Diệp An


Gió lạnh gào thét, hoa tuyết tung bay, đất trời trắng xoá, ánh mặt trời vốn nên mọc ở phía đông cũng không thấy bóng dáng.
Dưới một gò tuyết cao gần hai mét, Diệp An cuộn mình lại, áo choàng bằng da thú che kín cơ thể.

Cậu giơ ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng lau qua đôi mắt, phủi đi lớp tuyết đọng lại thành băng trên lông mày và lông mi.

Ngay phía trước cậu khoảng hai trăm mét, hai con thỏ tuyết lớn như trái bóng rổ đang ở hung hãn cắn xé nhau, cùng với sự leo thang của trận chiến, máu tươi bắn tung tóe, vương vãi trên nền tuyết, như từng mảng mận đỏ nở rộ.

"Chít ——"
Một con thỏ tuyết bị cắn đứt chân trước, máu tươi ở miệng vết thương tuôn ào ạt, nó gào lên thảm thiết.

Con còn lại chẳng có tí thương xót nào, mà thừa thắng xông lên, há cái miệng đầy răng nanh sắc bén lôi đối thủ lại cắn đến mức đẫm máu.

Con thỏ tuyết bị thương rõ ràng có ý định rút lui, cố gắng tránh khỏi bị con kia xé nát.

Nó nhảy lùi mấy mét trên lớp tuyết, chuyển hướng vội vã chạy về phía gò đất bị tuyết bao phủ.

Hướng nó chạy trốn, vừa vặn đối mặt chính diện với chỗ Diệp An đang ẩn thân.

Ngửi được mùi máu thoang thoảng trong không khí, rồi lại nhìn cặp mắt thỏ đỏ tươi khác hẳn với sinh vật trong ký ức, Diệp An chẳng những không sợ hãi, mà còn liếm môi một cái làm rách mất một mẩu da, môi rướm máu nhưng đáy mắt lại tràn đầy hưng phấn.

Tuyết văng tung tóe, tốc độ của hai con thỏ tuyết rất nhanh, chớp mắt đã xông đến gần chỗ Diệp An.

Con thỏ tuyết bị thương bị đuổi kịp, ngay lúc nó bị cắn đứt xương sống từ phía sau, Diệp An đột nhiên nhảy lên, không quan tâm lớp tuyết trên người rơi vương vãi, kéo áo choàng trên người xuống, xông về phía trước.

Cậu không mong sẽ bắt được con mồi chỉ trong một lần, bằng vào sức chiến đấu của thỏ tuyết mà nói là không thực tế chút nào.

Mục đích cậu nhào tới vì muốn làm loạn tầm mắt của thỏ tuyết, nhân lúc nó bị kinh sợ, vung áo choàng chụp xuống, rồi nhanh tay nhặt lấy đao băng cứng rắn, ra sức nện xuống thỏ tuyết bị lớp áo bao phủ.

Một nhát rồi lại một nhát, Diệp An dùng hết sức bình sinh.

Nếu không thể mau mau giết chết hai con thỏ tuyết này, đợi đến khi chúng thoát khỏi lớp áo choàng, vai trò hai bên sẽ lập tức thay đổi, Diệp An rất có thể sẽ trở thành bữa tối hôm nay của chúng.

Loài thỏ tuyết biến dị này cực kỳ hung mãnh, chỉ cần có máu thịt, dù là ai hay thứ gì chúng cũng không từ chối.

Crắc!
Tiếng đao băng nứt gãy cùng âm thanh xương cốt vỡ vụn chồng chéo lên nhau, hai con thỏ tuyết đều bị Diệp An đập nát cổ và xương sọ, chết ngay tại chỗ.


Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, Diệp An không dám lơ là, dùng nửa cây đao băng còn lại đập thêm mấy cái, đến khi chắc chắn chúng thực sự đã chết mới chậm rãi thở ra một hơi, khom lưng nhặt áo choàng lên, bọc lại con mồi đã săn được.

Gió thật sự quá lạnh, bông tuyết tựa như lông ngỗng, sau khi dòng máu nóng hổi phun ra, chưa được bao lâu đã đóng thành băng.

Diệp An không lãng phí chút gì, đi tìm cái chân thỏ bị cắn đứt, rồi lại đào phần máu đã bị đông lại, gom chung bọc lại trong áo choàng, xoay người gian nan đi vào sâu trong đồng tuyết.

Tuyết rất dày, ngập đến quá đầu gối.

Diệp An rất lạnh, cũng rất đói bụng.

Trước khi đến đây mai phục, cậu đã không ăn gì hai ngày rồi, chỉ dựa vào lớp tuyết tan thành nước để chống chọi cơn đói.

Đi tiếp được một đoạn, hai mắt cậu bắt đầu tối đen, đây là dấu hiệu cho thấy cậu sắp kiệt sức.

Nhưng cậu không dám dừng.

Giữa chốn đồng hoang hiu quạnh mịt mờ này, số lượng thú biến dị vượt quá sức tưởng tượng, không lâu sau sẽ có thú săn mồi bị mùi máu tươi hấp dẫn mà xuất hiện.

Nếu không muốn trở thành bữa cơm của kẻ khác, phải ép bản thân đi tiếp.

Khi thực sự đi không nổi thì dùng răng cắn lưỡi, nếm được mùi máu tanh, cảm nhận được cơn đau, cậu mới cất bước đi tiếp.

