Lão nhân nhìn Phong Tiếu Thiên, khẽ cười.
"Lần này ngươi lại nói thiếu... Pháp ấn kia đáng sợ hơn ngươi tưởng nhiều lắm. Nó không chỉ gây thương tổn cho nguyên thần mà còn phá huỷ sinh cơ của Bạch Vô Cực. Sợ là hắn không sống qua nổi mười năm nữa đâu."
"Lão tổ, thứ cho tôn nhi ngu dốt, lẽ nào tình trạng của Bạch trưởng lão thật sự không có cách nào chữa được?"
Nhẹ lắc đầu, giọng lão nhân lạc đi hẳn:
"Biện pháp không phải không có. Chỉ là... quá khó khăn."
Nói tới đó, lão nhân bỗng thở dài, sau đó xoay người nhìn vách đá hoa cương, trầm mặc không nói. Tuy hắn và tên Bạch Vô Cực kia luôn tranh đấu, thậm chí thỉnh thoảng còn động tay động chân với nhau, nhưng suy cho cùng thì vẫn là huynh đệ đồng môn. Mỗi người đều là vì gia tộc của mình cả thôi. Hơn nữa, những đệ tử đồng trang lứa thuở đó với hắn, ngoài tên Bạch Vô Cực và Phong lão quái ra thì đều đã chết hết cả rồi. Nếu Bạch Vô Cực chết nữa thì...
Thời gian luôn là vô tình như vậy.
Một lúc sau.
"Chúng ta sẽ giành lấy Tây viện."
Lão nhân đột ngột lên tiếng, một chút thương cảm lúc nãy đã chẳng còn nữa.
"Tôn nhi phải làm gì, xin lão tổ chỉ dạy."
Đến bây giờ thì Phong Tiếu Thiên đã rõ tại sao năm đó lão tổ lại bảo hắn lựa chọn tiến vào Tây viện. Hắn là một con cờ được bố trí trong lòng địch. Một con cờ đợi thời.
"Những năm gần đây, lợi dụng hiềm khích của bọn trưởng lão Tây viện đối với Cổ Mị Sanh, đồng thời ban cho chúng một số lợi ích cũng như hứa hẹn nâng đỡ sau này, ta đã âm thầm mua chuộc được không ít người trong số họ. Cả tên cầm đầu là Dương Bằng cũng đã sớm trở thành người của chúng ta."
Quay mặt lại nhìn Phong Tiếu Thiên một cách chăm chú, lão nhân căn dặn:
"Dương Bằng sẽ cố xây dựng lòng tin và tranh thủ sự tín nhiệm của các trưởng lão Tây viện khác. Về phần ngươi... Tiếu Thiên, ngươi từng là một trong những đệ tử hạch tâm xuất sắc nhất của Tây viện, số người ủng hộ ngươi hẳn là không ít. Thời gian tới, ta muốn ngươi tìm cách xây dựng uy vọng của mình lên cao nhất có thể trong lòng tất cả các đệ tử của Tây viện. Riêng Cổ Mị Sanh và lão đầu Bạch Vô Cực thì đã có ta lo liệu. Chỉ cần ngươi và Dương Bằng làm tốt mọi chuyện thì ta tin tưởng không bao lâu nữa Tây viện sẽ do người của Phong gia ta nắm giữ."
"Vâng. Tôn nhi sẽ cố gắng hết mức có thể."
Phong Tiếu Thiên đáp lời, thế nhưng trong ánh mắt thì vẫn còn nghi hoặc.
Và dĩ nhiên điều đó không thể giấu được lão nhân.
"Ngươi còn thắc mắc chuyện gì sao?"
Lão nhân hỏi.
Do dự một chút, cuối cùng Phong Tiếu Thiên vẫn xin lão tổ mình giải đáp:
"Lão tổ, Phong trưởng lão sẽ để mặc chúng ta thâu tóm Tây viện sao?"
"Ngươi không cần lo. Phong lão quái kia nói là sẽ bế quan trăm năm để nghiên cứu khôi lỗi thuật gì đó của hắn. Tính đến giờ thì cũng chưa đầy sáu mươi năm mà thôi, chờ tới lúc hắn xuất quan thì chúng ta đã thâu tóm xong Tây viện lâu rồi. Ngay cả lão đầu Bạch Vô Cực... cũng chẳng còn nữa. Phong lão quái kia có điên thế nào thì cũng không đến nỗi không biết nặng nhẹ mà gây chiến với ta đâu. Ngươi cứ yên tâm mà tiến hành."
"Vâng. Tôn nhi đã hiểu."
"Được rồi, cũng không còn việc gì nữa, ngươi trở về đi."
"Vậy tôn nhi xin phép cáo lui."
Khom người chào lão nhân xong, Phong Tiếu Thiên rời khỏi động phủ.
Khi đã đi được một lúc, trên môi hắn bỗng nở một nụ cười lạnh.
Cổ Mị Sanh. Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải hối hận! Ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần, trăm lần nỗi khuất nhục mà ngươi đã dành cho ta! Không lâu nữa đâu...
...
Cùng lúc đó, tại một góc của Bắc viện.
Bạch Thiên Thù ngồi trên một chiếc bồ đoàn, đưa mắt nhìn cô gái đang đứng trước mặt, khẽ bảo:
"Ngọc Kinh, lại gần một chút."
Cô gái, cũng tức Bạch Ngọc Kinh tiến tới mấy bước, sát ngay cạnh tứ cô cô mình.
Bạch Thiên Thù nhẹ đưa tay xoa đầu nàng, trong mắt đầy sự trìu mến.
Đứa nhỏ này chính là con của nhị ca Bạch Lân và nhị tẩu Lưu Mạn của nàng.
Nghĩ đến người chị dâu xấu số kia, trong lòng Bạch Thiên Thù không khỏi dâng lên niềm chua xót.
Còn nhớ năm đó, nàng và hai tỷ muội Lưu Mạn cùng bái nhập vào Bắc viện, cả ba người tình như thủ túc, thân không khác gì tỷ muội ruột. Về sau, khi Lưu Mạn kết thành phu thê với nhị ca Bạch Lân của nàng, tình cảm giữa ba người các nàng lại thân càng thêm thân... Đáng tiếc... Sum vầy nào được bao lâu thì đã lìa tan. Kẻ dương gian. Người âm giới...
Cũng chính bởi quá thân thiết, quá yêu quý Lưu Mạn nên thành ra Bạch Thiên Thù mới có thành kiến với người chị dâu mới là Cổ Mị Sanh như vậy. Đặc biệt là kể từ khi nhị ca nàng mất tích, nhìn vào lối sống bê bối, phóng túng của nàng ta, Bạch Thiên Thù lại càng thêm chán ghét.
Thu tay về, Bạch Thiên Thù chợt hỏi:
"Ngọc Kinh. Cô cô thấy con dường như khá có ác cảm với Cổ Mị Sanh và đệ đệ con?"
Bạch Ngọc Kinh cúi đầu không đáp.
Thấy dáng vẻ đó của nàng, Bạch Thiên Thù thầm than. Cổ Mị Sanh kia thì có thể không nhắc tới cũng không sao, nhưng còn Bạch Ngọc Đô, nó tuy là con của Cổ Mị Sanh nhưng đồng thời cũng là con của nhị ca Bạch Lân, cả hai đứa đều là cùng một phụ thân. Quan hệ giữa tỷ đệ chúng nó hiện giờ... thật là chẳng mấy tốt.
"Năm nay con đã ba mươi sáu rồi phải không?"
Bạch Thiên Thù đổi chủ đề.
Mặc dù không biết tại sao tứ cô cô lại đột nhiên nhắc đến tuổi của mình nhưng Bạch Ngọc Kinh vẫn đáp:
"Vâng."
Khẽ gật đầu mấy cái, Bạch Thiên Thù rời khỏi miếng bồ đoàn đang ngồi, đứng dậy đi đến một góc của mật thất. Nàng đưa tay kết quyết, sau đó đánh về phía trước mặt.
Khoảng không bỗng nhiên sáng lên, hiện ra một bức tường màu xanh nhạt.
Một cấm chế.
Không lâu sau, màn sáng tách ra, Bạch Thiên Thù tiến vào bên trong. Qua một đỗi, khi trở ra lại thì trên tay nàng đã có thêm một chiếc hộp ngọc.
Hộp không lớn, chỉ dài tầm một thước, rộng khoảng nửa thước, màu trắng, bên trên có dán một tấm phù lục.
Bạch Thiên Thù nhẹ vuốt ve hộp ngọc, giọng thều thào:
"Đã ba mươi sáu năm rồi... Ba mươi sáu năm..."
Sau thoáng chốc hoài niệm, Bạch Thiên Thù ngước mắt nhìn cô gái bên cạnh, chợt hỏi:
"Con có muốn biết mẹ con đã chết như thế nào không?"
Nghe đến đó, mắt Bạch Ngọc Kinh mở lớn hơn một chút, nàng nhìn cô cô mình một lúc, không nói mà chỉ nhẹ gật đầu.
Năm nay nàng ba mươi sáu tuổi, cũng đồng nghĩa mẹ nàng đã mất ba mươi sáu năm rồi. Trước giờ nàng chỉ nghe kể là mẹ mình bị bọn tà tu hại chết, còn cụ thể chết như thế nào, ai hại chết thì nàng không biết mà cô cô cũng không nói cho nàng biết. Có lẽ vì nàng còn nhỏ, còn chưa đủ mạnh mẽ để biết.
Phía đối diện, Bạch Thiên Thù bắt đầu kể:
"Năm đó, sau khi sinh con không lâu, vào một đêm cũng bình thường như những đêm đông khác, lạnh lẽo và tuyết..., mẹ con đã bị người sát hại. Mẹ con chết rất thê thảm..."
Giọng Bạch Thiên Thù trở nên nghẹn ngào:
"... Nàng... bị người cưỡng hiếp rồi giết chết..."
Oanh!
Mắt trừng lớn, gương mặt Bạch Ngọc Kinh tái đi.
"... Không chỉ vậy, kẻ thủ ác kia còn sử dụng thái âm bổ dương chi thuật để hấp thu tu vi và tinh khí của nàng. Cô cô còn nhớ rất rõ hình ảnh mẹ con lúc đó: khắp người thâm tím, da mặt trắng bệch, khóe miệng còn có máu đang rỉ ra... Thật sự... Thật sự rất thê thảm..."
Những giọt nước mắt không kìm nén được chảy xuống trên mặt Bạch Thiên Thù.
P/s: - Bồ đoàn: Bồ-đoàn là một danh từ kép được phối hợp bởi hai thành tố: Bồ là cỏ bồ, đoàn là tròn. Người xưa dùng cỏ bện lại thành nệm có hình dáng tròn để ngồi thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...