Điệp Mộng Hồng Hoa

Sau một hồi nghĩ ngợi, Giang Lưu Nhi mới lên tiếng hỏi:

"Tốc độ tu luyện của Mỹ Toa quả thật không bình thường, cũng khiến ta rất kinh ngạc. Nhưng không phải chỉ vì vậy mà ngươi suy đoán nàng ta không phải người đấy chứ?"

"Chủ nhân thấy trí tệ của ta thấp đến mức đó sao?"

Cổ Mị Sanh cảm thấy rất bất mãn. Cho Giang Lưu Nhi một cái liếc xéo xong, nàng mới nói tiếp:

"Mấy năm gần đây, ngoài việc hỗ trợ cho Mỹ Toa linh thạch và đan dược, thỉnh thoảng ta cũng chỉ bảo nó một ít trong việc tu luyện... Cách đây vài ngày, để kiểm tra xem nó đã lĩnh hội Ám Thiên Huyền Công tới đâu, ta và nó đã giao thủ với nhau, dĩ nhiên là ta đã áp chế tu vi xuống ngang bằng nó. Kết quả trận đấu... chắc có lẽ chủ nhân người sẽ không thể ngờ tới."

"Không phải ngươi muốn nói với ta người thua là ngươi đấy chứ?"

Mặc dù trong lòng đã đoán được nhưng Giang Lưu Nhi vẫn muốn xác nhận lại.

"Tuy rất khó tin nhưng đó là sự thật. Ta thua."

"Trên người Mỹ Toa có gì đặc biệt phải không?"

Cổ Mị Sanh nghiêm túc gật đầu.

"Trong trận đấu đó, vì muốn biết được thực lực cực hạn của nó nên ta đã không hề nương tay... Có một điều mà ta phải công nhận về cô gái này: vô cùng quật cường và cố chấp... Mỗi lần bị đánh ngã, nó lại đứng lên và đáp trả mạnh mẽ hơn. Từ đầu đến cuối, có bị ta đánh trọng thương thế nào nó đều không hề rên rỉ dù chỉ một tiếng. Cứ như thế, tới khi mà ta cho rằng nó đã không thể đứng lên được nữa thì một chuyện không ngờ đã xảy ra."

"Ta đang nghe."


"Từ người nó đột ngột phát ra một luồng linh lực vô cùng cuồng bạo. Không chỉ vậy, ngay cả tốc độ và chiêu thức của nó cũng hoàn toàn khác hẳn với trước đó. Để ngăn chặn được đòn công kích kia, ta đã phải dùng tới lực lượng ở tu vi Niết Bàn Cảnh..."

Bây giờ thì Giang Lưu Nhi công nhận rằng Cổ Mị Sanh thật sự đã thua.

"... Trong luồng linh lực cuồng bạo nọ, ta cảm nhận được một thứ: yêu khí."

Nghe đến hai chữ "yêu khí", nét mặt Giang Lưu Nhi liền biến đổi.

"Ngươi cho rằng... Mỹ Toa là yêu tộc?"

"Ta nghĩ nó là một bán yêu."

Ngỡ Giang Lưu Nhi không biết đến sự tồn tại của bán yêu, Cổ Mị Sanh giải thích chi tiết hơn:

"Như chủ nhân đã biết, hầu hết yêu tộc phải tu luyện tới Vũ Hóa Cảnh mới có thể chân chính thoát khỏi vỏ bọc yêu thú, biến hóa thành hình người. Thế nhưng có một ít trường hợp chỉ cần tu luyện tới cấp chín, cũng tức tương đương với cảnh giới Chân Đan Cảnh của nhân loại, yêu thú đã có thể hóa thành hình người. Đó là những yêu thú có huyết mạch cường đại, ví như giao long chẳng hạn... Khi ấy, bọn họ không những có thể kết hợp với nhân loại mà còn có thể cùng nhau sinh con đẻ cái. Thông thường thì mấy đứa trẻ này sẽ có hình hài của nhân loại và một vài đặc điểm của yêu tộc. Chúng chính là bán yêu. Tuy nói việc kết hợp giữa yêu tộc và nhân loại là một đại cấm kỵ, nhưng làm sao lại không có trường hợp ngoại lệ, làm sao có thể không bỏ sót được."

Giang Lưu Nhi hoàn toàn đồng ý với nàng. Không nói đâu xa, trên người hắn hiện giờ cũng đang có một thần hồn của bán yêu ẩn náu. Còn về lý do tại sao nàng lại nhận định Mỹ Toa là một bán yêu mà không phải một yêu tộc thuần khiết thì lại càng dễ hiểu: trên người Mỹ Toa có khí tức nhân loại nồng nặc, thậm chí nếu Cổ Mị Sanh không nói thì hắn vẫn còn cho rằng nàng là một nhân loại bình thường.

"Mỹ Toa vẫn chưa biết thân thế thật sự của mình phải không?"

Giang Lưu Nhi khẽ hỏi.

