảy.
Căn cứ vào vị trí đứng thì người dẫn đầu là một cô gái bề ngoài tuổi chừng hai bảy, hai tám; tuy phần lớn khuôn mặt bị che khuất bởi một tấm mạn màu đen nhưng không khó để nhận ra đây là một vị đại mỹ nhân. Nàng mặc một bộ tử y bó sát, tóc dài ngang lưng, phía trước được cắt ngắn đủ che khuất chân mày, hơi cong. Điều khiến người chú ý hơn là tóc mai nàng, nó rất lạ: bên phải thì để dài chạm ngực; bên trái, một lọn được tết lại, to cỡ hai ngón tay. Nhưng đó chưa phải là điều làm mọi người quan tâm nhất, việc khiến họ quan tâm nhất ở đây là tu vi của cô gái này.
Chân Đan Cảnh hậu kỳ!
Thật khó để tưởng tượng một cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp trẻ trung và có phần mảnh mai này lại là một cường giả Chân Đan Cảnh hậu kỳ. Nhưng đó là sự thật, và sự thật này đã làm không ít người bị rúng động. Đáng nói hơn nữa là hầu hết mọi người đều không biết cô gái này là ai.
Minh Trí đại sư là người thay tất cả nói ra nghi vấn trong lòng. Ông xòe bàn tay phải để dọc trước ngực, hướng cô gái hỏi:
"A di đà phật, xin thứ cho lão nạp kiến thức nông cạn. Chẳng hay tôn tính đại danh của đạo hữu là?"
Cô gái kia đáp lại, giọng thanh thúy nhưng vô cùng uy nghiêm:
"Minh Trí đại sư quá lời rồi. Bổn hậu xuất đạo chưa lâu, bình thường vẫn ẩn cư nơi thâm sơn, hiếm khi ra ngoài, đại sư không biết cũng là lẽ đương nhiên."
Nàng quét mắt qua một vòng, nói tiếp:
"Để bổn hậu tự mình giới thiệu cho các vị: Bổn hậu là Tinh chủ hiện giờ của Tinh Cung."
Tinh hậu!
Hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu của tất cả mọi người. Đối với họ, nó đã quá quen thuộc. Nếu hỏi trong năm năm trở lại đây, nhân vật nào được bàn tán nhiều nhất ở tu tiên giới thì câu trả lời chắc chắn sẽ là Tinh hậu.
Kể từ khi đảm nhiệm vị trí Tinh chủ của Tinh Cung, Tinh hậu đã triệt để phá bỏ tôn chỉ ẩn dật lánh đời của môn phái này. Thay vào đó, nàng ta không ngừng thao túng các môn phái tu tiên vừa và nhỏ, liên tục khuếch trương thế lực của mình. Tính đến hiện tại thì đã có hơn phân nửa số tu tiên tông phái ở Đại Hạ Quốc trở thành thế lực phụ thuộc của Tinh Cung, thậm chí, cánh tay của Tinh Cung cũng đã bắt đầu vươn ra ba đại quốc thổ khác là: Đại Diệm ở phía đông, Xích Quỷ ở phía bắc, Đại Thiện ở phía tây. Có thể nói Tinh hậu là cái tên khiến cho bất kỳ thế lực nào cũng phải kiêng kị, và tất nhiên cũng vô cùng tò mò. Bởi vì trên đời này chưa từng có ai nhìn thấy được dung mạo thật sự của Tinh hậu, ngoài Tinh chủ tiền nhiệm của Tinh Cung - Tinh lão.
Có rất nhiều lời đồn đại với những phiên bản khác nhau về Tinh hậu nhưng đa số đều có nhận định chung rằng Tinh hậu là một người phụ nữ quyền uy, tham vọng, mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán... Thế nhưng cô gái trước mắt này... Nếu không vì cảm nhận được khí tức Chân Đan Cảnh hậu kỳ trên người nàng thì chắc có lẽ chẳng ai sẽ tin nàng là Tinh hậu.
Tuy sự thực này rất ngoài ý muốn và khiến nhiều người bất ngờ nhưng rất nhanh thần sắc họ đã khôi phục bình thường. Minh Trí đại sư vẫn là người đầu tiên mở lời:
"Hóa ra là Tinh hậu đỉnh đỉnh đại danh, xin thứ cho lão nạp vừa rồi đã thất kính."
Ông đưa tay làm động tác mời:
"Tinh hậu, xin mời vào trong cùng đàm đạo."
Tinh hậu nhẹ gật đầu, một mình đi trước.
...
Một lúc sau, tại một nơi gần Đà La Tự.
Tô Phỉ dáng vẻ ngờ nghệch, tay cầm một quả trái cây màu hồng ẩn ẩn có linh khí lưu động đưa cho cô gái đang ngồi đối diện, nói:
"Tiểu Tuyết, ta cho ngươi này."
Lâm Thải Tuyết không nhận, giọng buồn buồn đáp:
"Cảm ơn, ta không đói."
"Không đói cũng có thể ăn mà. Linh quả này ăn rất ngon nha!"
"Được rồi, ngươi đừng quấy rầy Thải Tuyết nữa."
Lâm Thái Anh kéo Tô Phỉ sang một bên bảo.
"Người ta chỉ muốn chăm sóc cho Tiểu Tuyết thôi mà!"
Ngồi im được một lúc, như nhớ ra chuyện gì, Tô Phỉ đột ngột lớn tiếng nói:
"Phải rồi! Suýt chút nữa thì ta quên mất! Các ngươi nghe gì chưa?"
Chẳng đợi cho hai người Lâm Thái Anh hồi đáp, Tô Phỉ đã hăng say kể:
"Vừa rồi Triệu sư huynh nói ngày mai Tinh nữ sẽ đến chỗ của chúng ta để đích thân chủ trì một buổi đấu giá hội quan trọng. Sư huynh bảo có rất nhiều nhân vật lợi hại cũng tới nữa, dặn chúng ta phải tiếp đón cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót gì, nếu không sẽ bị các vị cao tầng trách tội rất nặng đấy!"
Nghe xong, gương mặt Lâm Thái Anh có phần ngưng trọng. Một khi bị các vị cao tầng trách tội xuống thì tuyệt đối không chỉ đơn giản là đánh đôi ba cái, quỳ đôi ba bữa, cắt bỏ tài nguyên tu luyện là xong... Nàng nhìn sang bên cạnh, khi thấy nét mặt của Tô Phỉ vẫn cứ ngây ngô, một bộ chẳng liên quan gì đến ta thì bực mình gõ mạnh lên đầu nàng:
"Ta thấy người nên cẩn thận nhất chính là ngươi đấy!"
"Ai ui..."
Tô Phỉ lườm người vừa đánh mình, lầm bầm mấy câu, sau đó thì không thèm nói thêm gì nữa, bộ dáng dường như rất mất hứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...