Sau khi dạo qua hết những nơi có thể đi trong cung, thời gian cũng đã tối, Từ Tấn và Ngô Dư tạ ơn nội giám, chuẩn bị hồi phủ, trùng hợp đi ngang qua ngự hoa viên, liền vào xem.
Trong ngự hoa viên có một chiếc xích đu, Từ Tấn thấy xung quanh bốn bề vắng lặng, liền nhờ Ngô Dư đẩy giúp mình, hai người chơi đến vui vẻ.
"Điện hạ, người đúng là dù đi đến đâu thì vừa nhìn thấy xích đu liền không thể rời bước." Ngô Dư vừa đẩy vừa cười nói.
Từ Tấn được đẩy lên cao, tâm tình cũng tốt lên, "Chơi xích đu phải có một người chơi cùng mới vui, nếu ngươi thích ta cũng giúp ngươi đẩy."
"Người vui là được, mạt tướng lớn tuổi, không chơi nổi mấy cái này."
Từ Tấn dừng lại, quay đầu liếc Ngô Dư một cái, "Chơi xích đu thì làm sao? Ai nói chỉ có trẻ con mới được chơi?"
"Không có không có, điện hạ người đang trong tuổi lớn, chơi trống lắc cũng được."
Từ Tấn giơ tay muốn đánh Ngô Dư một cái, nhưng Ngô Dư mỉm cười tránh thoát.
Hai người náo loạn một trận, thấy trời không còn sớm, liền trở về.
Hai người vừa rời khỏi, phía sau giả sơn trong ngự hoa viên, hai bóng người bước ra.
"Thánh thượng liệu sự như thần." Lưu công công trong tay cầm đèn lồng, đưa tới phía trước người Hàn Diệp, "Chất tử này quả nhiên biết được chuyện buổi tối người sẽ đến ngự hoa viên, mới đến đây chờ."
"Không chỉ có vậy." Hàn Diệp nhìn xích đu còn đang đong đưa, ngữ khí lạnh lùng, "Hắn cố ý đến đây chơi xích đu, còn nói mấy lời đó cho trẫm nghe, có lẽ hắn đã phát hiện trẫm ở gần đó.
"Lời nào?"
"Cơ Phát từng nói ở đây, trước kia nhìn thấy huynh đệ chơi xích đu y rất ngưỡng mộ." Hàn Diệp nhìn chiếc xích đu không rời mắt, xoa xoa tay, suy tư một lát, trầm tư nói, "Giúp trẫm điều tra cung nữ chưởng sự của Cơ Phát, hôm ấy Cơ Phát nói lời này, cũng chỉ có nàng ta ở bên cạnh.
Để ý xem gần đây nàng ta có tiếp xúc với chất tử không."
"Bệ hạ thánh minh, lão nô sai người làm ngay!"
Ngày thứ hai, Từ Tấn bắt đầu luyện võ, phát hiện một ký hiệu kỳ quái dưới giá vũ khí, Ngô Dư nhận ra đây là ám hiệu bí mật của Ngu Quốc, dựa theo ám hiệu chỉ thị, tìm được một hồ bút ở phía sau tường viện, bẻ gãy, bên trong có một tờ giấy.
Nội dung đại khái là trong cung canh gác nghiêm ngặt, tạm thời không nên gặp mặt, giờ hợi ngày hai mươi hàng tháng, sẽ có bồ câu đưa tin đậu xuống cây quất trong Nam Viện, đến lúc đó thỉnh điện hạ ghi rõ tình hình Tĩnh Quốc để vào hộp dưới chân bồ câu, thời cơ chín muồi sẽ đến gặp điện hạ, đọc xong đốt ngay.
Xem ra là do mật thám của Ngu Quốc được phân công vào hoàng cung Tĩnh Quốc để lại.
Từ Tấn vốn tưởng rằng y có thể sống an nhàn ở Tĩnh Quốc, không ngờ tới vẫn phải gánh vác trọng trách truyền tin cho Ngu Quốc, cũng may mỗi tháng mới truyền một lần, chỉ cần che đậy dấu vết, hẳn là cũng không quá nguy hiểm.
Mấy ngày sau đó, Từ Tấn và Ngô Dư ở trong cung nhàm chán nên đi dạo, nhưng bất luận là đi đâu, cũng đều sẽ gặp Hàn Diệp.
"Điện hạ, có phải hoàng đế Tĩnh Quốc đang theo dõi chúng ta không?" Sau khi tạm biệt Hàn Diệp ở tử trúc viên, Ngô Dư nhỏ giọng hỏi Từ Tấn.
"Ai biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì chứ." Từ Tấn có chút phiền muộn.
"Bình thường hắn không có việc gì làm sao?"
"Ta thấy bộ dạng mấy lần muốn nói lại thôi của hắn, điện hạ, người nói xem có phải hắn muốn xin lỗi chuyện yến tiệc hôm đó không.
Nhưng lại không thể mở lời được."
"Hừ, chuyện hôm đó bổn vương sớm đã bỏ qua rồi, không ngờ hắn đường đường là vua một nước, lại để ý như vậy."
"Nhưng điện hạ sáng ngày còn mắng hắn có mắt như mù..." Ngô Dư bị Từ Tấn trừng mắt, lập tức câm miệng.
"Quên đi, thấy hắn suốt ngày đi theo sau đuôi ta cũng thật đáng thương, hôm khác tìm cơ hội nói rõ ràng chuyện này với hắn, bổn vương cũng không muốn mang tiếng bụng dạ hẹp hòi." Từ Tấn sửa lại ống tay áo, cùng Ngô dư trở về, trên mặt nở nụ cười kiêu ngạo.
Trong Cần Chính Điện, mặt Hàn Diệp lạnh băng, "Hôm nay đến tử trúc viên cũng chỉ là ý định nhất thời, vậy mà cũng bị hắn biết được, thăm dò thử xem, rốt cuộc là ai cung cấp hành tung của trẫm cho Từ Tấn, xem ra người trong điện của trẫm cũng không sạch sẽ."
"Vâng! Lão nô đi làm ngay!" Lưu công công đáp lời, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Phạm vi hoạt động của chất tử có hạn, ban ngày luôn có người đi theo, Từ Tấn trước đây ở Ngu Quốc nhàn hạ, thật sự không chịu nổi loại giam lỏng này, vào ban đêm, cùng Ngô Dư cải trang, tránh thị vệ, trốn ra khỏi cung đến chợ đêm.
Hoàng thành Tĩnh Quốc dù là nửa đêm nhưng vẫn đèn đuốc sáng trưng, các cửa hiệu bán đồ ăn vặt, ca hát tạp kỹ, quán trà tửu lâu, trên đường lớn người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Từ Tấn chơi mệt rồi, đang định hồi cung thì một hương thơm ập đến, hai người theo mùi thơm, tìm đến một cửa hiệu bán đồ chiên, nhìn mấy xiên thịt bán bên trong, không hiểu sao Từ Tấn lại có một loại cảm giác quen thuộc, giống như trước đây đã từng nếm qua, chỉ là hiện giờ không thể nhớ được.
Hai người ăn xong cảm thấy còn chưa đủ, lại đóng gói mấy phần mang về, chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai.
Đi đến cửa, Từ Tấn phi thân lên tường của hoàng cung, thấy thị vệ tuần tra đã đi xa, liền xoay người nhảy xuống.
Vừa mới đáp xuống đất, Từ Tấn chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, trong bóng tối, một thanh chủy thủ kề bên gáy, còn chưa nhìn rõ là ai, Ngô Dư đã mang theo đồ ăn vặt nhảy xuống, thấy còn có đồng bọn, người nọ lập tức hét lên.
"Người đâu! Có thích khách! Hộ giá!" Là giọng của một nữ tử.
Rất nhanh đã có thị vệ cầm đuốc chạy đến, nữ tử thu hồi chủy thủ, ngã ngồi trên mặt đấy, giả vờ hoảng sợ, không nhìn ra là người thân thủ nhanh nhẹn vừa nãy.
Từ Tấn thầm nghĩ, hay cho một màn vừa ăn cướp vừa la làng, hét lên với thị vệ vừa mới tới: "Đừng nghe lời ả ta, ả ta mới là thích khách!"
"Là ngươi?" Ở góc tường, vang lên một thanh âm quen thuộc.
Từ Tấn quay đầu, liền đối mặt với Hàn Diệp, lại cúi đầu nhìn nữ tử kia, y phục đã cởi một nữa, đang khóc như mưa.
Lập tức hiểu được, tên họ Hàn ngươi chơi cũng đủ hoang dã đó...!
"Thái tử có biết, thân là chất tử, tự ý xuất cung là tội gì không?" Hàn Diệp ôn nhu đỡ nữ tử kia dậy, thanh âm lộ ra một tia hàn ý.
Có thể có tội gì? Phá vỡ chuyện tốt của hoàng thượng cũng bị giết người diệt khẩu sao? Từ Tấn cảm thấy đại trượng phu co được dãn được, vẫn là tính mạng quan trọng hơn, vừa định giải thích thì Hàn Diệp nhìn thấy đồ ăn trong tay Ngô Dư, nhướng mày, Lưu công công hiểu ý, sai thị vệ trình lên.
Hàn Diệp nhìn ấn ký trên túi giấy, rung động trong nháy mắt, ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ trêu tức, "Vất vả cho thái tử rồi, đêm khuya còn xuất cung để mua thức ăn này cho trẫm, chỉ là trước giờ trẫm không thích ăn dầu mỡ, sau này không cần nhọc công lo lắng, người đâu, đưa thái tử điện hạ trở về nghỉ ngơi."
Thị vệ hai bên lên tiếng đáp lại rồi áp giải Từ Tấn và Ngô Dư rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...