Điệp Luyến Vân Phi
Cứ như vậy đã đến cuối năm, từng cơn gió thổi lạnh buốt cả không gian. Tại lễ đường trong phòng tiệc lớn của khách sạn Lam Triều diễn ra một lễ cưới xa hoa. Tất cả giới thượng lưu trong thành phố A này hầu như không ai vắng mặt. Hôn lễ long trọng của thiếu gia nhà họ Ngôn dường như đã làm cả thành phố xôn xao.
Họ không hiểu tại sao một danh gia như nhà họ Ngôn lại chọn một người phụ nữ từng kết hôn, lại không có xuất thân thư hương làm con dâu. Chỉ như vậy thôi cũng đã là chủ đề nóng trên các mặt báo mấy tuần liền. Nhưng chỉ ít lâu sau các tòa soạn kia lần lượt đổi chủ, có thể thấy phong cách làm việc của Ngôn tổng cũng rất dứt khoát.
Trong phòng trang điểm cô dâu, Điệp Tích lặng lẽ nhìn mẹ mình trong bộ váy cưới màu trắng. Trông bà thật đẹp, nhìn nụ cười trên môi mẹ, cô biết mình đã làm đúng. Bà cần phải sống thật hạnh phúc thì cô mới có thể yên lòng được, chỉ cần như vậy cô thấy mọi chuyện đều xứng đáng.
-“Tiểu Tích, con sao vậy? Sao nhìn mẹ chầm chầm vậy?” Thẩm Lệ Quyên thắc mắc hỏi con.
-“Hôm nay mẹ là cô dâu đẹp nhất.” Cô chạy đến bên cạnh ôm lấy mẹ mình.
-“Con bé này, cái miệng nhỏ ngọt ngào của con học từ ai đây.” Lệ Quyên cười, nựng má con gái.
-“Hôm nay tiểu công chúa của mẹ cũng rất xinh. Sau này khi Tiểu Tích của mẹ kết hôn, nhất định sẽ còn đẹp hơn mẹ bây giờ nữa.” Cô vừa vuốt mái tóc con vừa cười nói.
Nhưng chỉ một câu nói của mẹ, lòng Điệp Tích lại vô tình gợn sóng. Phải, một người phụ nữ cả đời chỉ trông chờ một ngày được khoác lên người chiếc váy cưới, cùng người mình yêu thương bước vào lễ đường, tuyên thệ trước cha sứ. Không phải cô chưa từng trải qua, chỉ là làm cô dâu đẹp nhất thì sao? Hôn lễ xa hoa thì sao? Chẳng phải cô cũng không có được trái tim của anh hay sao. Như vậy giữa một đám cưới thế kỷ nhưng chỉ là hình thức và một lễ cưới đơn giản không lộng lẫy, phô trương mà giữa họ là một tình yêu xuất phát từ hai phía. Ai mới là người đáng để ngưỡng mộ đây? Nghĩ đến đây cô cảm thấy chính mình rất thất bại.
Bà Thẩm cũng rưng rưng nhìn con gái.
-“Con gái, sau này phải sống hạnh phúc. Chăm sóc cho bản thân thật tốt nha con. Nhà chồng con là một gia tộc lớn, việc gì cũng phải cẩn thận. Có chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước sau, đừng bướng như lúc còn ở nhà mẹ nữa.”
-“Mẹ con biết rồi. Thiên Minh từng nói muốn đón mẹ về ở cùng sao mẹ lại không chịu vậy?”
-“Con bé ngốc này, con lấy chồng còn dẫn theo mẹ thì ra thể thống gì đây. Mẹ cũng có tuổi rồi, mẹ muốn về quê chăm sóc mảnh đất hương hỏa của gia đình. Cũng là an hưởng tuổi già.”
-“Mẹ, mẹ nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đó. Nếu không con sẽ không yên lòng.” Thẩm Lệ Quyên ôm lấy bà khóe mắt ướt lệ.
-“Con gái của mẹ phải sống tốt thì mẹ cũng sẽ yên lòng.” Bà ôm cô vuốt mái tóc con cười.
Ngoài phòng tiệc Ngôn lão gia cùng Ngôn Thiên Minh đang tiếp đón khách khứa.
-“Chủ tịch Ngôn chúc mừng ông.”
-“Lý Tổng cảm ơn ông đã đến dự. Mời vào trong.” Ngôn Bằng bắt tay, mời khách vào phòng tiệc.
-“Chúc mừng cậu cuối cùng cũng tìm được người quản được mình.” Tưởng Nam cùng Tô Bình đến dự tiệc.
-“Tưởng đại ca, hôm nay là ngày em cưới. Anh không nể mặt em một chút được à.” Ngôn Thiên Minh cảm thán.
-“Đùa với cậu thôi, chúc cậu trăm năm hòa hợp.”
-“Cảm ơn, mời anh và chị dâu vào trong dự tiệc. Hôm nay anh phải uống vài ly chung vui với em mới được đó.”
-“Nhất định rồi.” Nói rồi anh cùng vợ mình bước vào trong.
Cứ như vậy khách khứa lần lượt cùng nhau tới chúc mừng. Dương lão gia cũng cùng Dương Vân Phi đến chúc mừng.
-“Ngôn lão đầu, ông cũng đợi được ngày uống ly trà con dâu rồi đấy.” Dương Vân Tề vui vẻ nói.
-“Phải rồi, chút nữa tôi sẽ giới thiệu con bé với ông.” Ngôn Bằng tiếp lời.
-“Chú Ngôn chúc mừng chú.” Dương Vân Phi cười bắt tay Ngôn Thiên Minh.
-“Nhóc con, mới mấy năm không gặp cháu đã thành một thiếu niên đẹp trai thế này rồi. Bao giờ sẽ mời chú ăn cưới đây haha.”
-“Sẽ phải để cho chú đợi lâu rồi.” Anh mỉm cười.
- “Thôi, hai ông cháu vào trong đi. Cũng sắp đến giờ rồi.” Bốn người cùng nhau vào lễ đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...