Điệp Mộng Hồng Hoa

Trên sàn đấu lúc này, đập vào mắt mọi người là hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau.

Bạch Hạo: một thân áo trắng cao nhã, tay cầm trường thương, hiên ngang oai hùng, cả người chẳng có lấy một vết xước. Trong khi đó thì Bạch Ngọc Kinh: tóc dài tán loạn, thương tích đầy mình, máu không ngừng chảy nhuộm đỏ cả bạch y, bộ dáng vô cùng chật vật.

"Sư muội, ngươi chịu thua đi thôi."

Bạch Hạo cất tiếng.

Hắn tin tưởng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Mặc dù Bạch Ngọc Kinh rất mạnh nhưng Bắc Huyền Kinh của nàng lại bị Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp của hắn khắc chế. Ngoài ra, hắn còn có một lợi thế rất lớn nữa, đó là quy định của đại hội: không cho phép sử dụng ngoại lực trong thi đấu.

Nếu như không có quy định ấy, Bạch Ngọc Kinh đã có thể sử dụng phù lục hay một loại pháp bảo nào đó để kéo dãn khoảng cách giữa nàng và hắn. Đánh viễn chiến và trên diện rộng mới là sở trường của Bắc Huyền Kinh.

Nhưng đó chỉ là nếu như, hiện thực thì lại đang ủng hộ hắn. Với sức mạnh và tốc độ của Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp, Bạch Hạo hắn có thể dễ dàng tiếp cận nàng. Và cận chiến thì lại là sở trường của môn thương pháp này. Có thể nói, trong ba yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì gần như hắn đều đã có đủ cả. Vấn đề còn lại bây giờ chỉ là giành lấy chiến thắng.

Bên kia, Bạch Ngọc Kinh không đáp lại. Nàng liếc nhìn mấy vết thương trên người, chân mày không khỏi nhíu chặt. Tuy không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng máu vẫn đang rỉ ra mặc cho nàng đã phong bế một số huyệt đạo cầm máu. Có vẻ nguyên nhân đến từ cây trường thương của Bạch Hạo.

Xem ra nếu không sử dụng nó thì không thể thắng được hắn.

Bạch Ngọc Kinh thầm nghĩ.

"Nó" mà nàng nhắc đến chính là năng lực đặc biệt của mình - Khuy linh nhãn.

Thật ra trong quá trình giao đấu với Bạch Hạo vừa rồi, nàng cũng đã không ít lần dùng tới nó. Nhưng mà tốc độ thương pháp của hắn quá nhanh, lúc Khuy linh nhãn của nàng phân tích xong thì thương của hắn cũng đã tới. Nàng không có đủ thời gian để phản kích.

Điều mà nàng đang định làm lúc này là tiếp tục sử dụng Khuy linh nhãn, nhưng không phải bình thường mà là thúc đẩy đến Cực Hạn Khuy Linh.


So với việc thi triển một cách bình thường thì Cực Hạn Khuy Linh mạnh hơn rất nhiều, ít nhất là gấp ba lần. Và tất nhiên, linh lực phải tiêu hao cũng là một con số to đùng.

Cái gì cũng có cái giá của nó cả.

Ngẩng đầu lên nhìn đối thủ của mình, thần sắc Bạch Ngọc Kinh gần như đã hoàn toàn khác hẳn ban nãy. Nếu nói phải hình dung thế nào thì có lẽ là bốn chữ: "Người thắng là ta".

Bạch Ngọc Kinh tuyệt đối tin tưởng nếu mình dùng đến Cực Hạn Khuy Linh thì đánh bại Bạch Hạo không phải là việc quá khó.

Cảm nhận được khí thế chuyển biến đột ngột của cô gái đối diện, Bạch Hạo không thể không tập trung, tay đang nắm trường thương cũng bất giác siết chặt hơn.

Tuy hắn không tin tưởng Bạch Ngọc Kinh còn ẩn giấu thủ đoạn gì để có thể đảo ngược tình thế, nhưng cẩn trọng một chút cũng không phải là điều dư thừa.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

"Vù vù... Vù... Vù..."

Những đường thương với tốc độ kinh hoàng đâm tới tấp về phía Bạch Ngọc Kinh. Nhưng tất cả đều bị nàng tránh được.

Sau hàng loạt những đường thương hiểm hóc mà vẫn chẳng làm gì được Bạch Ngọc Kinh, trái lại còn bị trúng phải hai phát đánh của nàng, Bạch Hạo hét to, đánh ra một thương cực hạn.

"Tam Long Nghịch Thủy!"

"Rống... Rống..."

Ba luồng lam quang bắn thẳng vào người Bạch Ngọc Kinh.

Trên khán đài, tay Bạch Thiên Thù hơi siết lại.

"Rống... Rống... Rống..."

Bên trong ba luồng lam quang, những tiếng gầm rống đinh tai nhức óc phát ra liên tục.

Cùng lúc đó, trong hai mắt Bạch Ngọc Kinh, con ngơi bỗng chuyển thành màu bạc, trông cực kỳ quỷ dị.

"O... a... n... h..."

Ba luồng lam quang đánh lên kết giới của đấu trường tạo ra một âm thanh chói tai.

"Rầm"

Khi âm thanh kia còn chưa dứt thì một âm thanh khác đã lại vang lên.


"Bịch"

Sau khi bị đánh văng vào kết giới, bị dội ngược lại và rơi xuống sàn đấu, Bạch Hạo gắng gượng đứng lên. Nhưng chỉ vừa mới đứng được một nửa thì hắn đã hộc ra mấy ngụm máu, lần nữa ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

"Vậy mà thắng... Vậy mà lại thắng..."

Một tên đệ tử vô thức lẩm bẩm.

"Thật không thể tin nổi! Đúng là còn hơn cả nằm mơ!'

"Chẳng lẽ đệ tử khóa mới đều là quái thai hay sao? Lúc nãy có một Niệm Từ dùng tu vi Thần Thông Cảnh hậu kỳ chiến thắng cao thủ Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, bây giờ lại có một Bạch Ngọc Kinh chỉ vừa đột phá Niết Bàn Cảnh sơ kỳ thì đã đánh bại một người sắp bước vào Niết Bàn Cảnh trung kỳ."

"Đó cũng không phải vấn đề quan trọng. Điều đáng nói ở đây là rõ ràng công pháp của Bạch Hạo sư huynh là hoàn toàn khắc chế công pháp của Bạch Ngọc Kinh! Vậy mà Bạch Ngọc Kinh vẫn có thể đảo ngược tình thế, chuyển bại thành thắng. Thật không hiểu nổi!"

Một góc khác của khán đài.

Một cô gái quay sang nhìn nam đệ tử cạnh đó, cất giọng châm chọc:

"Ta nhớ lúc nãy hình như ngươi có nói gì ấy nhỉ?... Cái gì mà nếu Bạch Ngọc Kinh thắng thì ngươi sẽ cởi hết quần áo rồi chạy quanh đấu trường này thì phải. Ta cũng không yêu cầu nhiều đâu, ngươi chạy một vòng là đủ rồi."

Nàng làm ra vẻ đánh giá tên nam đệ tử kia một chút, nói tiếp:

"Bộ dáng của ngươi cũng không đến nỗi quá khó coi, nếu như ngươi muốn chạy thêm vài vòng ta nghĩ chắc là mọi người cũng sẽ không bận tâm gì đâu..."

Nét mặt nam đệ tử nọ đã tái mét đi tự lúc nào không hay.

Cởi hết quần áo và chạy quanh đấu trường?

Nếu như hắn thật sự thực hiện điều đó thì tuyệt đối bảo đảm hắn sẽ trở nên vô cùng nổi tiếng, thậm chí là được lưu truyền đến tận đời sau cũng có khi.


Bởi vì đó là việc mà chưa từng có ai dám làm! Không ai đủ can đảm để làm điều đó cả!

Nghĩ tới mình sẽ là người đầu tiên làm cái việc mà không ai dám làm kia, da đầu hắn bất giác trở nên tê dại, mồ hôi rịn ra thành giọt trên trán.

Nếu không có ai thì có lẽ lúc này hắn đã tự vả vào miệng mình mấy phát rồi. Đúng là họa từ miệng mà ra!

...

Chứng kiến Bạch Ngọc Kinh chẳng những không bị trúng chiêu Tam Long Nghịch Thủy của Bạch Hạo mà còn có thể chuyển bại thành thắng, trong lòng Bạch Thiên Thù mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, tay cũng buông lỏng ra.

"Thiên Thù, đứa nhỏ Ngọc Kinh này thật là biết cách làm người khác bất ngờ."

Chu các chủ là người đầu tiên nhận xét.

Trung viện chủ cũng gật đầu lên tiếng:

"Quả thật Thu mỗ không hề nghĩ người giành chiến thắng trong trận đấu này lại là Ngọc Kinh..."

Y nói tiếp:

"... Chỉ là... Thu mỗ vẫn có chút khó hiểu là bằng cách nào nó lại có thể tránh được chiêu Tam Long Nghịch Thủy của Bạch Hạo."

"Ta cũng có cùng nghi hoặc như Trung viện chủ. Tam Long Ngịch Thủy tuy không phải là đại thần thông gì, nhưng nếu bàn về uy lực và tốc độ thì việc đánh trọng thương một tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ cũng không phải không thể. Huống hồ Nghịch Thủy Tiềm Long Thương Pháp lại còn là công pháp khắc chế Bắc Huyền Kinh... Khi nãy, ngay lúc Tam Long Nghịch Thủy sắp đánh vào người Ngọc Kinh, mặc dù do ảnh hưởng của lam quang nên không thấy rõ ràng, nhưng ta chắc hẳn là ta và mọi người ở đây đều loáng thoáng nhìn được Ngọc Kinh đã thoát ra trong đường tơ kẽ tóc. Bằng một tốc độ khó có thể tin."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận