"Không phải đã nói là cuối tuần sao?"
"Được, nhưng hôm nay em vẫn nên ở nhà đi.
Cho dù chúng ta có ly hôn hay không, ít nhất em vẫn nên có trách nhiệm với hài tử."
Nói xong liền bấm điện thoại gọi cho Ngụy Sâm, "Lão Ngụy, hôm nay Thiếu Thiên có việc không tới được, chuyện thông cáo anh tìm người khác đi."
Không chờ Ngụy Sâm nói chuyện, hắn trực tiếp cúp máy, "Được rồi, em có thể yên tâm nghỉ ngơi."
Hoàng Thiếu Thiên cũng không tiếp tục tranh luận, xoay người trở về phòng, cả buổi sáng đều không ra ngoài.
Sau khi nấu xong cơm trưa, Diệp Tu tới gõ cửa gọi y, còn bản thân hắn không ăn mà trực tiếp tới công ty.
Khi Hoàng Thiếu Thiên đi ra, chỉ có một bàn cơm chờ y.
Rõ ràng đều là những món y thích ăn, nhưng y hoàn toàn không cảm thấy đói bụng, có điều vì hài tử trong bụng y vẫn cố ăn mấy miếng, sau đó lại trở về phòng.
Hơn năm giờ nghe thấy tiếng mở cửa, y liền biết Diệp Tu đã trở về.
Sau đó là hương thức ăn ngào ngạt truyền tới từ trong bếp, nấu nướng xong xuôi hắn lại tới gọi y rồi rời đi, tới tận mười hai giờ đêm mới trở lại.
Hắn nhẹ nhàng mở phòng ngủ chính xem Hoàng Thiếu Thiên có đá chăn không, sau đó liền lùi ra.
Kỳ thật Hoàng Thiếu Thiên chưa ngủ, nhưng y không biết phải đối mặt với Diệp Tu thế nào, liền đơn giản giả bộ ngủ.
Ngày hôm sau cũng gần như như vậy, chỉ là buổi tối Hoàng Thiếu Thiên phải ra ngoài.
Hôm nay là kỷ niệm hai mươi năm của Công ty Giải trí Vinh Quang, không chỉ có nghệ nhân của công ty tham gia mà rất nhiều diễn viên nổi tiếng khác cũng sẽ tới, cơ hội kết giao tốt như vậy, đương nhiên Ngụy Sâm đã dặn trước Hoàng Thiếu Thiên nhất định phải tới.
Bởi vậy xế chiều y liền nhắn tin cho Diệp Tu để hắn không cần cố ý trở về nấu cơm.
Thực chất hôm nay Diệp Tu mới là nhân vật chính, cũng là người sẽ phải bận rộn nhất.
Bảy giờ tối, buổi tiệc chính thức bắt đầu, Hoàng Thiếu Thiên vừa vào cửa đã bị Ngụy Sâm kéo đi khắp nơi làm quen.
Đi xong một vòng, Hoàng Thiếu Thiên đã sớm đói đến bụng kêu ầm ĩ, y tới bàn tiệc lấy đồ ăn, vừa vặn Dụ Văn Châu và Chu Trạch Khải cũng đứng ở đó, ba người liền tán gẫu, trên cơ bản chính là Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu nói chuyện, Chu Trạch Khải thỉnh thoảng mới chêm vào một hai từ.
Diệp Tu cũng có mặt ở hội trường, nếu như không phải đang nói chuyện cùng mấy tổng tài công ty bạn thì cũng là lên đài đọc diễn văn, tổng kết thành tích, nêu phương hướng phát triển trong tương lai.
Sau đó vài ca sĩ lên hát góp vui, cuối cùng là chương trình rút thưởng.
Những lễ tiệc thế này đều sẽ có rút thưởng, đây cũng là phần mà mọi người mong chờ nhất.
Có điều luật lệ năm nay không giống với mọi năm, không phải cứ rút trúng là sẽ được nhận quà, người được rút tên phải tham gia chơi game, chiến thắng mới nhận được phần thưởng.
Giải nhất chính là hai vé du lịch Hawaii bảy ngày.
Đối với những người tham gia buổi tiệc, giải thưởng này về cơ bản cũng không phải rất quý giá, quan trọng là vui vẻ mà thôi.
Cuối cùng cũng không biết do trùng hợp hay thiên ý, Chu Trạch Khải và Hoàng Thiếu Thiên cùng đồng thời được rút trúng tên, ngoài ra còn có bốn người nữa, sáu người lên đài tham gia chơi game để chọn ra hai người giành được giải thưởng.
Trò chơi chính là hai người cùng ăn pocky, nhóm nào dư lại mẩu pocky ngắn nhất sẽ chiến thắng.
MC vừa công bố luật lệ, không khí hội trưởng lập tức sôi nổi hẳn lên.
Ai được giải vốn không quan trọng, quan trọng là mọi người muốn xem trò chơi này mà thôi.
Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên kịp phản ứng lại, bốn người kia đã sớm hợp thành đôi, chỉ còn lại y và Chu Trạch Khải.
"Ách, hay là chúng ta không tham gia nữa?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
Chu Trạch Khải gật đầu, dù sao hắn cũng không nhất thiết phải giành được giải thưởng này.
Có điều khán giả bên dưới lại ồn ào không đồng ý, "Tiểu Chu, Hoàng thiếu, không được rút lui! Chúng tôi muốn xem!"
Bởi vì nhiều người hào hứng như vậy, những người khác cũng có thể chơi, nếu như bọn họ bỏ cuộc có thể sẽ khiến mọi người mất hứng, lúc ấy sẽ không được vui vẻ lắm.
Hai người không còn cách nào khác, đành cầm pocky đứng đối diện với nhau.
Hoàng Thiếu Thiên vốn không muốn tham gia trò chơi này, hơn nữa Diệp Tu còn đứng sau Chu Trạch Khải, theo góc nhìn của y gần như đồng thời đối mặt với Diệp Tu, tình huống này khiến cho Hoàng Thiếu Thiên càng không biết làm sao mới tốt.
Có điều dáng vẻ của Diệp Tu hình như không để ý lắm, hắn còn đang nói chuyện với người bên cạnh, căn bản không hề nhìn y.
Được lắm, y đâu cần tự mình đa tình, dù sao hắn cũng không quan tâm.
Trò chơi bắt đầu, Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải đồng thời ngậm hai đầu pocky.
Pocky dài khoảng mười centimet, hai người ăn từng miếng từng miếng, khoảng cách ngày càng được rút ngắn, Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng ăn chậm lại, nhưng điều ấy cũng không ngăn được y và Chu Trạch Khải mỗi lúc một gần nhau hơn.
Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên quyết định nhắm mắt cam chịu, đột nhiên có người dùng sức nắm vai y tách hai người ra.
Hoàng Thiếu Thiên quay đầu lại, Diệp Tu đang ôm lấy y, khuôn mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
Sau đó Diệp Tu không nói một lời, trực tiếp kéo y ra ngoài.
Tất cả những người có mặt ở hội trưởng đều ngây ngẩn, tới tận khi hai người đã rời đi rồi mới dần phản ứng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không biết, hình như Diệp tổng rất tức giận!"
"Người hắn kéo đi là Hoàng Thiếu Thiên, chính là nghệ nhân mới tham gia phim của Tô đạo và Hàn đạo!"
"Đúng đúng đúng, chính là y, y và Diệp tổng có quan hệ gì sao?"
"Dáng vẻ ban nãy của Diệp tổng, là ghen sao?"
"Có lẽ là vậy, tôi cũng không rõ ràng lắm!"