"Theo ta thấy thì chắc hẳn nó vẫn chưa biết. Nhưng e là không bao lâu nữa, không cần ai nói thì nó cũng sẽ tự hiểu được. Theo tu vi tăng lên, yêu khí sẽ ngày càng lớn mạnh dần..."

Trong giọng nói của Cổ Mị Sanh dường như có chút lo lắng.

Mà không riêng gì nàng, cả Giang Lưu Nhi cũng đang phải suy tính xem nên an bài cho Mỹ Toa như thế nào.

Bán yêu là một chủng tộc không được công nhận ở Thiên Vũ đại lục này, là đối tượng mà cả nhân loại lẫn yêu tộc đều không chứa chấp. Nếu thân phận của Mỹ Toa bị bại lộ, hậu quả sẽ là rất tàn khốc đối với nàng. Kể cả dù cho nàng có trốn thoát được thì sợ rằng cả đời sau này cũng chỉ có thể trốn chui trốn lủi vì bị truy sát. Biết đâu lại bị người đem thần hồn đi tế luyện giống như Tiểu Thanh cũng có khi...

Qua một hồi trầm tư, Giang Lưu Nhi chợt hỏi:

"Theo ngươi thì bao lâu nữa yêu khí trên người Mỹ Toa có thể bị người phát hiện?"

"Nếu như nó chỉ sử dụng linh lực như bình thường mà không phải vận dụng một cách điên cuồng như lúc giao đấu với ta thì chắc là không sao, ít nhất cho tới khi bước vào Niết Bàn Cảnh thì sẽ không có ai phát hiện được yêu khí trên người nó... Đứa nhỏ này... ta cũng không tài nào tưởng tượng nổi một cô gái nhút nhát như nó lại có lúc trở nên điên cuồng như vậy. Do vận dụng linh lực vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể mà hiện giờ trong người nó vẫn còn đang mang thương tích không nhẹ."

Nghe vậy thì trong lòng Giang Lưu Nhi cũng bớt lo lắng cho Mỹ Toa, ngẫm nghĩ một lúc, hắn đột nhiên nói:

"Thời gian tới ngươi hãy để ý đến nó một chút, đợi sau khi trở về từ U Minh Chi Địa, ta sẽ đem nó rời khỏi Đại Nhật Cung."

"Chủ nhân... cũng sẽ rời đi?"


Trông thấy cái gật đầu xác nhận của Giang Lưu Nhi, trong lòng Cổ Mị Sanh chẳng hiểu sao lại có cảm giác mất mát. Hình như có thứ gì quan trọng mà nàng đã đánh rơi...

...

"Mị Sanh."

"Mị Sanh!"

Cổ Mị Sanh khẽ giật mình, nàng đưa mắt nhìn thiếu niên trước mặt.

"Ngươi làm sao vậy?"

Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc hỏi. Vừa rồi hắn còn nghĩ là nàng ta cố tình làm ngơ, nhưng theo phản ứng của nàng thì có vẻ không giống.

Bản thân Cổ Mị Sanh lúc này cũng đang rất muốn biết tại sao nàng lại như vậy. Một cường giả Chân Đan Cảnh như nàng lại thất thần đến nỗi người bên cạnh nói gì nàng cũng không nghe. Đây là một chuyện hi hữu.

Tạm gác lại thắc mắc trong lòng, nàng hướng Giang Lưu Nhi đáp:

"Ta không sao."

Có lẽ nàng không nhận ra giọng của mình đã lãnh đạm đi hẳn.

Giang Lưu Nhi càng không chú ý đến điều đó, hắn khẽ "Ừm" một tiếng rồi bảo:

"Nếu không còn việc gì thì ngươi hãy trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

"Vậy không làm phiền chủ nhân nữa, ta xin phép cáo lui."


...

Sau khi Cổ Mị Sanh đã đi được một lúc, Giang Lưu Nhi dùng thần niệm câu thông với Nghiệt:

"Nghiệt. Ngươi có biết gì về lai lịch của Mỹ Toa không?"

"Biết."

Nghiệt đáp với giọng thờ ơ.

"Ngươi biết nàng không phải người từ khi nào?"

"Ngay lần đầu gặp thì đã biết. Nếu ngươi định hỏi vì sao ta không nói cho ngươi thì câu trả lời là: ngươi không có hỏi và ta cũng không thấy thân thế cô gái kia có dính dáng gì đến ngươi cả."

Giọng điệu thản nhiên của nó quả thật là làm người khác khó chịu. Nhưng khó chịu thì khó chịu, Giang Lưu Nhi chẳng trách móc hay kêu ca gì cả. Nghiệt không có nghĩa vụ nói cho hắn những gì nó biết. Hắn hiểu rõ điều đó.

"Ngươi có thể nói cho ta biết Mỹ Toa có huyết thống của yêu tộc nào không?"

"Càng ngày ngươi càng thích lo chuyện bao đồng thì phải."

Vẫn với cái giọng đều đều trầm đục quen thuộc, Nghiệt nói:

"Nếu ngươi đã muốn biết như vậy thì ta cũng không giấu làm gì. Cô gái kia mang huyết thống của xà tộc và giao tộc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận