Diệp Hoàng Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên


Note: Chương này có yếu tố 18+, đồng chí nào không thích hoặc chưa đủ tuổi vui lòng lướt qua nhé.

Mỗ cảm ơn ~
- --
Ta phi!
Hoàng Thiếu Thiên chỉ muốn mắng người, cầm ba lô muốn ném tới, không ngờ lúc này bên tai vang lên "Rầm!" một tiếng, cửa sổ bị phá nát, cửa xe mở ra, một bàn tay nhanh nhẹn kéo y ra ngoài.
"Diệp Tu?"
Người phá xe chính là Diệp Tu.
Sắc mặt Diệp Tu khó coi đến cực hạn, hắn đánh giá Hoàng Thiếu Thiên một lượt, "Em có sao không?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không sao."
Lúc này tài xế phát hiện có người tới muốn lái xe bỏ chạy, Diệp Tu để Hoàng Thiếu Thiên đứng tại chỗ, tiến tới cầm cây gậy ban nãy dùng để phá xe điên cuồng nện xuống người gã.
Khốn kiếp!
Chỉ cần nghĩ tới người này có tâm tư dơ bẩn với Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu ngay cả ý niệm giết người cũng nổi lên!
Tài xế bị đánh tới máu chảy tung tóe, ôm đầu xin tha, gậy trong tay bị gãy cũng chưa khiến Diệp Tu hả giận, trực tiếp dùng chân đạp gã.
Hoàng Thiếu Thiên vội kéo hắn lại, "Đừng đánh nữa, cẩn thận chết người!"
Diệp Tu giận dữ đạp một cước vào ngực gã, "Cút!"
Đối phương ngay cả xe cũng không luyến tiếc, vội lăn khỏi xe lảo đảo chạy mất.
"Được rồi, không phải đã nói tôi không có chuyện gì sao?" Hoàng Thiếu Thiên thấy sắc mặt Diệp Tu bất thiện, một Diệp Tu như vậy y chưa từng thấy qua bao giờ, theo bản năng an ủi.
Diệp Tu kéo y vào trong ngực chăm chú ôm y, lúc này hắn đã không còn tâm tình lo lắng Hoàng Thiếu Thiên sẽ suy nghĩ thế nào nữa.
Hắn sợ!
Năm năm trước Hoàng Thiếu Thiên một mình tới Los Angeles rồi gặp chuyện trên đường, hôm nay hắn không đưa y trở về, kết quả lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
May mà lúc nãy hắn chẳng qua chỉ diễn kịch cho y xem chứ không hề có ý định thật sự để y một mình trở về trong trời khuya như vậy, vì vậy sau khi Hoàng Thiếu Thiên đi khỏi, hắn cũng lập tức lái xe theo sau.
Không ngờ thấy được chiếc xe kia càng đi càng xa, hắn hốt hoảng tới nỗi tim sắp nhảy ra khỏi ngực.
Nếu Hoàng Thiếu Thiên lại xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn là trước mặt hắn, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình, càng không có mặt mũi nhìn y nữa.
May mà lần này hắn tới kịp, may mà lần này hắn không để y phải cô độc một mình.
Bị Diệp Tu ôm như vậy, Hoàng Thiếu Thiên có thể cảm nhận được hắn đang sợ hãi tự trách bản thân, điều ấy khiến y không khỏi đau lòng, cảm giác mơ hồ khó chịu gần đây biến mất không còn tung tích, tâm tình cũng mỗi lúc một tốt lên.
Y chợt nhớ tới Vương Kiệt Hi đã hỏi y, có phải thích Diệp Tu hay không.