Tất cả mọi người đều nghi hoặc suy đoán, ngay cả Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh cũng tụ lại bát quái, "Này này này, mọi chuyện là thế nào đây? Diệp Tu ca và Thiếu Thiên có quan hệ gì sao? Ban nãy Diệp Tu ca đã nổi giận đúng không? Rõ ràng là đang ghen!"
Tô Mộc Thu gật đầu, "Anh cũng thấy vậy! Gia hỏa này như vậy không được, không nói cho chúng ta biết chút nào.
Lão Ngụy, anh có biết không? Anh không phải người đại diện của Hoàng Thiếu Thiên sao?"
Ngụy Sâm lắc đầu, "Tôi quản lý nghệ nhân cũng không can thiệp vào chuyện tình cảm của người ta.
Có điều hai ngày trước Thiếu Thiên xin nghỉ, là lão Diệp gọi điện cho tôi! Tôi cũng định hỏi y một chút, có điều hai hôm nay bận rộn nên chưa kịp hỏi.
Văn Châu, cậu có biết không? Cậu thân thiết với Thiếu Thiên như vậy mà!"
Dụ Văn Châu cười, "Thiếu Thiên cũng không nói với tôi."
Bên này mọi người còn đang bàn luận sôi nổi, Hoàng Thiếu Thiên đã bị Diệp Tu kéo lên xe.
Diệp Tu không nói với y câu nào, chỉ bảo tài xế lái xe về nhà.
Hoàng Thiếu Thiên cũng yên lặng, dù sao còn có tài xế ở đây, hai người lớn tiếng sẽ rất khó coi.
Vừa về đến nhà, Diệp Tu trực tiếp đặt y lên cửa, "Hoàng Thiếu Thiên, rốt cuộc em và Chu Trạch Khải có quan hệ gì?"
Hoàng Thiếu Thiên không hiểu ra sao, "Tôi với hắn có thể có quan hệ gì?"
Diệp Tu hôm nay thật sự nổi giận, cho dù hắn và Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị ly hôn, nhưng khi nhìn thấy y và Chu Trạch Khải sắp hôn nhau, hắn vẫn không khống chế được chính mình.
"Không có quan hệ gì? Vậy tại sao lại ăn sinh nhật với hắn, cùng tham gia chương trình với hắn, hôm nay lại còn..."
"Diệp Tu anh có ý gì?!"
Hoàng Thiếu Thiên cũng phát hỏa, y và Chu Trạch Khải rõ ràng chỉ là bạn bè bình thường, Diệp Tu lại hoài nghi y!
"Quan hệ của tôi và Chu Trạch Khải có liên quan gì tới anh? Anh có tư cách gì để chất vấn tôi? Chuyện của anh và Lục Khinh Mạn tôi có hỏi sao? Hai người giận dỗi lẫn nhau tùy tiện đi tìm một người kết hôn cũng được, bây giờ muốn ly hôn với tôi kết hôn cùng cô ta cũng được, tôi có nhắc đến một câu sao? Diệp Tu, chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì, anh có quyền gì mà quản tôi? Nếu anh đã muốn quản tôi, có phải tôi cũng nên hỏi anh một câu, anh dựa vào cái gì mà ở cạnh Lục Khinh Mạn? Anh dựa vào cái gì mà có bạn gái rồi vẫn còn trêu chọc tôi? Anh dựa vào cái gì mà ngay cả ly hôn cũng không muốn nói thẳng với tôi, còn để cô ta đến nói? Sợ tôi bám theo anh không buông hay sao? Nói cho anh biết, tôi không cần!"
Hoàng Thiếu Thiên lớn tiếng, Diệp Tu cũng bị y nói đến sửng sốt, "Tôi nói muốn ly hôn khi nào? Không phải là em nói sao?"
Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa nguôi giận, "Diệp Tu, anh cảm thấy như vậy rất thú vị sao? Không phải anh để bạn gái anh tìm tôi nói muốn ly hôn sao?"
