Trong mật thất, cung nữ kia đỡ Gia Ninh Đế ngồi xuống ghế đá, Hàn Diệp vất vả tiêu hóa vô số biến số xảy ra đêm nay, như thể có thứ gì đó từng thâm tín bất nghi ầm ầm sụp đổ.
Hắn thậm chí còn không biết chính mình rốt cuộc đóng vai gì trong tất cả những chuyện này, cũng không biết chính mình rốt cuộc là gì trong lòng Cơ Phát.
Gia Ninh Đế ho khan kịch liệt, phun một ngụm máu trên đất, Hàn Diệp hoàn hồn, vội vàng đỡ lấy Gia Ninh Đế, "Phụ hoàng, người đây là..."
Gia Ninh Đế vô lực xua tay, "Không sao...!Trẫm trúng độc đã lâu, để tránh cho Ngu Quốc thừa trống mà vào, mới lấy đan dược chống đỡ, chỉ cần giấu được Cơ Phát, vậy tin tức hắn truyền ra sẽ là trẫm trẻ trung khỏe mạnh, Ngu Quốc tự nhiên sẽ không dám manh động.
Hiện giờ...!Trẫm sợ là đại nạn sẽ giáng xuống..."
"Phụ hoàng...!Người...!Sao lại..." Hàn Diệp bối rối lau máu đang chảy trên khóe miệng Gia Ninh Đế, tri kỷ nhiều năm biến thành mật thám địch quốc, Gia Ninh Đế thân thể vẫn luôn khỏe mạnh không ngờ là nỏ mạnh hết đà, chỉ trong một đêm, hết thảy đều thay đổi.
Gia Ninh Đế lệnh cung nữ lấy ra một bức họa trong thạch thất giao cho Hàn Diệp, dặn dò, "Sau khi trẫm băng hà, nhớ chôn bức họa này theo cùng."
Hàn Diệp mở cuộn tranh ra, bên trong là một cô gái mặc áo gấm, dung nhan thanh lệ, nụ cười rực rỡ, đôi mắt hoa đào ẩn tình, nhìn cách tô màu, có thể là do Gia Ninh Đế vẽ ra.
"Nàng là Đế Lan, con gái độc nhất của Trấn xa hầu Đế Lâm, cũng là nữ tử duy nhất mà trẫm thật sự yêu trong cuộc đời này." Gia Ninh Đế nhìn người trong tranh, ánh mắt hoài niệm ôn nhu không nói nên lời.
"Khi trẫm còn trẻ cũng chỉ muốn làm một vương gia an nhàn, cùng Lan Nhi một đời một kiếp một đôi người, nhưng thái tử vì củng cố thế lực, xin phụ hoàng lấy Lan Nhi làm trắc phi, lúc ấy trẫm địa vịa thấp kém, ngay cả tư cách biện bạch cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn thánh chỉ ban hôn đưa đến phủ của Lan Nhi.
Để có thể ở bên nàng, trẫm không tiếc sát hại huynh đệ, sát phụ thí quân, trẫm nghĩ chỉ cần có quyền lực vô thượng thì có thể bảo vệ nàng chu toàn, từ nay về sau bên nhau mãi mãi..."
"Ha...!Nhưng khi trẫm ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn này rồi mới hiểu, hóa ra gánh nặng quốc gia bách tính thật sự có thể đè ép một người đến tan xương nát thịt.
Trẫm vì Lan Nhi đoạt được giang sơn, nhưng cuối cùng lại vì bảo vệ giang sơn này mà không thể không tự tay đưa nàng đến Ngu Quốc hòa thân...!Khụ khụ...! Khụ..." Gia Ninh Đế lại ho khan.
"Năm đó tình hình chiến tranh thảm liệt, sáu thành biên quan của Đại Tĩnh ta rơi vào tay giặc, Trấn xa hầu và toàn bộ tộc Đế thị tử trận chốn sa trường, bất đắc dĩ, trẫm chỉ có thể nghị hòa với Ngu Quốc, mà điều kiện Ngu Quốc đặt ra chính là muốn nữ nhân duy nhất còn sót lại của tộc Đế thị hòa thân, cũng hứa lấy ba thành biên quan làm sính lễ.
Ha ha ha...!Thật hoang đường...!Kia vốn là thành trì của Đại Tĩnh ta...!Nhưng khi ấy Đại Tĩnh thật sự không chống đỡ nổi, từ triều thần đến dân chúng, đều cảm thấy lấy một nữ nhân đổi ba thành trì, vô cùng lời...!Cuối cùng...!Lan Nhi vì Đại Tĩnh, tự xin đi hòa thân...!Mãi đến vài năm trước, trẫm mới biết được, hóa ra năm đó Lan Nhi đến Ngu Quốc được ba năm đã mất, nhưng Ngu Quốc lại giữ kín không phát tang, khiến trẫm cho rằng mấy năm nay Lan Nhi vẫn bình an vô sự, cũng nhường nhịn Ngu Quốc không ít...!Kết quả, ngay cả thi thể của nàng trẫm cũng không nhìn thấy, ha ha...!Diệp Nhi...!Con nói xem...!Thù giữa trẫm với Ngu Quốc sao có thể bỏ qua? Trẫm chỉ hận đời này không thể tự tay diệt Ngu Quốc! Khụ khụ...!Khụ...!Khụ khụ..."
"Nhi thần biết, nhi thần xin thề đời này nhất định sẽ giành lại ba thành biên quan bị Ngu Quốc cướp đi, khiến cho Ngu Quốc không dám đặt chân vào lãnh thổ Đại Tĩnh ta một bước, phụ hoàng đừng kích động." Hàn Diệp vừa đưa tay xoa cho Gia Ninh Đế vừa trấn an.
Gia Ninh Đế cười vỗ vỗ tay Hàn Diệp, "Diệp Nhi à, trẫm biết con và Cơ Phát thân thiết từ nhỏ, lại có tình bạn đồng môn, chân tướng này đối với con có vẻ là quá tàn nhẫn, nhưng đã đến nước này, con phải tái khởi giang sơn Đại Tĩnh, vậy thì con nhất định phải đối mặt với chuyện này.
Phụ hoàng không có thời gian từ từ dạy dỗ con, chỉ có thể tương kế tựu kế bày ra thế cục này, để con nhìn rõ thời cuộc, phân rõ địch bạn, đường sau này phải đi thế nào, đều do con tự quyết định."
"Phụ hoàng...!Cơ Phát, y..."
"Trẫm nói, do con tự quyết định." Gia Ninh Đế nhìn ra tâm tư của Hàn Diệp, "Đứa nhỏ Cơ Phát này, rất thông minh, nếu có thể dùng, tương lai ắt là trụ cột của Đại Tĩnh...!Nhưng nếu nó một lòng hướng về Ngu Quốc...!Con tự phân nặng nhẹ."
Thấy Hàn Diệp không đáp, Gia Ninh Đế nói tiếp, "Sự việc tối nay, không chỉ để con nhận ra thân phận của nó, mà còn để con nhìn thấy lòng nó sâu bao nhiêu, mưu tính cẩn thận thế nào, thủ đoạn tàn nhẫn ra sao...!Nếu trẫm đoán không sai, độc trên người trẫm cũng là nó hạ.
Trẫm đã sớm có đề phòng, nếu muốn hạ độc cũng chỉ có thể ăn uống cùng trẫm, vì thế trẫm mới để nó thử đan dược, dược lý tương sinh tương khắc phức tạp khôn lường, cho dù nó có thuốc giải cũng không dám nếm thử dễ dàng, không ngờ tới...!Nó lại muốn cùng trẫm đồng quy vu tận...!Thái y nói độc này đã có hơn một năm, nhập vào xương tủy, không thể xoay chuyển."
"Nếu đã như vậy, sao phụ hoàng lại muốn đưa y vào hậu cung? Còn thường xuyên ở trong cung của y, cho y cơ hội?" Hàn Diệp khó hiểu.
"Bởi vì trẫm sớm đã phát hiện Cơ Phát có thân phận khác thường, nhưng vì cân bằng hai phe Tả tướng Hữu tướng, cũng vì thả dây dài câu cá lớn, nên mới giả vờ như không biết.
Để ngăn Cơ Phát vào triều làm quan, trẫm mới mượn tay Tả tướng buộc tội Hữu tướng gian lận khoa khảo, chặt đứt con đường làm quan của nó, không ngờ Cơ Phát lại có thực lực thật sự, ngược lại liên lụy đến một phe của Hữu tướng, nếu để Tả tướng tiếp tục tìm ra chứng cứ buộc tội, phe Hữu tướng bị giết, thế cục trong triều rung chuyển, không ai có thể chống lại Tả tướng, mà trẫm lại nhận được mật báo, nói có người nhìn thấy con và Cơ Phát thân mật với nhau trên phố, thậm chí còn không tiếc vì nó mà thông đồng tạo chứng cứ giả, bịa đặt khẩu cung.
Để diệt trừ hiểm họa, trẫm mới phải dùng biện pháp hoang đường nhất, đó làm nạp Cơ Phát làm nam phi.
Thứ nhất là bảo vệ danh dự cho con, không để con bị liên lụy vào, thứ hai, trước khi biết rõ thân phận của Cơ Phát, để nó ở hậu cung sẽ có ít uy hiếp hơn để nó đứng trong triều, nếu nó thật sự là mật thám địch quốc, liền mượn tay nó truyền tin tức giả, thứ ba có thể nhân cơ hội này đại xá thiên hạ, miễn tội phe của Hữu tướng, sau đó ban thưởng cho Kỳ Vương để trấn an phái Tả tướng.
Mà trẫm cũng ở lại trong cung của Cơ Phát thường xuyên, quý phi ghen tị, tất nhiên sẽ cách vài ngày lại gây rắc rối cho Cơ Phát, như thế Cơ Phát cũng không có thời gian rảnh đi thám thính tình báo."
"Hóa ra...!Tất cả đều nằm trong tính toán của người, vậy vì sao người lại suốt ngày cầu tiên xin thuốc, không để ý lê dân bách tính?"
"Ai...!Có một số chuyện, đợi con làm hoàng đế sẽ biết." Gia Ninh Đế không còn ho nữa, nhưng hơi thở không được vững vàng.
"Nếu trẫm giải quyết hết mọi chuyện, sao có thể phán định được con và Dục Nhi, ai có năng lực gánh vác giang sơn xã tắc Đại Tĩnh? Huống hồ, nếu Đại Tĩnh vẫn phòng thủ kiên cố, vậy Ngu Quốc sẽ án binh bất động, khi nào mới có thể để lộ sơ hở? Còn nữa, ngày kia tân quân tức vị, cần có vài chiến tích, mới có thể khiến dân chúng yên lòng, mới có thể được chúng thần phục.
Còn trẫm khiến Cơ Phát chịu nhục, con nhất định sẽ khởi binh mưu phản vì nó, có lẽ trong cả Ngu Quốc cũng không có người nào đối xử tốt với nó như con, biết đâu lòng hướng về Ngu Quốc của nó cũng bị con kéo về một chút."
Hàn Diệp chưa từng nghĩ Gia Ninh Đế vậy mà lại suy tính đến tận chuyện này.
"Cho nên, người mới để y làm thư đồng cho con...!Nhưng hôm nay y đã quy thuận Kỳ Vương..."
"Con thật sự cảm thấy nó quy thuận Kỳ Vương sao?"
"Nhi thần không biết..." Suy nghĩ của Hàn Diệp rối loạn.
"Cơ Phát, y...! Không phải người như vậy, nhi thần quen biết y từ nhỏ, tình cảm mấy năm nay không phải giả, y đối với nhi thần rất tốt, từng việc từng việc con đều nhớ rõ, con không tin y sẽ hại con."
"Nó có hại con hay không trẫm không biết, nhưng với tài trí của nó, tuyệt đối không thật lòng phò tá Kỳ Vương...!Trẫm hỏi con, nếu trẫm vẫn còn khỏe, chuyện này sẽ thành cục diện gì?"
Hàn Diệp suy tư một lát, đáp, "Nếu người không sao, nên định nhi thần tội mưu phản, hiềm nghi Cơ Phát và Kỳ Vương thông đồng với địch, Tả tướng Hữu tướng không thể lo nổi bản thân, đến lúc đó...!Chỉ sợ Tĩnh Quốc đại loạn."
"Ừm, vậy, nếu con là trẫm, con sẽ làm thế nào?"
"Kỳ Vương mang binh về kinh, có lẽ Ngu Quốc ở biên cương đã có động thái, trong hoàng tộc ngoại trừ Kỳ Vương cũng chỉ có mấy hoàng tử chưa thành niên, triều đình đa số đều là phe phái của Hữu tướng và Tả tướng..." Hàn Diệp cân nhắc, đáp, "Bảo thái tử, tru Kỳ Vương, thẩm Tả tướng, cảnh Hữu tướng."
Gia Ninh Đế gật đầu, "Ừm, vì sao?"
"Kỳ Vương thông đồng địch quốc bán nước, tuyệt đối không thể giữ, nếu phế tiếp thái tử, sẽ khiến Đại Tĩnh lung lay, nên để thái tử đến biên cương ngăn địch, lập công chuộc tội.
Hiện giờ trong triều đình Tả tướng lớn mạnh nhưng lại cùng một phe với Kỳ Vương, thẩm vấn nghiêm khắc chuyện thông đồng với địch, mượn cớ bắt tay trong của địch quốc, cắt giảm thế lực của Tả tướng, răn đe các quan viên trong triều."
"Ha ha ha..." Gia Ninh Đế lắc đầu cười, "Diệp Nhi, nhìn xem, một phen bố trí này của Cơ Phát, người được lợi nhiều nhất rốt cuộc là ai?"
Hàn Diệp hiểu ra, cảm thấy ấm áp, "Phụ hoàng, ý người là...!Cơ Phát làm vậy, thật ra là vì nhi thần?"
"Ngu xuẩn...!Hôm nay con làm sao vậy? Sao mới nhắc đến Cơ Phát thì đầu con liền vô dụng rồi?" Gia Ninh Đế hít thở không thông.
"Được lợi nhiều nhất chính là Ngu Quốc! Bất luận là kết quả thế nào, thế cục Đại Tĩnh ắt có rung chuyển, thương cân động cốt, có giữ lại cũng không tránh được phụ tử ly tâm, tương lai vài năm nữa sẽ nội chiến không ngừng, còn lòng dạ nào chống lại kẻ thù."
"Phụ hoàng bớt giận...!Là nhi thần nông cạn." Hàn Diệp xoa lưng Gia Ninh Đế, trên mặt vừa có chút ý cười lại tắt đi.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt của hắn, Gia Ninh Đế thầm nghĩ, đúng là trời muốn diệt Đại Tĩnh ta...!Sao toàn sinh ra mấy đứa con không ra hồn...!
"Diệp Nhi, con phải kế tục đế vị, không thể có lòng dạ nữ nhi.
Cái gọi là nhà của đế vương, bất quá chỉ là nơi sinh ra những con sâu độc, huynh đệ tương tàn, phu thê ly tâm, phụ tử tương sát, ai sống sót sẽ trở thành cổ vương tiếp theo...!Phụ hoàng của trẫm, trẫm, còn có con, cho dù là ai cũng không tránh khỏi số mệnh cốt nhục tương tàn...!Dù sao người xưng đế, phải đủ mạnh, đủ ác, mới có thể sống sót, mới có thể giúp dân chúng trong thiên hạ sống sót, một vị quân chủ chưa tắm qua máu tươi, không gánh nổi gánh nặng thiên hạ.
Mà lúc này đưa con lên ngai vàng, nhất định...!Cả đời của con đều phải sống trong âm mưu kế hoạch, cán cân chu toàn...!Con phải nhớ kỹ, vì Đại Tĩnh, không có gì là con không thể từ bỏ, cho dù là bản thân con..." Mỗi một câu Gia Ninh Đế nói ra, hơi thở càng trở nên yếu ớt.
"Nhi thần tuân lời dạy bảo của phụ hoàng." Hàn Diệp đáp.
"Chỉ là nhi thần muốn biết chân tướng, nếu Cơ Phát có ẩn tình gì khác..."
"Có thì làm sao? Không có lại thế nào?" Gia Ninh Đế cắt ngang.
"Với đế vương mà nói, cái gọi là chân tướng, bất quả chỉ là thủ đoạn để thuận lòng người, chỉ cần có lợi cho giang sơn xã tắc, có lợi cho lê dân bách tính, vậy thì đó là chân tướng.
Nếu Cơ Phát bằng lòng giúp con, vậy chân tướng là lần này nó bày mưu tính kế, giúp con đoạt được ngôi vị, bài trừ kẻ ác, nếu không thể, vậy thì nó ly gián quân thần, hại nước hại dân...!Diệp Nhi, phải biết tận dụng sử quan phường văn, đừng bao giờ để cái gọi là 'chân tướng' trở thành trở ngại cho việc trị quốc của con."
"Nhưng phụ hoàng, trước giờ người chưa dạy con những điều này..." Hàn Diệp cảm thấy đạo làm vua, dường như khác hẳn một trời một vực với cái mà hắn học được trước đây, nhất thời khó mà tiếp nhận.
"Trước giờ...!Trước giờ ta cũng không nghĩ sẽ truyền ngôi cho con." Gia Ninh Đế cười khổ.
"Cuối cùng lại bị con sói nhỏ Cơ Phát phá hỏng..."
"Diệp Nhi..." Gia Ninh Đế vươn tay xoa đầu Hàn Diệp, hơi thở mong manh.
"Nhớ cho kỹ tất cả chuyện hôm nay, tương lai Đại Tĩnh Quốc giao cho con...!Con phải...!Làm minh quân...!Chớ quên thù đoạt thành họa quốc với Ngu Quốc..."
"Nhi thần ghi nhớ! Trong vòng mười năm sẽ lấy lại ba thành, khiến Ngu Quốc cúi đầu xưng thần!" Nước mắt kiềm chế đã lâu, cuối cùng cũng rơi xuống.
"Tốt...! Rất tốt..." Gia Ninh Đế vui vẻ cười, ngược lại nhìn về bức họa Đế Lan, chậm rãi đưa tay ra, "Lan Nhi...!Trẫm đến với nàng...!Nàng còn...!Trách trẫm không..."
Gia Ninh Đế băng hà, cung nữ cõng thi thể Gia Ninh Đế trên lưng, đưa Hàn Diệp ra khỏi mật đạo.
Mặt trời mọc lên ở phía đông, sắc trời sáng dần, phản quân ngoài đại điện đã không thấy bóng dáng, cấm vệ quân canh gác như cũ, cung nữ bận rộn lau những vết máu chưa khô trên thềm đá.
Cơ Phát, Kỳ Vương cùng với mấy phản tướng cầm đầu đều bị giam vào thiên lao đợi xử lý, những người còn lại đều bị giết ngay tại chỗ, Hàn Diệp không biết Gia Ninh Đế đã mai phục bao nhiêu nhân mã, đến lúc hắn phục mệnh là do Chu Tước, người đứng đầu trong mười hai ám vệ của Gia Ninh Đế điều động toàn bộ binh lực trong cung, bình thường nàng chỉ là một tú nương bình thường ở Châm Công Cục.
Hàn Diệp kế vị, chủ trì quốc tang, túc trực bên linh cữu tiên đế ba ngày, đóng cửa không ra, cũng không cho ai vào.
Biên cương thất thủ, Hàn Diệp ngự giá thân chinh, đại chiến mười ngày, cuối cùng chiến thắng trở về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...