Những ngày tiếp theo, Phó Gia Du dường như chìm trong ôn nhu hạnh phúc cùng với Cẩn Gia Lạc, cùng đi ăn cơm cùng đi ngắm sao, nơi nơi trải đầy tiếng cười hạnh phúc của bọn họ, bọn họ cùng nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ cần không nói đến chuyện nhiệm vụ hay chuyện cũ thì nói chuyện gì cũng được, Phó Gia Du đã ngủ quên trong sự hạnh phúc đó.Nhưng rốt cuộc vẫn có người muốn đánh thức cô, hôm nay vừa đến ngân hàng Thân Thông, liền được thông báo hôm nay có một cuộc họp, Phó Gia Du hơi nhăn mày không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng đi đến phòng họp, người đến cũng không ít.
Hôm nay Kha Vũ nhìn thấy cô cũng không nhíu mày nhăn mặt như trước đó, gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Phó Gia Du cũng không mặt nặng mày nhẹ gật đầu một cái chào hỏi.
Bọn họ ngồi xuống không được bao lâu thì Lý Kế Xương cũng tới.
Ông đi nhanh vào ngồi xuống, mở miệng nói mấy câu với bọn họ về những hành động thường ngày sau đó nhanh chóng bảo tất cả mọi người rời khỏi, chỉ trừ lại hai người Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du, còn có Kha Vũ.- Đảng Quốc dân của chúng ta ở Hồng Công, nhờ cố gắng mà thành công có được sự ủng hộ mạnh mẽ của Nam Dương và nhiều Hoa Kiều, họ đã thu thập được vật tư, bí mật vận chuyển đến Thiên Tân, vốn định sau khi lô hàng này đến Thiên Hàng lại đưa đến từng căn cứ - Lý Kế Xương đưa cho hai người bọn họ một xấp tài liệu còn có một tấm hình – Đây là Lưu Hoài An tiên sinh, là một thương gia Thiên Tân, có lòng yêu nước luôn ủng hộ kháng chiến, tàu vật tư này là anh ta dùng danh nghĩa cá nhân mua – Ông thở dài một hơi lại nói – Nhưng cơ quan tình báo người Nhật đã lấy được tình báo việc này, đi trước một bước giết Lưu Hoài An rồi.Nghe đến đây, Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du đều vô thức nhíu mày, một chí sĩ yêu nước cứ như vậy chết đi, người Nhật đáng chết, Lý Thừa Nghiệp mở miệng hỏi:- Vậy lô vật tư đó bây giờ ở đâu? – Không giữ được người cũng phải lấy được đồ, lô vật tư này rất cần thiết cho trận chiến lâu dài sau này.- Hàng đã đến Thiên Tân đang ở trong kho của tô giới Anh nhưng chúng ta không lấy được vì chúng ta không có giấy tờ lô hàng – Lý Kế Xương vẻ mặt trầm trọng nói.Kha Vũ lại nghĩ vô cùng đơn giản mở miệng đề nghị:- Nói thế nào lô hàng đó cũng là của Lưu tiên sinh, chúng ta liệu có thể thông qua người nhà của anh ta lấy lô hàng đó không?Phó Gia Du khẽ lắc đầu lên tiếng:- Nếu thật sự đơn giản như vậy thì Lý chủ nhiệm cũng không nói với chúng ta.Lý Kế Xương tiếp tục nói:- Tình hình hiện giờ của Thiên Tân rất phức tạp, người Nhật luôn nhìn chằm chằm tô giới Anh như hổ rình mồi, người Anh lại không muốn vì chúng ta đắc tội người Nhật, cho nên họ nói chỉ nhìn giấy tờ không nhìn người.
Nhưng những giấy tờ này đều bị Lưu tiên sinh khóa trong rương có mật mã mà cái rương này bây giờ đã rơi vào trong tay của người Nhật, người Nhật cũng muốn lô hàng này, nếu như để cho chúng lấy được giấy tờ thì lô hàng này sẽ… - Lý Kế Xương chưa nói hết lời nhưng mọi người ở đây đều hiểu, nếu người Nhật lấy được giấy tờ thì lô hàng chắc chắn nằm trong tay của bọn chúng.- Không đến mức đó chứ? Một cái rương mật mã mà bọn chúng cũng không mở được – Kha Vũ khó hiểu hỏi, mọi người lộ ra vẻ mặt thất vọng, xem ra bọn họ không còn hi vọng lấy được lô vật tư đó nữa.- Nói đúng rồi đó, cơ hội của chúng ta chính là cái rương mật mã đó, đây là một cái rương mật mã bình thường đâu – Lời của Lý Kế Xương khiến mọi người khó hiểu tò mò nhìn ông – Người ta gọi nó là rương chín tầng khóa, không chỉ có mật mã mà còn có cơ quan, nếu bấm sai mật mã cưỡng ép mở ra thì sẽ hủy đi tất cả giấy tờ, cái khó bây giờ là khi Lưu tiên sinh chết không còn ai biết mật mã.
Đội trưởng Lý, Đội trưởng Phó, nhiệm vụ của các người không chỉ lấy được rương khóa mật mã mà còn phải tìm cách mở nó ra, lấy được giấy tờ liên quan.- Bây giờ chiếc rương đang ở đâu? – Lý Thừa Nghiệp cũng lên tiếng hỏi.Lý Kế Xương hơi nhíu mi nói:- Chiếc rương này không phải bình thường, nó đang nằm trong tủ bảo vệ của ngân hàng Nhật Bản, các chuyên gia ngân hàng đang tìm cách mở chiếc rương ra.
Thời gian của chúng ta không nhiều, con tàu này trị giá sáu mươi vạn, có được con tàu này thật sự rất có lợi cho Đảng Quốc Dân.- Ngân hàng Nhật Bản? – Kha Vũ rốt cuộc ý thức được độ khó của nhiệm vụ lần này.Lý Kế Xương cũng giải thích rõ nhiệm vụ cho bọn họ:- Người Nhật Bản bảo vệ ngân hàng Nhật Bản rất chặt chẽ, rương đó bây giờ rốt cuộc ở đâu chúng ta vẫn chưa điều tra ra được.
Thừa Nghiệp, Gia Du, chuyện lần này tôi giao cho hai người, đem thêm vài người ngay lập tức đến Thiên Tân, nhất định phải lấy được lô vật tư này.Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du nhanh chóng đáp ứng.
Vừa rời khỏi phòng, Lý Thừa Nghiệp quay sang dặn dò Kha Vũ:- Kha Vũ, cậu lập tức đặt mấy vé xe tối nay chúng ta lập tức xuất phát đến Thiên Tân – Câu sau hắn nhìn Phó Gia Du đang nói với cô.- Được – Phó Gia Du lập tức đồng ý, rồi mới quay người bước đi, cô đang rất vội, còn nhiều chuyện phải xử lý.Phó Gia Du ra hiệu Hàn Tịnh và Lý Khiêm cùng cô đi vào phòng, mở miệng dặn dò:- Hàn Tịnh, em lập tức liên hệ với người của chúng ta ở Thiên Tân, tìm hiểu tất cả tin tức về ngân hàng Nhật Bản và rương bảo vệ của Lưu Hoài An, một chút chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua.Hàn Tịnh lập tức gật đầu đồng ý xoay người rời khỏi, Phó Gia Du lại quay sang dặn dò Lý Khiêm:- Lý Khiêm, chọn thêm một người thân tín tối nay cùng chúng ta đến Thiên Tân, mọi việc trong tay tạm thời giao cho người khác xử lý.Lý Khiêm cũng vâng lệnh nhanh chóng hành động, Phó Gia Du ngồi xuống ghế nghĩ một hồi lại bấm điện thoại gọi đi.- Gia Lạc, tối nay em phải đi công tác, chưa xác định ngày về, anh tạm thời đừng tìm em.- Công tác? Em định đi đâu? – Cẩn Gia Lạc ở đầu dây bên kia hỏi.- Gia Lạc, anh đừng hỏi, anh cũng biết em không thể nói với anh – Phó Gia Du nghiêm túc đáp lại.Cẩn Gia Lạc ngừng một lát rồi mở miệng dặn dò:- Được, em phải cẩn thận, đừng để bị thương, nếu được thì gọi cho anh – Công việc của Phó Gia Du hắn cũng xem như ngầm hiểu một chút nhưng chưa từng hỏi cô rõ ràng, chỉ là hắn vẫn luôn vô cùng lo lắng.Đáy lòng ấm áp, Phó Gia Du không nhịn được nhoẻn miệng cười đáp lại:- Được rồi, em nhất định sẽ cẩn thận, đợi em quay về sẽ gọi cho anh.
Bây giờ em có chút việc bận, khi khác chúng ta lại nói.Cẩn Gia Lạc cũng biết cô gấp gáp, cô còn nhớ gọi báo cho hắn một tiếng đã rất tốt rồi, nói thêm vài câu đành lưu luyến cúp máy.
Phó Gia Du vừa gác máy bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, cô lên tiếng đồng ý, Lý Khiêm bước vào nói:- Chị Gia Du, bên Phó đội trưởng Kha tới nói vé xe lửa đã mua, xuất phát lúc bảy giờ tối nay.Phó Gia Du cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã bốn giờ, chỉ còn ba tiếng, ngước mặt lên trả lời:- Nói với Kha Vũ, bảy giờ gặp ở bến xe lửa, bây giờ tôi về nhà thu dọn hành lý, cậu với Hàn Tịnh cũng nhanh chóng về nhà sắp xếp đồ đạc, gặp ở bến xe lửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...