"Tiểu Mạn?"
Hoàng Thiếu Thiên cười lạnh, "Đúng, chính là Tiểu Mạn của anh, anh không muốn nói trực tiếp với tôi nên bảo cô ta nói, còn hỏi tôi có điều kiện nào cũng sẽ đáp ứng."
"Tôi không có, tôi chưa từng bảo cô ấy đi gặp em.
Thiếu Thiên, nếu như tôi thật sự muốn ly hôn, tôi sẽ tự nói ra.
Hơn nữa tôi và Tiểu Mạn đã sớm chia tay rồi, sao tôi có thể để cô ấy đến gặp em?"
"Chia tay? Chia tay mà sau khi cô ta về nước, mỗi ngày anh đều ở cạnh cô ta? Hai người cùng đi dạo phố, cùng tới Bắc Đới Hà du lịch, cùng chọn nhẫn kết hôn, cùng..."
"Thiếu Thiên, em đang ghen đúng không?" Diệp Tu kinh hỉ ngắn lời y, "Em là đang ghen đúng không?"
Hoàng Thiếu Thiên sững sờ, vội vàng phản bác, "Tôi ghen cái gì? Diệp Tu anh đủ rồi, tôi đã nói chuyện rõ ràng với bạn gái anh, cuối tuần chúng ta sẽ đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.
Anh buông tôi ra!"
Diệp Tu ôm chặt lấy y, "Anh không buông!"
"Mau buông ra!" Hoàng Thiếu Thiên dùng sức giãy dụa.
"Không buông! Thiếu Thiên, người anh yêu là em!"
Người trong ngực ngây ngẩn một chút, sau đó lại tiếp tục vùng vẫy, "Diệp Tu anh mau buông! Tôi không tin, tôi không nên tin anh! Anh là tên lừa đảo, tên lừa đảo trêu chọc xong liền bỏ chạy!"
Diệp Tu càng dùng sức ôm y, "Thiếu Thiên, anh không lừa em, anh thật sự yêu em! Anh và Tiểu Mạn đã chia tay từ một năm trước, làm sao anh có thể vì cô ấy mà ly hôn với em?"
Hoàng Thiếu Thiên cũng dần bình tĩnh lại, "Anh buông tôi ra!"
Diệp Tu thấy y không còn giãy giụa nữa, liền thả tay ra, "Thiếu Thiên, anh nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm."
"Được, vậy tôi hỏi anh, vì sao hai hôm nay anh đều tránh mặt không gặp tôi? Không đúng, từ ngày sinh nhật tôi anh đã tránh mặt tôi, một cuộc điện thoại anh cũng không gọi tới! Anh nói anh và Lục Khinh Mạn đã chia tay, vì sao sau khi cô ta trở về anh liền trở nên như vậy?"
"Ngày sinh nhật em không nghe điện thoại của anh, sau đó anh còn nhìn thấy em cùng ăn sinh nhật với Chu Trạch Khải.
Thiếu Thiên, anh cũng sẽ ghen! Hôm ấy anh chờ em lâu như vậy, sau khi em trở về một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh, anh cảm thấy rất không vui.
Sau đó gặp nhau ở tầng thượng, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy em nói không thích anh, còn muốn ly hôn với anh.
Anh cảm thấy có lẽ anh là đơn phương, thời gian này em ở cạnh anh chỉ vì hài tử mà thôi.
Sau đó trên mạng trên báo đều nói về chuyện của em và Chu Trạch Khải, hơn nữa em vì ly hôn với anh mà tìm hiểu trước thông tin, anh nghĩ rằng em không kiên nhẫn nữa, muốn sớm ly hôn với anh!"
"Tôi vốn nghĩ anh không có ở nhà! Hôm ấy trên weibo tràn ngập tin tức về anh và Lục Khinh Mạn, tôi cũng không muốn về nhà một mình chờ đợi, gặp Chu Trạch Khải chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hơn nữa sau khi về nhà tôi đã gọi điện cho anh, nhưng anh tắt máy!"
"Vì vậy, Thiếu Thiên, là hiểu lầm đúng không? Em nói không thích anh, nói muốn ly hôn, tất cả đều là hiểu lầm đúng không?" Diệp Tu chăm chú nhìn y.
Hoàng Thiếu Thiên không lên tiếng, tựa hồ còn đang do dự.
"Thiếu Thiên, anh yêu em, câu này đáng lẽ hôm ở Bá Thượng anh đã muốn nói với em, nhưng bởi vì có việc phải rời đi nên mới để lỡ.
Nếu lúc đó nói ra, những chuyện sau này sẽ không xảy ra đúng không? Thiếu Thiên, chúng ta nói chuyện rõ ràng được không? Anh yêu em, em có yêu anh không?"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn, Diệp Tu đang trịnh trọng chờ đợi đáp án của y.
"Diệp Tu, tôi còn một chuyện muốn hỏi, anh kết hôn với tôi là vì giận dỗi cô ta sao?"
Diệp Tu lắc đầu, "Lúc ấy anh đã chia tay Tiểu Mạn rồi.
Anh vốn định đi đăng ký kết hôn với cô ấy, nhưng vừa đến nơi cô ấy nhắn tin nói chia tay, anh liền đồng ý.
Thành thật mà nói, nếu em không xuất hiện, có lẽ anh đã trở về.
Anh cũng không nhất thiết phải tìm một người kết hôn để ứng phó với mẹ, có điều em đột nhiên đi tới mong chờ nhìn anh, anh cảm thấy nếu từ chối hình như có chút nhẫn tâm, nên mới đáp ứng."
"A?" Hoàng Thiếu Thiên cũng bất ngờ, ban đầu y còn nghĩ Diệp Tu đăng ký kết hôn với mình vì ứng phó người nhà, sau đó lại cảm thấy bởi vì giận dỗi với Lục Khinh Mạn, không ngờ lại là vì dáng vẻ hôm ấy của y rất đáng thương?
Diệp Tu cười nhéo nhéo mũi y, "Anh trả lời rồi, đến lượt em!"
Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp ôm lấy hắn, "Diệp Tu, em yêu anh!"
Diệp Tu ôm chặt y, tâm tình u ám nhiều ngày cuối cùng xẻ đêm xem trăng sáng, hắn thật không nghĩ đến trong những ngày này cả hai đều rơi vào tình huống lo lắng đối phương không yêu thích mình mà không thoát ra được.
Hắn thả Hoàng Thiếu Thiên ra, nắm lấy vai y, "Thiếu Thiên, chúng ta ước định, sau này cho dù có chuyện gì cũng thẳng thắn nói ra có được không? Anh không muốn lại xảy ra chuyện hiểu lầm như vậy!"
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Được!"
Diệp Tu cười cười cúi xuống hôn y, Hoàng Thiếu Thiên ôm cổ hắn nhiệt tình đáp lại, nhiệt độ không khí mỗi lúc một tăng vọt, tin tức tố của hai người dây dưa quấn quýt tựa như dụ mị lẫn nhau.
Thóa dịch trượt xuống theo khóe môi, sau khi mang thai, cơ thể Hoàng Thiếu Thiên lại càng trở lên mẫn cảm.
Diệp Tu quyến luyến không rời buông y ra, "Thiếu Thiên, có thể không?"
Thân thể hai người đều phát sinh biến hóa, nồng độ tin tức tố cũng rất cao, tựa như chỉ cần chạm nhẹ đã có thể bùng nổ, nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn lo lắng, "Có ảnh hưởng đến hài tử hay không?"
Diệp Tu nhẹ nhàng cắn vành tai y, "Anh hỏi qua bác sĩ rồi, sau bốn tháng, chỉ cần chú ý một chút là không sao.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...