Có phải hay không?
Chuông điện thoại của Diệp Tu phá vỡ yên tĩnh giữa hai người, là Trương Giai Nhạc gọi tới.
Nhìn thấy ba chữ "Trương Giai Nhạc", Hoàng Thiếu Thiên lập tức nổi giận, y đẩy Diệp Tu ra xoay người rời đi.
Diệp Tu nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó lập tức cúp máy đuổi theo Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, em đi đâu vậy? Anh đưa em về!"
Hoàng Thiếu Thiên không dừng lại, "Không cần, tôi tự về được."
"Đừng nháo, hơn nửa đêm rồi, em định tự về kiểu gì?" Diệp Tu kéo tay y.
Hoàng Thiếu Thiên gạt tay hắn ra, "Tôi tự đi về, có được không? Anh đừng chạm vào tôi, đi tìm Nhạc Nhạc của anh đi..."
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa nói xong đã bị Diệp Tu ôm lấy đặt lên trước xe, Hoàng Thiếu Thiên giãy dụa, "Anh đang làm gì? Thả tôi ra!"
Diệp Tu không những không buông mà còn trực tiếp đè lên, "Thiếu Thiên, em như vậy sẽ khiến anh không thể không hiểu lầm!"
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm em đang ghen! Có phải khi nhìn thấy anh và Nhạc Nhạc ở cạnh nhau em rất khó chịu không?"
Hoàng Thiếu Thiên giống như con mèo đang xù lông, vận dụng tay chân quyền đấm cước đá, "Ai ghen? Mắc gì tôi phải ghen?!"
"Bởi vì em yêu anh!" Diệp Tu dễ dàng trấn áp phản kháng của y, dịu dàng xoa xoa môi y, "Hoàng Thiếu Thiên, thừa nhận em yêu thích anh khó khăn đến như vậy sao?"
Hoàng Thiếu Thiên tránh không thoát liền không giãy dụa nữa, đơn giản nghiêng đầu giận dỗi không nhìn hắn.
Diệp Tu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, "Thiếu Thiên, em có biết khi em tức giận dụ hoặc biết bao nhiêu không? Anh là nam nhân của em, anh yêu em, vì vậy mọi dáng vẻ của em đều đang câu dẫn anh, biết không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Thiếu Thiên nóng bừng lên, mỗi lời của Diệp Tu đều khiến trái tim y loạn nhịp.
Diệp Tu mỗi lúc một ghé xuống gần y, gần tới mức gần như chạm vào môi y, y theo bản năng ngưng thở, căng thẳng nhìn hắn.
"Thiếu Thiên, nếu thật sự chán ghét anh thì cứ đẩy anh ra, để anh biết anh đang ảo tưởng." Nói xong, Diệp Tu hôn xuống.
Hắn cảm giác được thân thể Hoàng Thiếu Thiên cứng lại, nhưng cũng không đẩy hắn ra, không những vậy còn hé môi để hắn tiến vào.
Diệp Tu buông y ra, chống tay nhìn thẳng vào mắt y, "Hoàng Thiếu Thiên, em biết em đang làm gì sao? Nếu bây giờ em không đẩy anh ra, em sẽ không còn cơ hội nữa."
Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc một chút, sau đó vươn tay vòng qua cổ hắn chủ động đưa môi lên.
Huyết dịch trong cơ thể Diệp Tu như đang sôi trào, hắn ôm lấy y mạnh mẽ hôn lên đôi môi mình vẫn luôn mong chờ kia.
Kích động và hưng phấn khiến động tác của Diệp Tu có phần thô bạo, Hoàng Thiếu Thiên cảm giác có lẽ môi mình đã sưng lên, nhưng y vẫn không muốn buông Diệp Tu ra.

Y thừa nhận, y là thích, y thích Diệp Tu, không muốn hắn có quan hệ mờ ám với người khác, y muốn ôm hắn hôn hắn làm tình với hắn!
Y ngoan ngoãn thuận theo như vậy khiến Diệp Tu không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu cởi bỏ y phục của hai người.
"A..." Hoàng Thiếu Thiên giãy dụa.
Diệp Tu buông môi y ra, "Thiếu Thiên, hiện tại dù em muốn từ chối anh cũng không thể đáp ứng." Nói xong lại hôn lên, y phục của Hoàng Thiếu Thiên cũng bị hắn xé rách.

