Diệp An


Minh Phương bị thương rất nặng, ngực và bụng liên tục trúng mấy quyền của Milson, nội tạng gần như bị chấn nát, cũng mất máu quá nhiều, có thể chống đỡ đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào ý niệm hận thù với Thiên Giai.

Bây giờ đại thù đã báo, cô cuối cùng cũng không kiên trì được.
Diệp An dò xét cô gái ngã trên mặt đất, trước đó cô đã giúp cậu, bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào, đều xem như đã cứu mạng cậu.

Nếu không nhờ cô ra tay, bản thân cậu hoàn toàn không phải đối thủ của mấy gã đàn ông kia, e là đã chết sớm rồi.

"Khụ khụ..."
Minh Phương không ngừng ho khan, máu tươi trào ra khỏi miệng, nhuộm đỏ phần tuyết đọng trước người.

Sau cùng thì Diệp An động tay, cắm cái xẻng xuống đất, đi vài bước đến trước mặt Minh Phương, khom lưng khiêng cô lên.

"Cậu làm gì?" Minh Phương ngạc nhiên lên tiếng, trong chớp mắt cơ thể cứng còng.

"Cô bị thương quá nặng, tiếp tục nằm trên tuyết sẽ bị đông chết." Diệp An ổn định thân thể, cầm xẻng lên.

Cậu cũng bị thương không nhẹ, nhưng so với Minh Phương, ít nhất còn có thể cử động, giờ khiêng thêm một người, cái xẻng biến thành gậy chống.

"Không cần nghĩ nhiều, tôi không phải súc sinh, sẽ không làm gì cô."
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Diệp An, Minh Phương không khỏi cười khổ.

Thế đạo này, lằn ranh giữa người và dã thú đã trở nên mơ hồ.

Nếu thành súc sinh thật, nói không chừng còn có thể sống tự tại được một chút.

Mà em trai cô muốn làm người, không muốn làm chó cho Thiên Giai, kết quả lại chết oan.

Diệp An đến bên xe trượt tuyết, đoạn đường ngắn ngủn, nhưng lại gần như hao hết thể lực của cậu, thả Minh Phương xuống, dựa vào trước xe thở dốc từng hơi.

Bầy sóc đã lùi về trong rừng, chỗ Thiên Giai đám người bị giết chết, ngoại trừ vết máu đọng lại cùng với ít vải vụn, không còn lại gì cả.

Diệp An từng thấy qua xe trượt tuyết, nhưng chưa từng tiếp xúc gần như vậy, lần mò một hồi, dưới sự chỉ dẫn của Minh Phương, mở cửa xe, đặt cô vào trong.

Sàn xe trượt tuyết rất cao, bánh xe quấn xích sắt, đều dùng để đối phó với thời tiết tàn khốc và tuyết rơi dày.

Không gian trong xe không được coi là lớn, nhưng hai người ngồi thì dư sức.

Loại xe trượt tuyết này được thiết kế cho nhóm thợ săn, khi tiến sâu vào đồng tuyết, có thể dùng làm phương tiện đi lại, cũng có thể biến thành chỗ trú ẩn tạm thời.


Nhưng muốn trong xe luôn ấm áp, cần phải tốn lượng nhiên liệu tương đồng, nếu không có thể khiến một người đang sống chết cóng.

Một tay Minh Phương che miệng, máu từ kẽ tay chảy ra, không kiềm được mà ho khan.

Diệp An bốc một vốc tuyết, ủ trong tay, đưa tới bên miệng cô.

Bây giờ cậu không thể nhóm lửa, thú biến dị không sợ lửa, ánh lửa ban đêm sẽ hấp dẫn sự chú ý, bại lộ vị trí của mình.

Vừa mới trải qua một đợt sinh tử, có thể đứng đây cử động đã là kỳ tích, giờ mà gặp phải dã thú, cả hai người đừng mong sống sót.

Nhìn đến hành động của Diệp An, Minh Phương ngẩn ra.

Lúc còn lang thang trên đồng tuyết, cô và em trai nương tựa nhau mà sống.

Khi cô bị thú biến dị cắn bị thương, không thể ra ngoài đi săn, em trai cô cũng giống như vậy, cầm khối băng dính máu, dùng chính nhiệt độ của em ấy hòa tan nó, rồi đưa đến bên miệng cô, cố gắng giúp cô sống sót.

"Sao vậy?" Thấy cô không động đậy, Diệp An khó hiểu hỏi.

"Không có gì." Minh Phương không thể cử động mạnh, uống quá nhanh sẽ bị sặc, đành vươn đầu lưỡi liếm nước.

Nước hòa trộn với mùi máu tươi, trượt xuống yết hầu, lạnh buốt, nhưng cô lại cảm thấy ấm áp, trái tim từ sau khi chết trở nên lạnh băng dường nhưng cũng hóa ấm ngay tại khoảnh khắc này.

Nhìn cả người mình đầy máu tươi, chật vật không khác gì Diệp An, Minh Phương hạ quyết tâm.

Cô biết mình bị thương nặng thế nào, với thương thế này, dù có ở trong thành cũng chỉ có thể chờ chết.

Nhưng cô không thể chết được, ít nhất không thể chết ở đây, không thể chết ngay lúc này.

Nước tuyết ngăn lại cảm giác ngứa ngáy nơi cuống họng, Minh Phương giãy dụa hơi ngồi dậy, với ra ghế sau lấy một cái túi da thú.

Trong túi có năm ống tiêm, mỗi ống chỉ dài cỡ ngón tay cái.

Nước thuốc màu xám ngoét bập bềnh trong ống tiêm, thấp thoáng vài đường màu đỏ, tựa như vật thể sống, vặn vẹo trông cực kỳ u ám và chẳng lành.

Minh Phương một lần lấy ra hai ống, cắn mở nắp kim loại, tiêm thẳng vào cánh tay mình.

Theo nước thuốc chảy vào trong cơ thể, đau đớn bắt đầu giảm dần, tình trạng mất máu cũng được cải thiện.


Chỉ có trong lòng cô biết rõ, đây chỉ là hiện tượng giả mà thôi.

Loại thuốc tiêm này là hàng cấm, chuyên được mấy tên liều mạng tìm kiếm.

Nó có thể giúp người trên bờ vực tử vong khôi phục thể lực, thậm chí bộc phát sức mạnh kinh người, nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn.

Đợi đến khi hết dược hiệu, người sử dụng sẽ càng đau đớn hơn, bị dày vò đến chết.

Diệp An không biết mấy thứ này, nhưng bản năng mách bảo cậu loại thuốc tiêm này có gì đó không đúng.

Minh Phương không muốn giải thích cho cậu, nhanh chóng tiêm năm mũi, quăng ống tiêm sang một bên, lúc thả ống tay áo xuống, có thể cảm thấy rõ ràng dưới da có gì đó động đậy, đợi đến khi ký sinh trùng màu đỏ này chạy đến tim và não, cũng là lúc cô phải chết.

Nhưng trước đó, cô vẫn còn chút thời gian.

"Đi theo tôi."
Sau khi khôi phục thể lực, Minh Phương xuống xe trượt tuyết, lấy chìa khóa trong xe ra, mở hết ba cốp xe.

Suốt quá trình, cô không hỏi tên Diệp An, cũng không định báo họ tên cho cậu, cô muốn tận dụng toàn bộ thời gian còn lại, không muốn lãng phí giây phút nào.

Cốp xe mở ra, bên trong nhét đầy các bó thịt khô cứng rắn, chăn dày, xẻng và dao găm sắc bén.

Minh Phương lấy ra hai cái chăn, ý bảo Diệp An khoác lên, tiếp tục khom lưng tìm kiếm trong xe, nhanh chóng lấy ra mấy hộp diêm, hai cái hộp sắt cùng ba cái bọc vải.

Trong hộp sắt chứa thuốc trị thương, không phải loại Minh Phương dùng, mà là thuốc trị thương thực sự, giúp giảm đau ngừa nhiễm trùng.

Trong mấy bao vải là muối, đến khu nào cũng có thể sử dụng như một loại tiền tệ.

Ngoại trừ mấy cái này, cô còn lấy ra hai thùng nhiên liệu, nói với Diệp An, bên trong là dầu dị thú đã qua tinh luyện, một xe có thể dùng được mấy ngày.

"Đến, tôi dạy cậu lái xe."
Minh Phương không giải thích, chỉ nắm chặt thời gian để làm tất cả mọi thứ có thể.

Diệp An nghe theo Minh Phương hướng dẫn, ngồi trên ghế lái, quen thuộc đạp chân ga, thắng xe, chuyển số và vô lăng, có kinh nghiệm đời trước, giờ rất nhanh đã thành thạo.

Minh Phương bảo cậu tắt động cơ, một tay nắm trần xe, gương mặt chiếu lên kính cửa sổ xe trong suốt, giữa đêm tuyết trông khá lờ mờ, nhưng lại có phần nhu hòa.


"Thức ăn và chăn trên xe đều thuộc về cậu, còn có muối và thuốc giảm đau.

Năm nay mùa tuyết rất dài, nhưng vẫn có lúc dừng, đến khi đó chỗ này sẽ biến thành một vùng biển mênh mông, tốt nhất nên rời khỏi đây trước."
Không quan tâm Diệp An định sẽ làm gì, Minh Phương nói không ngừng, nói tất cả những gì mình biết và có thể nghĩ được lúc này.

Nhưng thuốc bắt đầu có dấu hiệu phản phệ, cơ thể cô dần dần nóng lên, đáy mắt hằn tơ máu, cảm xúc cuồng bạo gần như không kiềm nén được.

"Tránh xa những xe trượt tuyết có hình vẽ màu đen, đó là ký hiệu của thành Thợ Săn.

Chỗ đó toàn mấy kẻ liều mạng, thủ lĩnh họ Tiêu, thành chủ khu C khu và khu D đều khá sợ anh ta."
Minh Phương ra sức cắn răng, mượn đau đớn hòng duy trì tỉnh táo, tiếp tục nói: "Ký hiệu màu đỏ đại diện cho thành Thiên, thành chủ là Thiên Võ, là cậu ruột của Thiên Giai.

Cạo bỏ ký hiệu trên xe, đem theo tất cả những thứ có thể đem, rồi đi ngay!"
"Tôi đi rồi, còn cô thì sao?" Diệp An đẩy cửa xe, nắm một vốc tuyết đưa đến bên miệng cắn, vừa làm dịu cổ họng khát khô, cũng giảm bớt sưng đau ở khóe môi.

"Tôi sẽ đến một điểm tụ cư khác." Minh Phương giữ tay Diệp An lại, đặt hai viên thuốc giảm đau vào tay cậu, "Loại thuốc này có thể giảm đau hạ sốt, một lần nửa viên."
Diệp An nhận thuốc, nhưng không uống ngay.

"Tôi cũng từng là dân du cư, sống nương tựa cùng em trai.

Sau khi bị mang vào thành Thiên, những tưởng có thể sống tốt hơn.

Kết quả..." Minh Phương trào phúng cười, nụ cười rất lạnh lẽo, "Em trai tôi chết trong tay Thiên Giai, tôi vẫn luôn muốn báo thù, giờ thù đã báo được rồi.

Thiên Võ chỉ có mỗi một đứa em gái này, gã sẽ không bỏ qua cho kẻ giết chết em gái mình."
"Tôi muốn đến điểm tụ cư ở phía tây, thủ lĩnh chỗ đó có thù oán với Thiên Võ, đã mời chào tôi trước đó rồi.

Chỉ cần lấy được sự tin tưởng của người đó, Thiên Võ cũng không thể gây khó dễ cho tôi được."
Minh Phương vừa nói vừa đứng thẳng người, giấu đi bàn tay đang run rẩy ra sau lưng, tận lực làm cố gắng ra vẻ không có việc gì.

"Dù sao thì chúng ta cũng từng vào sinh ra tử." Minh Phương ra vẻ ung dung mà rằng, "Đợi cậu dưỡng thương tốt rồi, nếu không muốn lưu lạc nữa, thì cứ đi về phía tây."
Trong đêm đen, Minh Phương ngồi trên xe trượt tuyết, khởi động xe chạy đi.

Cô không nói hẹn gặp lại với Diệp An, cũng không nói có duyên gặp lại, chỉ giơ tay ra khỏi cửa sổ, tùy ý vẫy vẫy vài cái.

Diệp An đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng xe trượt tuyết biến mất trong bóng đêm, trong lòng cảm thấy khó tả khôn cùng.

Từ lúc cậu đến thế giới này, đây là thiện ý duy nhất cậu nhận được từ đồng loại.

Trong đêm tối có tiếng thú gào thét, Diệp An không dám chần chờ, lấy tốc độ nhanh nhất quay trở lại phòng xe, lấy hết những thứ có thể sử dụng quăng hết lên trên xe.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Diệp An quấn tấm chăn ngồi dựa trên ghế lái, đắn đo một hồi, cuối cùng cũng quyết định, khởi động xe, chạy về phía rừng thông nơi bầy sóc ở.

Minh Phương lái xe rời khỏi đồng hoang, đi thẳng về phía thành Thiên.


Tác dụng phản phệ càng ngày càng mãnh liệt, hai mắt cô đỏ ngầu, dòng máu nóng chảy ra từ mũi và tai, cổ và trán nổi gân xanh, liên tục ho khan, cảm xúc cuồng bạo gần như nhấn chìm lý trí, khiến cô rất khó để giữ tỉnh táo.

Cách thành Thiên còn khoảng mấy chục dặm, cô gặp phải ra đội xe ra ngoài săn bắn.

Dẫn đầu đội xe là Thiên Hùng, trợ thủ mà Thiên Võ tin tưởng nhất.

Lúc Minh Phương nhận ra hắn, hắn cũng thấy rõ gương mặt ngồi trong ghế lái của chiếc xe đối diện.

Hắn biết Thiên Giai ra khỏi thành, cũng biết Minh Phương nằm trong đội đi theo.

Giờ Minh Phương quay về, Thiên Giai thì sao? Mấy người A Thắng đi cùng đâu mất rồi?
"Minh Phương, dừng xe! Tiểu thư Thiên Giai đâu rồi? "
Nghe thấy lời Thiên Hùng, nụ cười của Minh Phương càng dữ tợn, máu tươi trào ra khỏi miệng, nhưng không lau đi, không đếm xỉa đến hắn ra hiệu dừng xe, mà đạp mạnh chân ga lao về phía trước.

"Dừng xe, mau dừng lại, cô điên rồi sao?!"
Lúc khoảng cách càng ngày càng gần, xe trượt tuyết bắt đầu không khống chế được nữa, Minh Phương bèn buông tay lái, đột nhiên xốc mở trần xe, hét lớn với người đối diện: "Đã chết, bọn chúng đều đã chết!"
"Cái gì?!"
"Quay về nói cho Thiên Võ biết, là tao giết Thiên Giai! Ả giết em trai tao, đây là báo ứng!"
Dưới ánh mắt không thể tin được của tên đàn ông, xe trượt tuyết đâm mạnh vào nhau, đầu xe lõm vào, ánh lửa bùng nổ.

Tiếng nổ mạnh chấn động màng nhĩ, ngọn lửa bùng lên, khói đen bốc lên cuồn cuộn.

Đám Thiên Hùng chật vật nhảy khỏi xe, lăn mình trên tuyết, Minh Phương đứng giữa đám lửa cười to, càn rỡ và điên cuồng.

"Là tao giết Thiên Giai, là tao giết nó! Nói cho Thiên Võ biết, tao ở địa ngục chờ gã!"
Lại thêm một tiếng nổ mạnh vang lên, lửa hừng hực cháy.

Minh Phương giang tay, mặc cho ngọn lửa quấn lấy cơ thể, nhắm mắt cười.

Giữa lúc bị ngọn lửa liếm nuốt cơ thể, cô lờ mờ nhìn thấy bóng dáng em trai mình xách một con thú nhỏ mới bắt được, phấn khởi chạy lại chỗ cô.

Cô không thể bảo vệ em trai, nhưng có thể bảo vệ chàng trai mang đến cho cô hơi ấm ấy.

Nguyện cho cậu có thể sống sót, sống sót trong cái thế giới tàn khốc này, và sống tốt hơn nữa.

Ven rừng thông, Diệp An dừng xe, nhìn con sóc ló đầu ra khỏi tán cây, đặt thịt khô trong tay ở dưới tàng cây, sau đó trở lại ngồi trên xe, bắt đầu tĩnh tâm đợi.

Trong lúc đợi, mặt trời mọc lên nơi chân trời đông, Diệp An xốc mở trần xe, đón lấy ánh mặt trời hiếm khi thấy được.

Ánh rạng đông vẫn chưa mang theo hơi ấm, mặc dù tuyết đã ngừng, nhưng gió trở lạnh hơn.

Khi ánh sáng soi rọi đường chân trời, bầu trời dường như cũng nhuốm lên một màu đỏ như máu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận