Màn đêm tối đen như mực, mặt đất một khoảng im lìm, phía chân trời vẫn treo lơ lửng một vài vì sao, một vài tia sáng lờ mờ càng lộ rõ vẻ tịch mịch và xa xăm, đó là thời khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh! Khu vực Tổng đà Cuồng Sa hội bao la, nhà cửa san sát, một dãy nhà cửa trải dài lộ ra trong bóng đêm, tựa như không có kết thúc. Cuồng Sa vì muốn chặn đường năm mươi vạn lượng hoàng kim, điều binh khiển tướng, dốc toàn lực lượng, nhất định phải được. Vì thế hội chúng lưu thủ tại Tổng đà cũng không còn bao nhiêu. Ở trong màn đêm này, càng yên tĩnh hơn bình thường.
Bỗng nhiên, một đạo bóng đen như điện xẹt từ xa phóng đến, đạp lên mấy tòa nhà phi nhanh như gió. Một lát sau thần không biết quỷ không hay rơi xuống hậu viện, lặng lẽ đẩy ra cánh cửa của một gian phòng trong đó, rồi lắc mình đi vào. Vào lúc này, chợt nghe bên trong phòng truyền ra một thanh âm ngọt ngào nhưng nhỏ nhẹ: “Tiểu tặc lớn mật, ban đêm dám xông vào Cuồng Sa hội, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người khác phát hiện rồi đem ngươi loạn côn đánh chết ư?” Cùng lúc với âm thanh vang lên, bên trong phòng đã thắp lên sáu ngọn đèn dầu, đèn chiếu sáng, Phi Phi đang ngồi ở trên chiếc ghế trong phòng, lún đồng tiền như hoa, mắt long lanh như nước, nhìn Duẫn Thiên Cừu nhảy từ cửa sổ mà vào.
Duẫn Thiên Cừu sắc mặt khẽ biến, chợt trấn định như thường, từ từ ngồi xuống giường, mỉm cười nói: “Phi Phi cô nương, ngươi đến đây lúc nào?”
Phi Phi đáp: “Ta cũng không biết chính mình đến vào lúc nào. Dù sao lúc ta tới ngươi cũng không có ở đây”.
Duẫn Thiên Cừu sắc mặt không thay đổi, không để ý tới, chỉ hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Phi Phi liếc nhìn cửa sổ một cái, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là từ cánh cửa sổ ngươi mới nhảy qua đó”.
Duẫn Thiên Cừu sắc mặt trầm xuống, cười lạnh: “Một nữ hài tử, nửa đêm canh ba còn chưa ngủ, lại chạy đến trong phòng của một nam nhân làm cái gì vậy?”
Phi Phi tựa hồ cũng cười, cũng không biết là cười lạnh hay là cười nhạo, trầm trọng nói: “Những lời vốn là ta nên hỏi ngươi mới đúng. Nửa đêm canh ba, ngươi không ngủ ngon mà chạy ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ ngươi là không ngủ được nên muốn đi ra tản bộ giải khuây ư?”
Duẫn Thiên Cừu cố ý thở dài: “Một người tâm sự quá nhiều, đương nhiên sẽ ngủ không được. Nếu ngủ không được, đương nhiên phải đi ra ngoài một chút. Cho dù là vương pháp, cũng không có không cho phép người ta đêm khuya đi tản bộ một chút ư?”
Phi Phi đột nhiên mặt nghiêm túc, thanh âm đã trở nên nghiêm khắc: “Ngươi có tâm sự gì mà ta không biết chứ, có phải nghĩ đến kế sách của ngươi vẫn chưa đủ độc khiến cha ta vào chỗ chết?”
Duẫn Thiên Cừu thần sắc biến đổi, trong ánh mắt sát khí hiện lên. Phi Phi dường như không có phát hiện khác thường của hắn, tiếp tục cười lạnh và nói: “Ngươi đương nhiên hy vọng tối hôm nay ông ta tốt nhất chết trong tay Tư Đồ Thiên Hùng, như vậy ngươi sẽ có lý do báo thù cho ông ta. Chỉ cần báo thù thành công, ngươi tự nhiên có thể thay thế địa vị của ông, trở thành Hội chủ mới, có đúng như vậy không? Ân? Có phải hay không?”
Duẫn Thiên Cừu nghe vật, trong mắt sát khí chậm rãi biến mất, lắc đầu nói: “Cái mạng này của ta là do Hội chủ cứu về, cho dù ta không phải người tốt, cũng không làm ra việc vong ân phụ nghĩa, mơ tưởng chức Hội chủ”.
Phi Phi đột nhiên cúi đầu xuống, cười cười: “Ngươi thừa nhận ngươi không phải là người tốt ư?”
Duẫn Thiên Cừu cười cũng không được, nghiêm mặt nói: “Ta vốn không phải”.
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt tuyết trắng bóng loáng như mỡ của Phi Phi cũng nổi lên một mảnh hoa đào đo đỏ, khẽ cắn môi nói: “Nếu ngươi không phải người tốt, tại sao còn ngồi ngốc ở chỗ đó mà không đến đây?”
Duẫn Thiên Cừu một mảnh mơ màng, sững sờ nói: “Ta ngồi trên giường được thoải mái, qua đó làm gì?”
Phi Phi hung hăn giậm chân, gắt giọng: “Ngốc tử, ngươi thật không rõ hay cố ý giả bộ ngu ngốc?”
Duẫn Thiên Cừu nghiêm nghị lắc đầu: “Thật không rõ”.
Phi Phi đột nhiên ngẩng đầu, mày liễu mở to, trong tiếng cười còn mang theo ba phần tức giận, như thẹn quá thành giận bỏ mặt tất cả, lớn tiếng nói: “Cô nam quả nữ cùng ở một phòng, còn có chuyện gì có thể làm, ngươi bây giờ hiểu chưa?”
Duẫn Thiên Cừu chợt hiểu ra, nói: “Hiểu rồi, nguyên lai ngươi muốn ta ôm ngươi lên giường”. Hắn tự nhiên thật sự đi qua, thật sự ôm thân thể mềm mại của Phi Phi, thứ mà tản ra một loại độ ấm nam nhân không thể chống đỡ. Trong lúc Phi Phi bắt đầu thở gấp không ngừng giống như một con mèo cái phát tình, Duẫn Thiên Cừu lại làm ra một việc mà nàng không nghĩ đến. Hắn đột nhiên mang thân thể ấm áp của nàng quăng ra ngoài cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười hớn hở bởi một trò đùa quái đản, quơ tay đóng cửa sổ lại, cười lớn: “Ta đích thật thích nữ nhân, nhưng đối với loại nữ nhân tự động đưa tới cửa không có hứng thú. Mời ngươi trở về! Nếu có một ngày, trên thế giới chỉ còn lại có duy nhất ngươi là nữ nhân, có lẽ ta sẽ chợt nhớ đến ngươi. Và đột nhiên nghĩ ra muốn nhảy từ cửa sổ mà vào phòng của ngươi...”
Ngoài phòng truyền đến tiếng chửi rủa của Phi Phi, hiển nhiên là tức khí đè nén đã vỡ ra. Duẫn Thiên Cừu nhưng vẫn ở bên trong cười to, cơ hồ cười đến bể bụng...
Trung ương Tổng đà Cuồng Sa hội, có một phòng rất rộng lớn, có thể chứa một trăm tám mươi người. Cuồng Sa bình thường rất hiếm khi xuất hiện ở đây, chỉ có khi trước mỗi lần hành động, mới tập trung đội ngũ phân phát tỉ mỉ nhiệm vụ. Nhưng bây giờ, Cuồng Sa ít nhất đã ở đây hơn ba canh giờ, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào thi thể của Quỷ Thủ và Ma Thủ hai đại cao thủ cách đó không xa, thần sắc tràn ngập sự uể oải và phẫn nộ sau khi đã nhận được liên tiếp đả kích trầm trọng. Một trận ở thôn Tiểu Biên, cùng đi có hai trăm bốn mươi tám người, nhưng chỉ có bốn mươi lăm người quay lại. Bảy đại cao thủ chỉ còn lại bốn người. Tổn thất lần này khiến cho thực lực của Cuồng Sa hội giảm hơn phân nửa, muốn khôi phục lại nguyên khi quyết không phải là chuyện một năm hay sáu tháng.
Trong một đêm đó, Cuồng Sa với kinh nghiệm lão luyện hơn mười năm, y thủy chung tìm không ra nguyên nhân thất bại của hành động lần này. Kế sách của Duẫn Thiên Cừu tuyệt mật lẫn chu đáo, không có sơ hở, tại sao tin tức lại có điểm sai sót? Năm mươi vạn lượng hoàng kim chỉ là một đống đá có giấu thuốc nổ mà thôi! Đến tột cùng là hành động của mình đã lộ ra phong phanh gì, hay chính là căn bản không có hoàng kim, hết thảy đều là âm mưu của Tư Đồ Thiên Hùng? Cuồng Sa ánh mắt đỏ như máu nhìn Duẫn Thiên Cừu, thần sắc hung dữ, nghiêm khắc, trầm giọng nói: “Lần hành động này, trừ ta và Phi Phi, cũng chỉ có ngươi biết. Ngươi có thể nói cho tay biết, tại sao lại thất bại hay không?”
Duẫn Thiên Cừu sắc mặt khẽ biết, đáp: “Chẳng lẽ Hội chủ lại nghi ngờ Thiên Cừu tiết lộ tin tức ư?”
Cuồng Sa nắm chặc hai tay, chậm rãi nói: “Ta, Phi Phi, và ngươi, trong ba người, chỉ có ngươi là hiềm nghi lớn nhất. Sợ rằng Quỷ Thủ và Ma Thủ hai người cũng là chết trong tay của ngươi”.
Duẫn Thiên Cừu nói: “Hoài nghi của Hội chủ không phải không có đạo lý, nhưng mà Thiên Cừu bình sanh dụng kiếm là chính, hơn nữa tay đã đứt, như thế nào còn có thể giết người?”
Cuồng Sa lạnh lùng nhìn cánh tay cụt của hắn, trầm giọng nói: “Ngươi tối hôm qua có rời khỏi Tổng đà không?”
Duẫn Thiên Cừu trả lời: “Không”.
Cuồng Sa hỏi: “Ai có thể chứng minh ngươi không có nói dối?”
Duẫn Thiên Cừu đột nhiên sửng sốt, qua hồi lâu, cười khổ đáp: “Không ai có thể chứng minh cho Thiên Cừu”.
“Có, còn có một người”. Phi Phi tự nhiên từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt lộ vẻ tiều tụy, hiển nhiên là một đêm khó ngủ.
Cuồng Sa có chút sững sờ, hỏi: “Ai?”
Phi Phi từ từ đi đến bên cạnh Duẫn Thiên Cừu, một đôi mắt chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, cười không phải cười, không nhìn ra vẻ mặt gì. Trong nháy mắt, Duẫn Thiên Cừu tâm trí càng thêm căng thẳng, lòng bàn tay đã ươn ướt. Ánh mắt của Phi Phi chậm rãi dời khỏi khuôn mặt hắn, rồi hướng về phía Cuồng Sa và nói: “Ta có thể cam đoan, Duẫn phó hội chủ đích thật không có rời khỏi phòng của hắn”.
Cuồng Sa hai mắt híp lại, hỏi: “Ngươi làm sao biết được?”
Phi Phi đáp: “Bởi vì ban đêm hôm quay, ta cùng hắn đều ở trong phòng đó, cho đến trời sáng mới rời khỏi”.
Cuồng Sa hai mắt mở to, mang theo một lại khí thế áp bức người khác, tinh quang bắn ra tứ phía, âm thanh lạnh lùng hỏi tiếp: “Ngươi đến trong phòng hắn làm cái gì?”
Trên mặt Phi Phi đột nhiên hiện lên một mảnh đỏ hồng, đầu cúi xuống ngập ngừng nói: “Cô nam quả nữ cùng chung một phòng, trừ có việc đó ra, còn có thể làm gì nữa đây?”
“Người và hắn...” Thanh âm của Cuồng Sa đột nhiên dừng lại, làm như không thể nói lời nên nói, thần sắc trên mặt cũng đã từ từ hoãn ra rất nhiều. Chứng kiến Phi Phi không có phủ nhận, Duẫn Thiên Cừu tâm cũng bình tĩnh lại. Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, đêm qua hắn đối với nàng vô lễ như vậy, nàng tại sao vì hắn mà nói dối? Tại sao không vạch trần hắn tối hôm qua thật ra đã có đi ra ngoài?
Cuồng Sa thở nhẹ một hơi, nhíu mày hỏi: “Thiên Cừu, theo ý ngươi, Quỷ Thủ và Ma Thủ chết trong tay người nào?”
Duẫn Thiên Cừu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, biết Cuồng Sa đã tiêu trừ hoài nghi đối với hắn, lấy lại bình tĩnh, nói rõ ràng rành mạch: “Giết chết bọn họ hiển nhiên là cùng một người. Sâu bên trong ngực phải của Quỷ Thủ xương bị nát bây, là hoàn toàn dưới tình huống không có phòng bị, bị hung thủ đột nhiên đánh lén, một kích thành công. Chỉ dựa vào điểm này, không khó nhìn ra, hung thủ tất nhiên là người của mình. Dấu tích của vết thương hướng vào bên trong, vậy nói lên hung thủ dùng tay trái. Vai phải Ma Thủ trúng quyền, xương chắc vỡ vụn, nội tạng bên phải tất cả đều bị chấn đến phải thay đổi hình dạng, máu bị ứ động bên trong, có thể thấy được một quyền này của hung thủ nếu không xuyên qua động mạch, thì lực cũng bằng vạn quân. Từ trên mặt của hắn lộ ra vẻ kinh hoảng và phẫn nộ, nói vậy hung thủ nhất định là người hắn nhận biết”.
Cuồng Sa không ngừng gật đầu, nói: “Một quyền như sắt, lực như vạn quân, lại là người bọn họ nhận biết, chứng cớ rõ ràng như thế, hung thủ không phải đã rõ ràng rành mạch ư?” Lời nói vừa ra, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về cùng một người, Thiết Thủ! Mỗi người trong bát đại cao thủ đều có tuyệt kỹ của chính mình. Thiết Thủ am hiểu nhất chính là một quyền tay trái đập nát đầu của địch nhân. Trong phút chốc, mặt tái xanh của Thiết Thủ đột nhiên trở nên trắng bệch, ánh mắt lộ ra một loại sợ hãi.
“Bắt!” Cuồng Sa hai mắt đỏ ngầu, không để cho Thiết Thủ giải thích, quả quyết hạ lệnh.
Bản tính Thiết Thủ hiền như khúc gỗ, không biết dùng lời nói, chỉ vội la lên: “Hội chủ, thuộc hạ....” Dưới quýnh quáng, ngược lại không nói nên lờ, cái trái mồ hôi đã nhễ nhại như mưa rơi xuống, khuôn mặt trắng bệch không ngờ đã đỏ lên.
Cuồng Sa hai mắt đỏ như máu, trên mặt sát khí hiện ra, không nói lời nào, phất tay làm một thủ thế ‘giết không tha’. Xảo Thủ, Thánh Thủ, và ‘Sát nhân bất lưu thủ’ ba đại cao thủ đưa mắt nhìn hắn, lúng ta lúng túng, nhưng là ai cũng không có ra tay. Cuồng Sa tính tình bảo thủ, thích máu thích giết, đây là mọi người đều biết. Mặc dù mệnh lệnh của y không thể làm trái, nhưng là đồng liêu, bọn họ thật sự không đành lòng ra tay với Thiết Thủ.
Một đạo bạch quang ngắn ngủi như tia chớp nổi lên, cũng là Phi Phi cầm thanh chủy thủ trong tay đánh tới Thiết Thủ. Thiết Thủ nhìn thấy hàn quang, cũng không biết tại sao không né tráng cũng không đánh trả, trừng mắt nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Cuồng Sa, thần sắc có chút cổ quái, quỷ dị. “Xích!” Hàn quang chợt lóe như không có, thanh chủy thủ không hề trở ngại đâm vào bộ vị trái tim hẳn phải chết của hắn. Như đâm phải một khối thịt thối rửa, cả chuôi cũng đâm vào. Phi Phi một kích đắc thủ, lập tức rút chủy thủ ra bay ngược về sau, một dòng máu tươi bắn ra. Thiết Thủ vẫn mặt không thay đổi nhìn Cuồng Sa, trên mặt mang theo một vẻ mặt phi thường kỳ quái, chậm rãi ngã về phía sau.
Cuồng Sa cũng không thèm liếc một cái, quát to: “Kéo xuống dưới, cắt thủ cấp của hắn treo lên cao, để cho tất cả mọi người biết, người phản bội ta sẽ có kết quả như thế nào!” Thủ đoạn tàn nhẫn như thế, tâm địa cứng rắn như thế, quả thực chưa từng nghe nói quá. Duẫn Thiên Cừu mặt dù trên mặt thần sắc như thường, trong lòng đã có chút rung động. Mà cả ba đại cao thủ đi theo Cuồng Sa đã nhiều năm cũng đều âm thầm phát ra một thân mồ hôi lạnh.
Cuồng Sa tiêu điều, ánh mắt lãnh khốc từ từ nhìn về Phi Phi, trầm giọng hỏi: “Phi Phi, tin tức Tư Đồ Thiên Hùng tự mình áp tống năm mươi vạn lượng hoàng kim ngươi từ đâu có được. Tại sao hoàng kim lại biến thành một đống đá chứa thuốc nổ?”
Phi Phi cúi đầu nói: “Là Tư Đồ Kiếm chính miệng nói, nhưng trải qua chứng thật của Thiên Tự Nhất Hào, tin tức tuyệt đối không sai sót”.
Cuồng Sa nói: “Trong tình báo của Thiên Tự Nhất Hào, cũng không phải là năm mươi vạn lượng hoàng kim, rốt cục là ai đúng ai sai? Lần hành động này, rốt cục là sao ở chỗ nào?”
“Tư Đồ Kiếm? Phi Phi tại sao nhận biết thiếu chủ của Cự Kình bang? Ta rốt cục là đã gặp nàng ở nơi nào nào đây?” Duẫn Thiên Cừu tâm niệm thay đổi thật nhanh, như thể nhớ được một ít, “Thiên Tự Nhất Hào chính là gian tế Cự Kình bang an bài bên cạnh Cuồng Sa, không hắn thì là ai?”
Vào lúc này, đột nhiên có người cười lớn: “Nếu như ngươi không nghĩ ra sai ở đây, có lẽ ta có thể nói cho ngươi. Tin tức này là ta cố ý nói cho nàng, bởi vì chúng ta đã sớm biết tỳ nữ của mẫu thân ta, Tiểu Phỉ, chính là Phi Phi cô nương nghĩa nữ của ngươi”. Âm thanh chưa dứt, phụ tử Tư Đồ Thiên Hùng và Đoạn Đao, Vũ Vô Cực bốn người từ từ bước vào từ cửa lớn. Duẫn Thiên Cừu nghe vậy, trong đầu chợt hiểu ra: “Nguyên lai Phi Phi là thiếp thân tỳ nữ Tiểu Phỉ của Tư Đồ phu nhân, khó trách ta có loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Nhưng... nàng nếu cũng là gian tế Cự Kình bang an bài bên cạnh Cuồng Sa, tại sao còn giúp ta giữ bí mật?” Rồi đột nhiên chứng kiến Tư Đồ Thiên Hùng phụ tử, Duẫn Thiên Cừu đồng tử từ từ co lại, trong ánh mắt bắn ra ngọn lửa khác thường lẫn kỳ lạ.
Tư Đồ Thiên Hùng dường như không nhìn thấy Duẫn Thiên Cừu, vẻ mặt quỷ tiếu nghiêm sắc nhìn Cuồng Sa. Cuồng Sa vừa tức vừa giận, quát: “Các ngươi vào bằng cách nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...