Hoàng Thiếu Thiên dùng sức đẩy hắn ra, "Đừng, đừng ở chỗ này..."
Diệp Tu gặm cắn vành tai y, bởi vì dục vọng xâm chiếm mà hô hấp cũng trở lên nhanh hơn, "Thiếu Thiên, anh không chờ được nữa, cho anh..."
Tính khí của Hoàng Thiếu Thiên bị Diệp Tu nắm trong tay vuốt ve xoa nắn, tiểu huyệt phía sau bắt đầu phân bố thủy dịch để ngón tay có thể thông thuận tiến vào.

Diệp Tu hiểu rất rõ thân thể Hoàng Thiếu Thiên, ngón tay linh hoạt tìm kiếm địa phương mẫn cảm nhất của y.

Hai điểm trước ngực được Diệp Tu tỉ mỉ chăm sóc nhanh chóng đứng thẳng lên, hàm răng nhẹ nhàng xẹt qua như một dòng điện lưu truyền tới khắp nơi trong cơ thể y.
"Ân...! a..." Tiếng rên rỉ ám muội không khống chế được mà tràn ra khỏi miệng, ở nơi trống trải hoang vắng như vậy lại càng thêm rõ ràng kích thích.
Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên sắp đến cao triều, Diệp Tu đột nhiên duỗi tay ngăn chặn linh khẩu của y, ngón tay phía sau đồng thời rút ra, hắn tìm đến đôi môi y ôn nhu ngậm lấy, "Thiếu Thiên, chờ anh..."
Sau đó hắn đặt y nằm lên mui xe, nâng chân y lên, dục vọng sớm sưng cứng rốt cuộc được giải phóng, mạnh mẽ tiến vào.
"Đau quá..."
Tuy Diệp Tu rất có kiên nhẫn giúp y chuẩn bị đầy đủ, nhưng hiện tại hai người đều không phóng thích pheromone cũng không có gel bôi trơn, thân thể Hoàng Thiếu Thiên lại rất lâu không bị tiến vào, muốn tiếp nhận tính khí thô to của Diệp Tu quả thật không dễ chịu chút nào.
Năm năm trôi qua, một lần nữa mới có thể ôm người yêu trong ngực, cảm xúc này khiến Diệp Tu không thể nào khống chế được bản thân mình.
Biết Hoàng Thiếu Thiên phải chịu đau, hắn vẫn không nhịn được ra sức cố gắng, "Thiếu Thiên, xin lỗi...!Anh có chút...!mất khống chế..."
"Ân..."
Có thể do thân thể hai người quá phù hợp, Diệp Tu lại đặc biệt biết cách lấy lòng y, sau khi đau đớn ban đầu được thay thế bằng khoái cảm, Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng lắc eo nghênh đón Diệp Tu thâm nhập.
Độ cong của mui xe khiến thân thể y mỗi lần bị Diệp Tu đẩy lên lại trượt xuống, vừa vặn tiếp nhận Diệp Tu xông vào đợt tiếp theo, khiến khí quan của hắn càng tiến vào sâu hơn trong thân thể y.
Hoàng Thiếu Thiên có cảm giác mình quả thật điên rồi!
Hơn nửa đêm hai người ở nơi hoang vu vắng vẻ làm chuyện này, y một thân trần trụi trong khi Diệp Tu ngoại trừ khí quan đang chôn trong thân thể y kia vẫn mặc y phục chỉnh tề, quá xấu hổ rồi!
Nhưng y cũng không quản được nhiều đến thế!
Thân thể cùng lý trí của y đều đã bị dục vọng khống chế, y chỉ muốn Diệp Tu mà thôi.
"A..." Dưới nỗ lực của Diệp Tu, y rốt cuộc bắn ở trên người Diệp Tu, mà người kia vẫn còn tích cực luật động trong cơ thể y, chờ đến lần thứ hai y bắn ra hắn mới phát tiết trong thân thể y.
Thế nhưng một lần căn bản không đủ!
Khí quan dù đã phát tiết một lần cũng không mềm đi chút nào, vẫn cứng rắn như cũ nằm trong thân thể Hoàng Thiếu Thiên.
Diệp Tu cúi xuống hôn môi người đang vì cao trao mà thất thần, hai tay dạo khắp trên cơ thể y, dịu dàng an ủi.
Chờ tới khi Hoàng Thiếu Thiên dần tìm lại được thần trí, hắn mới bắt đầu động tiếp.

"Đừng..." Cao trào liên tục khiến thân thể Hoàng Thiếu Thiên vô cùng mẫn cảm, Diệp Tu động một chút cũng khiến y cảm thấy mất khống chế.
Diệp Tu hôn y, "Thiếu Thiên, thêm một lần nữa có được không?"
Diệp Tu đưa tay vuốt ve tính khí của y, phía sau liền run rẩy co rút lại, chăm chút bao vây lấy dục vọng to lớn, dường như lưu luyến không muốn hắn rời đi.
Diệp Tu biết, Hoàng Thiếu Thiên đã có cảm giác trở lại.
Hắn lật Hoàng Thiếu Thiên lại, để y đứng trên mặt đất dựa vào xe.
Tư thế này giúp Hoàng Thiếu Thiên dễ chịu hơn một chút, động tác của Diệp Tu cũng càng thêm thoải mái dứt khoát, vì vậy hành động cũng càng tiện hơn.
Mà lần thứ hai kéo dài hơn lần đầu nhiều lắm, thời điểm Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình sắp tinh tẫn nhân vong Diệp Tu mới tiết ra.
Tuy Diệp Tu còn muốn tới nữa, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lúc này đã gân bì lực kiệt.
Vì vậy hắn chỉ có thể đè xuống suy nghĩ trong lòng, cởi áo khoác bao lấy y rồi ôm người lên xe.
Y phục của Hoàng Thiếu Thiên ban nãy đã bị Diệp Tu xé rách, một thân chỉ có áo khoác của hắn che phủ, có điều áo khoác cũng không chắn được bao nhiêu, đôi chân thon dài trắng mịn vẫn lộ ra bên ngoài khiến tầm mắt Diệp Tu không khỏi miên man hướng lên, ở vị trí thoắt ẩn thoắt hiện hắn còn thấy được hỗn hợp dịch thể uốn lượn chảy xuống hai chân y...
Diệp Tu cảm nhận được rõ ràng khí quan đã phát tiết không chỉ một lần lại bắt đầu căng trướng đến đau đớn, thật muốn dừng xe lại mà tiếp tục.
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Nhìn đường, anh muốn xảy ra tai nạn sao?!"
Diệp Tu chỉ có thể dùng toàn bộ tự chủ của cuộc đời mình mà đem sự chú ý đặt lên con đường phía trước, có điều nơi này quá xa, hắn chờ không được nên trực tiếp lái xe đến một căn biệt thự nhỏ của mình ở ngoại ô.
Vừa tới nơi, hắn lập tức ôm Hoàng Thiếu Thiên vào nhà muốn tiếp tục, Hoàng Thiếu Thiên vội đẩy hắn ra, "Tôi muốn tắm rửa..."
"Chúng ta cùng tắm..." Diệp Tu ôm y vào phòng tắm, lúc này không kịp chuẩn bị bồn tắm, chỉ có thể sử dụng vòi sen, vừa hôn môi vừa giúp y thanh lý cơ thể, hắn không muốn người yêu ngày mai lại phát sốt.
Tiền diễn coi như sung túc, dục vọng của hai người lại bị khơi dậy, Diệp Tu đặt y lên tường chuẩn bị tiến vào, may mà Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn dư lại chút lý trí để ngăn cản hắn, "Anh còn chưa mang bao..."
Suốt quãng đường trở về, dịch thể của Diệp Tu dính ướt trong thân thể y, cảm giác chất lỏng không khống chế được mà chảy xuống giữa hai chân thật sự không tốt chút nào.
"A?" Diệp Tu nhịn cả một đường, rốt cuộc làm được đến bước cuối cùng y lại muốn hắn mang bao, "Thiếu Thiên, anh tịnh tâm nhiều năm như vậy, trong nhà sao có thể có thứ đó?"
"Đi mua!"
"Hiện tại?" Diệp Tu cúi đầu nhìn khí quan sắp phun lửa đến nơi, "Em muốn anh như vậy ra ngoài?"
"Tùy anh lựa chọn, nếu không liền không làm." Hoàng Thiếu Thiên thoải mái cười.
"Thiếu Thiên, thương lượng một chút, anh không bắn bên trong có được không? Hiện tại muốn anh ra ngoài khác gì bức tử anh?!"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không tin anh!"
Thật ra Diệp Tu cũng không tin chính mình, chỉ có thể vội vã mặc quần áo đến cửa hàng tiện lợi mua bao cao su.

Hơn nửa đêm mang dáng vẻ bất mãn đi mua thứ này, thời điểm tính tiền, Diệp Tu cảm nhận được rõ rệt ánh mắt kì quái của nhân viên bán hàng.
Chờ khi hắn trở về, Hoàng Thiếu Thiên đã tắm rửa sạch sẽ khoác dục bào ngồi trên sofa, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Cảm giác an bình khiến Diệp Tu dần tỉnh táo lại, hắn thả túi đồ xuống sofa, bước tới ôm lấy Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, nói cho anh, là như anh nghĩ sao?"
Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng đẩy hắn, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tu, "Diệp Tu, tôi cảm thấy tôi thích anh, nên khi nhìn thấy anh và Trương Giai Nhạc ở cạnh nhau sẽ không vui."
Trong lòng Diệp Tu ngọt ngào hơn nếm mật, Hoàng Thiếu thiên thật sự yêu thích hắn, cho dù đã không còn nhớ rõ cũng vẫn yêu thích hắn.
Hắn nhịn không được muốn hôn y lại bị y nghiêng đầu tránh ra, "Diệp Tu, anh nghe tôi nói."
Diệp Tu nhìn y, "Em nói đi."

"Diệp Tu, tôi yêu thích anh, anh yêu ai?"
Diệp Tu sửng sốt, "Nghĩa là sao? Em không thật sự cho rằng giữa anh và Trương Giai Nhạc có gì đó chứ? Không có, anh và hắn..."
"Cái này tôi biết!" Hoàng Thiếu Thiên cũng không ngốc, chẳng lẽ tình cảm của Diệp Tu đến hôm nay vẫn còn không nhìn ra được, "Ý của tôi là, anh yêu thích tôi của hiện tại sao? Tôi biết anh yêu Hoàng Thiếu Thiên, nhưng đó là Hoàng Thiếu Thiên trước đây, còn Hoàng Thiếu Thiên hiện tại thì sao? Hay là nói, anh chỉ nhìn tôi để nhớ về Hoàng Thiếu Thiên trước đây? Diệp Tu, tôi không phải y, quá khứ của chúng ta tôi hoàn toàn không nhớ, có thể tôi còn thay đổi rất nhiều điều khác, vì vậy, anh yêu Hoàng Thiếu Thiên đang ở trước mặt anh sao?"
Diệp Tu nhéo nhéo tay y, "Thiếu Thiên, anh không biết vì sao em lại nghĩ như vậy, đối với anh mà nói, chỉ cần là em, anh vẫn luôn yêu em.

Em không còn kí ức về quá khứ, không quan trọng, chúng ta còn có tương lai rất dài phía trước.

Thiếu Thiên, em không cần quá quan tâm những chuyện vụn vặt, được không? Em của trước đây và em của hiện tại, ngoại trừ duy nhất một việc là em không nhớ rõ chuyện trong quá khứ, còn lại em căn bản vẫn không thay đổi."
Hoàng Thiếu Thiên nghiêng người tới hôn hắn, "Diệp Tu, em yêu thích anh, cho dù không còn nhớ rõ, em vẫn yêu thích anh.

Em chỉ lo lắng nếu anh cảm thấy em và người trong kí ức của anh không giống nhau sẽ thất vọng."
Diệp Tu ôm lấy y, nhẹ nhàng nói, "Đứa ngốc, anh yêu em, cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh vẫn chỉ yêu mình em."
Tâm ý tương thông, hai người không còn lo lắng nữa, Diệp Tu chậm rãi thả pheromone ra hòa quyện trong hương chanh thơm ngát của Hoàng Thiếu Thiên.
OMEGA đã bị đánh dấu sẽ có khát vọng mãnh liệt với ALPHA của mình, thân thể dưới sự khống chế của pheromone lại càng trống vắng, có điều Diệp Tu cũng không vội vàng như vậy, hắn ôm người yêu trở về phòng ngủ, cẩn thận hôn khắp thân thể y, ngay cả đầu ngón chân cũng không buông tha.
Chân Hoàng Thiếu Thiên đặc biệt mẫn cảm, bị hôn có chút ngứa, mà hư không trong thân thể khiến y mỗi lúc một khó chịu, y cuộn cuộn mấy đầu ngón chân nhỏ nhắn đáng yêu, theo bản năng lăn lộn giữa chăn nệm mong được dễ chịu hơn.
Thế nhưng tính khí của Diệp Tu vẫn một mực bồi hồi ở lối vào không chịu tiến sâu hơn.
"Diệp Tu, đi vào...!Em muốn anh..."
Diệp Tu cúi đầu hôn y, cười hỏi, "Muốn anh làm gì? Thiếu Thiên không nói rõ ràng làm sao anh biết..."
Hoàng Thiếu Thiên nhào tới cắn hắn, "Đáng ghét, nếu còn trêu em nữa sau này đừng chạm vào em..."
Trừng phạt này quả thật quá nghiêm trọng, Diệp Tu cũng không dám thử nghiệm, dồn lực xuống eo trực tiếp tiến vào.
Lần này tiến vào hoàn toàn không có cảm giác thống khổ mà tất cả đều được thay bằng thỏa mãn, Hoàng Thiếu Thiên ôm eo Diệp Tu muốn hai người càng gần nhau hơn, để Diệp Tu có thể dễ dàng thâm nhập, nhờ có tác dụng của pheromone mà hai người lại càng say mê nhiệt liệt.
Bắt đầu từ khi gặp lại Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu vẫn luôn muốn ôm lấy người yêu bù đắp lại năm năm xa cách, có điều mong ước không được thỏa nguyện, thời thời khắc khắc phải áp chế tâm tư, cảm giác người mình tâm tâm niệm niệm sáng nhớ chiều mong ở bên cạnh nhưng không thể chạm vào, so với nhớ nhung trong năm năm cách biệt lại càng thêm thống khổ.
Hôm nay hắn rốt cuộc có thể không cần kiêng kỵ, do vậy chỉ muốn khiến y không xuống giường nổi.
Hoàng Thiếu thiên đã bị tiêu kí, thân thể dường như cảm nhận được nhu cầu của ALPHA, bị hắn dẫn dụ dần trở nên động tình.
Kì phát tình, OMEGA căn bản không thể rời khỏi ALPHA của mình.
Vì vậy mỗi lần Diệp Tu muốn rời khỏi, Hoàng Thiếu Thiên đều ôm lấy hắn nỉ non, "Đừng, em còn muốn, đừng đi ra..."
Diệp Tu đương nhiên tận lực thỏa mãn người yêu, ôm người nằm trên giường trọn vẹn ba ngày.
Trong thời gian này, hai người chẳng ai dư thừa tâm trí quản đến điện thoại, do vậy người không tìm được, gọi tới cũng không nghe máy, người khác đều lo lắng hai người đã xảy ra chuyện gì.
Mãi tới ba ngày sau, khi kì phát tình của Hoàng Thiếu Thiên kết thúc, Diệp Tu mới xuống giường nghe điện thoại, nếu không có lẽ mọi người sẽ báo cảnh sát tìm người.
-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận