Edit: Thượng Quan Khinh Nhu
Beta: Thượng Quan Huyền Kiếm
Gia đình ngày trước tới bệnh viện làm loạn vì vết bớt đen kia cuối cùng cũng chịu dừng lại. Bệnh viện phái một người phụ trách nói chuyện với gia đình, đầu tiên nói lý lẽ sau lại dùng áp lực. Trước tiên giải thích rằng bệnh viện sẵn sàng giúp đỡ, cuối cùng nói tới vấn đề chịu trách nhiệm về vết bớt. Mặc dù vết bớt màu đen này bao phủ hơn nửa người đứa trẻ sơ sinh nhưng cũng không thuộc trách nhiệm của khoa sản và khoa giải phẫu. Nếu dùng tới pháp luật, hiển nhiên gia đình kia sẽ không nhận được hỗ trợ pháp lý.
Sau đó gia đình này cũng hỏi qua ý kiến của một số người liên quan, biết bên mình không chiếm lý, bây giờ thông qua người phụ trách cân bằng mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, vấn đề này được thống nhất. Bệnh viện phụ trách liên hệ với khoa da liễu và khoa trẻ sơ sinh cùng nhau chẩn đoán vấn đề này, các chi phí tiền chữa bệnh cũng giảm hoặc miễn, tương lai nếu như cần dùng đến phẫu thuật thẩm mỹ thì không nằm trong phạm vi trách nhiệm của bệnh viện.
Chuyện này đã bàn bạc xong, chấm dứt ở đây.
Trong phòng làm việc, một vài bác sĩ khoa sản đang nói chuyện riêng với nhau. Chuyên gia hơn 80 tuổi Cao Nghệ Vinh lắc đầu than thở: "Đứa trẻ nhỏ như vậy, khoa da có thể làm gì? Chỉ có thể nhìn qua. Nếu như cần phải phẫu thuật thẩm mỹ cũng phải chờ nó lớn hơn rồi nói."
Bác sĩ trưởng Trần Quang Mỹ ngồi bên cạnh nghe thấy cũng muốn cười: "Khả năng gia đình này dù thế nào cũng muốn để cho bệnh viện chữa trị, nhưng thực tế lại không có cách nào chữa. Đứa bé kia tôi đã nhìn qua, phần lưng có một vết lớn màu xanh, sau này chắc chắn sẽ mờ. Phần ngực đến trên mặt là vết màu đen, cái này không thể mờ, chắc chắn phải làm phẫu thuật thẩm mỹ. Mấy cái này sau này hãng nói, bây giờ cũng chẳng làm được gì."
Hồ Hiểu Tĩnh ngồi cạnh yên lặng lắng nghe, nhớ tới chuyện hôm đó trong lòng vẫn sợ hãi: "Diệp Quân, ngày đó cậu có sao không? Mình thấy cậu suýt nữa ngã vào đống thuỷ tinh vỡ."
Diệp Quân lắc đầu: "Không sao, may mắn thoát được một kiếp."
Hồ Hiểu Tĩnh chưa thi lên bác sĩ chính, vẫn chỉ là bác sĩ nội trú, có điều cô và Diệp Quân tuổi tác tương đương nhau, ngày thường lại hay giúp đỡ nhau lấy cơm, quan hệ rất tốt. Cô nháy mắt, nhớ tới tình cảnh hỗn loạn ngày đó, bất ngờ xuất hiện một người đàn ông bảo vệ Diệp Quân, sau đó còn che chở Diệp Quân đi ra ngoài. Cô đi tới muốn hỏi thăm Diệp Quân về người đàn ông hôm đó anh hùng cứu mỹ nhân, cười: "Diệp Quân, hôm đó..."
Lời còn chưa nói ra, trưởng khoa Tôn Kiều đã tới: "Diệp Quân mau ra đây, chúng ta nói chuyện riêng một lúc."
Diệp Quân nhanh chóng đứng lên: "Vâng"
Diệp Quân bị Tôn Kiều gọi đi, mấy bác sĩ còn lại đột nhiên im bặt, Tôn Hiểu Tĩnh bĩu môi: "Thể nào cũng lại là viết báo cáo."
Thực tế, chuyện này không liên quan gì đến Diệp Quân, nếu như vết bớt này rơi vào tay một chuyên gia trong ngành 80 tuổi cũng không thể nào tra ra được, chưa kể Diệp Quân chỉ nhìn vào tờ kiểm tra sản khoa, siêu âm không phải cô làm, xét nghiệm máu cũng không phải cô làm, cô có thể cách cái bụng nhìn ra vết bớt trên thai nhi sao?
Tại sao viết báo cáo lại đến lượt Diệp Quân?
Lão chuyên gia Cao Nghệ Vinh bên cạnh lắc đầu: "Bắt buộc, viết đi."
Có ai chưa từng trải qua chuyện như vậy, sau này khắc biết ở khoa sản này chuyện gì cũng có thể gặp được, trẻ con chưa sinh ra thì bạn cũng không biết ngắn dài thế nào.
Diệp Quân sau khi nói chuyện xong, cuối cùng cũng từ phòng làm việc trưởng khoa đi ra. Xảy ra sự việc lần này coi như xui xẻo, mọi người đều biết nó không liên quan đến cô, tuy nhiên hoạt động của bệnh viện bị đình trệ nên phải viết báo cáo, còn phải ghi lại những sự việc đã trải qua, tường trình lại tất cả mọi chuyện.
Để ý thời gian cũng không còn sớm, 5 giờ chiều sẽ tan làm, hôm nay Diệp Quân cũng không còn việc gì. Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Đúng lúc chuẩn bị ra ngoài, một phụ nữ mang thai dáng vẻ mê man từ phòng khám bệnh đi qua bên này, thời điểm nhìn thấy Diệp Quân, đôi mắt tuyệt vọng của cô ánh lên một tia hy vọng, gần như lao tới trước mặt Diệp Quân:
"Bác sĩ Diệp, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi vừa từ chỗ kết quả chọc ối ra, không có tác dụng..."
Người phụ nữ có thai này tên là Hoắc Nhất Tú, ngày trước đã được Diệp Quân chẩn qua. Thời điểm mang thai, Hoắc Nhất Tú đã vượt quá 35 tuổi, không thể làm được xét nghiệm sàng lọc trước sinh đối với hội chứng Down, cô cân nhắc đến nguy hiểm của việc kiểm tra chọc nước ối, không muốn làm chọc nước ối, trực tiếp xét nghiệm DNA trước sinh không xâm lấn. Đối với thai nhi xét nghiệm DNA không có ảnh hưởng gì, sẽ không xảy ra nguy cơ sinh non nhưng lại có xác suất không chính xác, mà chọc ối lại là đâm một cây kim vào bụng người sản phụ, lấy nước ối ra làm hoá nghiệm. Cho nên chọc ối chắc chắn có xác suất sinh non, nhưng kết quả chẩn đoán lại chính xác. Diệp Quân nhìn kết quả sinh kiểm trước đây của Hoắc Nhất Tú, chỉ số NT của cô ấy rất tốt, gia đình không có tiền sử bệnh di truyền. Thời điểm mang thai hơn 35 tuổi, sau khi cân nhắc vẫn cảm thấy nên làm xét nghiệm DNA trước xem sao. Dù sao Hoắc Nhất Tú chuẩn bị 3 năm, vất vả lắm mới có thai, chọc ối lại có nguy cơ sinh non.
Ai biết được kết quả cho ra 13, 18 và 21 không có vấn đề gì nhưng số lượng nhiễm sắc thể giới tính lại quá ít. Xét nghiệm DNA không thể cho ra kết quả chẩn đoán chính xác, nếu kết quả xét nghiệm có nguy cơ cao thì chắc chắn phải chọc ối, vì vậy Hoắc Nhất Tú lại hẹn lịch đi chọc ối. Mấy ngày trước xét nghiệm FISH (*) cho ra kết quả có vấn đề, nhìn hoàn cảnh bây giờ chắc là đã có kết quả chọc ối.
( Xét nghiệm FISH là một mục kiểm tra cho kết quả nhanh của chọc ối)
Diệp Quân luôn quan tâm đến tình hình của Hoắc Nhất Tú, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Nhất Tú hoang mang mờ mịt như này, trong lòng cũng thấy khó chịu. Cô nhanh chóng xem tờ kết quả trên tay Hoắc Nhất Tú.
Từ kết quả chọc ối cho thấy mọi thứ đều bình thường, chỉ có nhiễm sắc thể giới tính tương đối ít 45X[11], 46XX[89]. Bình thường trong cơ thể con người có tổng 23 cặp 46 nhiễm sắc thể. trong đó 22 cặp nhiễm sắc thể thường và 1 cặp nhiễm sắc thể giới tính. Vì vậy nhiễm sắc thể bình thường là 46XX với con gái, còn 46XY với con trai. Nhưng trong thực tế luôn có một vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như có thêm một nhiễm sắc thể thành 47 cái, làm biến thành XXY hoặc XYY. Nếu là 47XYY sẽ mắc hội chứng YY. Những người mắc hội chứng XYY thường cao trên 1m8, tính cách hung dữ, tấn công hung hăng thậm chí khả năng phạm tội cao. Mà kết quả của Hoắc Nhất Tú là 89% tế bào bình thường ( 46XX đại diện cho bé gái nhưng trong thực tế nhà nước quy định dùng 46XN để không làm lộ giới tính thai nhi), có 11% tế bào là 45X, thiếu nhiễm sắc thể giới tính.
Nhiễm sắc thể 45X0 là hội chứng Tuner, đặc điểm của những bé gái mắc bệnh này là người thấp bé chỉ khoảng 1m4, không phát triển các bộ phận sinh dục, không có khả năng sinh con đồng thời có vấn đề về não bộ.
Bình thường kết quả chẩn đoán chọc ối rất chính xác. Nếu chẩn đoán được xác nhận và dưới 28 tuần, nó có thể dược dùng làm căn cứ phá thai cuối cùng. Vì chuyện này, Hoắc Nhất Tú đã phải chịu đựng rất nhiều, từ kiểm tra không xâm lấn có nguy cơ cao đến xét nghiệm FISH rồi đến chọc ối. Hết đả kích này đến đả kích khác khiến cô không còn chút hy vọng nào với đứa trẻ trong bụng. Cô đưa tay lên ôm lấy bụng, lẩm bẩm: "Bác sĩ Diệp, bây giờ tôi phải làm sao?"
Thời điểm ban đầu khi mới biết tin tức, cô đã cùng chồng đến khoa di truyền hỏi ý kiến các chuyên gia, người ta nói hội chứng Tuner này không liên quan đến nhiễm sắc thể gốc của cha mẹ. Nó thường xuất hiện vấn đề ghi các nhiễm sắc thể kết hợp hoặc phân chia, xác suất ngẫu nhiên rất cao. Nếu như bỏ đi đứa trẻ này, khả năng hoài thai lại rất thấp.
Nhưng làm sao có thể nhẫn tâm bỏ đi? Hằng ngày, thai nhi trong bụng hết đá cái chân lại cựa cái mông, một đứa trẻ hoạt bát như vậy sao cô nỡ bỏ đi được?
Tuy nhiên một đứa trẻ không khoẻ mạnh, sinh ra đã dị dạng, sau này sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Một đứa trẻ như vậy trưởng thành trong hoàn cảnh xã hội Trung Quốc hiện nay rất vất vả.
"Ý người nhà cô thế nào?"
Gặp phải vấn đề nan giải này không ai dám tự tiện thay sản phụ quyết định vì không ai chắc chắn đứa trẻ thật sự sẽ ra sao, mọi thứ chỉ mang tính xác suất.
"Mẹ và chồng tôi đều đang ở sảnh tầng dưới, bọn họ đều bảo nên bỏ đi, còn bảo nếu sinh ra đứa trẻ như thế cũng thành nỗi lo suốt đời, mà đứa trẻ lớn lên cũng không có cuộc sống tốt, tôi muốn..."
Khuôn mặt buồn bã của Hoắc Nhất Tú hiện lên vẻ không cam tâm, nghiến răng nói: "Bác sĩ Diệp, cô cho tôi đơn nhập viện đi."
Đơn nhập viện cũng đồng nghĩa với việc sau khi kết thúc nằm viện sẽ phá thai.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào kết quả chọc ối, một lát sau nói: "Tôi đưa cho cô một phiếu nhập viện trước, nếu như cần thiết cô có thể nằm viện và chọn các biện pháp phù hợp, nhưng tôi vẫn khuyên cô không nên vội vàng quyết định."
"Ý cô là gì?" Hoắc Nhất Tú bất ngờ ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Quân.
Trong đó có hy vọng, có nặng nề, Diệp Quân không dám nhìn thẳng vào.
"Qua đây nghỉ ngơi đã, cô ngồi xuống trước, tôi cầm tài liệu kiểm tra thai sản của cô đi hỏi bác sĩ Cao."
"Được, được."
Bác sĩ Cao Nghệ Vinh là một trong những chuyên gia lâu năm của khoa sản. Khi Diệp Quân mang tài liệu thai sản đến trước mắt bác sĩ Cao Nghệ Vinh, bà đẩy cặp kính, xem cẩn thận từ đầu tới cuối một lần, cuối cùng hỏi Diệp Quân: "Cháu nghĩ sao?"
Đối với vị chuyên gia lâu năm này, Diệp Quân hết sức kính trọng, vội vàng nói: "Cao giáo sư, tài liệu về bệnh nhân này ngày trước cháu đã từng nghiên cứu. Chỉ số NT của cô ấy trong 12 tuần rất tốt, chỉ số siêu âm cũng phù hợp với tiêu chuẩn, không có bất kì vấn đề nào cả. Kết quả chọc ối là 11% bất thường, kết quả FISH là 9% bất thường, tuy nhiên trong quá trình nuôi cấy nước ối có thể do ô nhiễm mà gây ra dương tính giả, vì vậy cháu nghĩ là xác suất phát sinh vấn đề không lớn, có thể thêm một bước chọc hút máu cuống rốn để chắc chắn."
Cao giáo sư im lặng một lúc, bất ngờ hỏi: "Hỏi phòng xét nghiệm xem lúc nuôi cấy nước ối chia thành 2 bình khác nhau nuôi cấy độc lập hay nuôi cấy chung một bình."
Diệp Quân: "Nuôi cấy độc lập."
Cao giáo sư nhíu mày: "Thật ra xét nghiệm FISH là loại kiểm tra nhiễm sắc thể phù hợp nhất, kết quả bất thường của FISH là 9% nên khả năng cao là có vấn đề, thêm vào đó nước ối là nuôi cấy độc lập cho nên không tồn tại khả năng ô nhiễm."
Diệp Quân nghe thấy những lời này trong lòng cũng biết Cao giáo sư nói đúng, cô cũng đã nghĩ đến tình huống này. Có điều nhớ tới ánh mắt Diệp Nhất Tú ban nãy toát ra tia không cam lòng từ sâu bên trong khiến lòng cô không thoải mái.
Diệp Quân nhìn chằm chằm tờ kết quả kia một lúc, không nhịn được nói:" Cao giáo sư, số liệu bất thường của FISH nhỏ hơn 10%, quá trình nuôi cấy nước ối có thể sản sinh ra những tế bào bất thường, từ đó làm tăng tỉ lệ bất thường. Trên phương diện lý thuyết mà nói thì kết quả chọc ối đã phán án tử cho thai nhi này nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu tất cả chỉ là xác suất, dù sao thai nhi vẫn có hơn 80% tế bào bình thường."
Cao giáo sư ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, mỉm cười: "Diệp Quân, như cháu mới nói, tất cả cũng chỉ là xác suất. Dù là cháu hay là cô cũng chỉ có thể căn cứ vào những số liệu trước mắt phân tích ra một xác suất. Thực tế thì dù chỉ là một phần nghìn phần trăm thì thai nhi này cũng có khả năng hoàn toàn bình thường."
"Vì vậy có thể ý kiến của cháu là đúng, cũng có thể phán đoán của cô là chính xác, chúng ta không nói trước được. Chuyện này cháu có thể nói chuyện với sản phụ thật kĩ sau đó quyết định."
"Cho dù có quyết định thế nào thì cũng không phải sai lầm, dù cô được gọi là chuyên gia khoa sản thì những thông tin cô thấy được cũng chỉ là số liệu khô khan."
Diệp Quân nghe Cao giáo sư nói, trong lòng đã có quyết định.
"Cảm ơn Cao giáo sư, cháu sẽ nói chuyện với sản phụ."
Đi ra khỏi phòng nghỉ, cô thấy Hoắc Nhất Tú đang thấp thỏm ngồi một chỗ, vẻ mặt phức tạp, lúc thì tuyệt vọng chán nản, lúc trong mắt lại dấy lên hy vọng. Vừa thấy Diệp Quân từ phòng nghỉ đi ra, lập tức đứng lên:
"Bác sĩ Diệp… thế nào rồi?
Diệp Quân đưa tài liệu kiểm tra thai sản cho Hoắc Nhất Tú
"Cô có muốn cân nhắc đến việc làm tiếp chọc hút máu cuống rốn không, cho thai nhi thêm một cơ hội?"
Hoắc Nhất Tú: "Chọc hút máu cuống rốn?"
Thật ra không phải Hoắc Nhất Tú chưa từng nghĩ tới chọc hút máu cuống rốn, có điều chuyện bây giờ đã như vậy, chọc ối cũng cho kết quả bất thường, cô không dám hi vọng chọc hút máu cuống rốn có thể thay đổi tình hình, cũng không dám tin bản thân có thể chịu đựng được việc hy vọng nhen nhóm lại bị dập tắt một lần nữa.
"Do số liệu mọi mặt ngày trước của cô đều ở mức tiêu chuẩn, không có gì bất thường. Bay giờ kết quả chọc ối hay FISH đều có tỷ lệ tương đối thấp cho nên tồn tại khả năng dương tính giả. Điều quan trọng nhất là phương pháp chọc ối tồn tại khả năng dương tính giả, có thể chỉ có một tế bào bất thường nhưng tế bào này sản sinh mạnh hơn tế bào bình thường, nó sinh sản ra nhiều tế bào dị thường. Vì vậy tỉ lệ bất thường cao hơn thực tế. Trong khi đó máu cuống rốn là máu ở trực tiếp ở giữa chứ không phải bản sao cho nên sẽ không xuất hiện vấn đề này. Ngoài ra chúng ta còn xem xét đến việc máu cuống rốn là máu ngoại vi của thai nhi. Máu cuống rốn đại diện cho phần màng trong, mà nước ối có thể là phần nhau thai đang phát triển, phần ngoài tử cung. Cho nên máu cuống rốn sẽ chính xác hơn và hữu ích hơn cho chúng ta trong việc đánh giá tình trạng thực sự của thai nhi. "
Hiển nhiên Hoắc Nhất Tú có chút do dự. Là một người ngoài ngành, cô cũng đã xem trên mạng để hiểu hết các tình huống của mình. Trước đây cô cũng biết xét nghiệm sàng lọc hội chứng Down có vấn đề thì có thể xét nghiệm DNA không xâm lấn, không xâm lấn có vấn đề thì có thể chọc ối, kết quả chọc ối sẽ quyết định tất cả. Cô chưa từng nghe ai nói chọc ối có vấn đề thì chọc hút máu cuống rốn.
Chọc hút máu cuống rốn cô đã từng tra Baidu, không giống với chọc ối, hút máu cuống rốn được thực hiện đâm vào gốc của thai nhi hoặc gốc của nhau thai, độ nguy hiểm rất lớn, khả năng sinh non cũng cao.
"Bác sĩ Diệp, để tôi cùng người nhà bàn bạc xem."
Sau một lúc vướng mắc, Hoắc Nhất Tú nói.
"Được, cô quyết định xong thì liên lạc với tôi."
Ngày hôm sau Hoắc Nhất Tú đến tìm Diệp Quân nói rằng mình muốn cho đứa trẻ thêm một cơ hội, thử chọc hút máu cuống rốn.
"Nếu như chọc hút máu cuống rốn có vấn đề thì tôi đành chấp nhận, coi như đây là số của nó."
Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm khi nghe được những lời này.
"Bây giờ tôi sẽ cho cô hẹn lịch chọc hút cuống rốn, làm càng sớm càng tốt, kết quả sẽ có trong vòng 1 tuần."
Hoắc Nhất Tú cùng chồng đi đóng tiền, hoàn thành thủ tục chọc hút máu cuống rốn, hẹn xong lịch, mọi thứ đều chuẩn bị xong, chờ thứ hai đến làm giải phẫu.
Đúng lúc này trưởng khoa sản Tôn Kiều tới tìm Diệp Quân.
"Hành động này của cháu mang tính nguy hiểm rất lớn, có biết không?" Vẻ mặt Tôn Kiều bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Kết quả chọc ối đã ghi rõ thai nhi có tỷ lệ bất thường, có bất thường chính là có bất thường, quyết định thế nào là do sản phụ tự quyết. Người ta quyết định giữ thì giữ lại, người ta nói bỏ, dựa vào kết quả chọc ối, chúng ta sẽ bỏ. Tại sao cháu lại đề nghị người ta làm chọc hút cuống rốn? Nếu như chọc hút cuống rốn ra kết quả có vấn đề, đến lúc đó cô ấy đã 28 tuần, sau 28 tuần không thể phá thai!"
"Trường hợp chọc hút cuống rốn có vấn đề, cô ấy không thể phá thai, sinh ra một đứa trẻ có vấn đề, cháu nói xem đến lúc đó ai chịu trách nhiệm? Cháu muốn khoa sản chúng ta lại bị người khác đến làm loạn lên à? Có phải cháu chưa có bài học không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...