"Ha —— ha ——"
Tiếng thở dốc nặng nề bay đi trong gió, đằng sau mơ hồ truyền đến thú gầm lên, cùng với tiếng động cơ của xe trượt tuyết.

Sắc mặt Diệp An thay đổi, nháy mắt trắng bệch.

Giữa đồng hoang mà gặp phải nhân loại, còn kinh khủng hơn là đối mặt với dã thú.

"Nhanh, nhanh lên! Không muốn chết thì nhanh lên!"
Diệp An lại cắn lưỡi lần nữa, đau đớn làm cậu rùng mình.

Nhưng quả thật là không có sức, đành phải lấy cái chân thỏ bị đứt ra, mặc kệ trên đó còn dính lông lẫn cặn tuyết, há to mồm cắn xé.

Thịt thỏ đông lạnh rất cứng, gần giống như cắn phải cục đá.

Diệp An rất mừng là bản thân có hàm răng rất tốt, dùng sức xé thịt, rôm rốp nhai, nuốt luôn cả phần xương vỡ vụn, ngay cả khi cổ họng có nguy cơ bị trầy, cậu cũng không định lãng phí chút gì.


Thịt thỏ vừa xuống bụng, một luồng hơi ấm chậm rãi tỏa ra.

Diệp An lấy lại tinh thần, siết chặt áo choàng, tiếp tục bước sâu bước cạn đi về phía trước.

May mắn là, tuyết đang rơi dày hơn, giúp cậu che đi dấu vết.

Sau hơn một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, cuối cùng thì Diệp An cũng trở lại chỗ trú ẩn, bỏ lại hết thảy những nguy hiểm có thể xảy ra.

Rầm!
Cánh cửa hoen gỉ khép lại phía sau, bên trong không gian chật hẹp là một mảng tối đen như mực.

Gió cuốn bông tuyết gõ lên cánh cửa, phát ra tiếng vang kinh khủng.

Diệp An thả con mồi ra, dựa cánh cửa ngồi bệt trên đất, kéo lớp da thú trên đầu xuống, mồ hôi thấm ướt bên thái dương trộn với mùi máu tanh, tạo thành một mùi hương quái lạ.

Diệp An cố gắng nhắm chặt hai mắt, cong đầu gối, hai tay giao nhau chống lên trán, thở hồng hộc, tai ù hết cả lên, cứ như mở một cái ống thở trong lồng ngực.

Khoảng năm phút sau, cậu mới miễn cưỡng khôi phục lại.

Ngón tay sưng tấy cào cào tóc mái, không quan tâm móng tay bị gãy, đứng dậy đi đến cạnh cái bàn thấp làm bằng gỗ, cẩn thận quẹt que diêm, châm lửa cho ngọn đèn dầu duy nhất.

Ánh lửa lập lòe, tỏa ra hơi ấm lớn như hạt đậu, xua đi một chút cái giá rét ấy.

Diệp An dùng sức chà xát đôi tay, nghĩ lại tình cảnh hiện tại, không khỏi cười khổ hai tiếng.

Ai mà ngờ, chuyến du lịch ba lô bất chợt nghĩ ra sau khi tốt nghiệp đại học lại thành cọng rơm cứu mạng cậu bây giờ.

Nếu không nhờ có chuyến đi đó, không tiếp xúc với những người dân du mục tốt bụng đó, không học được mấy phương pháp bảo mệnh này, e là cậu vừa mới tỉnh dậy lại chết thêm lần nữa, căn bản không thể sống sót tới hôm nay.

Ánh lửa bập bùng, từng luồng khói mỏng bay xuôi theo lỗ thông gió.

Chỗ Diệp An trú ẩn, thực chất là một phòng xe dã ngoại bị vứt đi.

Đầu xe gần như đã hư hoàn toàn, trong xe cũng không để lại vật gì hữu dụng, những thứ có thể phá đều bị hủy hết, đến cả nửa mảnh thủy tinh cũng không còn.


Nhưng ngoài chiếc xe này, trong phạm vi mấy chục dặm gần đây, không còn nơi nào Diệp An có thể trú lại.

Các hốc cây hang động có thể ngăn lạnh đều bị dã thú chiếm hết, còn thôn làng của các nhóm dân tụ cư thì Diệp An đã từng thử đến gần, thiếu chút nữa đã bỏ mạng.

Qua mấy lần kinh nghiệm, cậu không chỉ muốn tránh dã thú, cũng muốn tránh gặp đồng loại.

Đây là nơi duy nhất cậu có thể trú ẩn sâu trong đồng hoang, phòng xe dã ngoại rách nát này cũng trở thành căn nhà duy nhất của cậu.

Còn may là trần và thân xe không bị hư nặng lắm, Diệp An tìm rất nhiều vỏ cây, da thú, hết thảy những vật có thể sử dụng được, tốn mất mấy ngày sửa chữa, cuối cùng cũng dựng xong một chốn trú ẩn cho mình, miễn cưỡng che gió chắn tuyết.

Khi đôi tay hơi hơi ấm rồi, Diệp An bèn cử động ngón tay vài cái, trên mu bàn tay cùng ngón tay đầy vết nứt vẻ vừa đau lại ngứa, nhưng cậu không thấy khó chịu, ngược lại rất "hưởng thụ" loại kham khổ này.

Điều này cho cậu biết mình còn sống.

Lát sau, ngón tay có thể cử động tự nhiên, Diệp An giẫm lên bàn, trèo với lên trần xe, siết chặt lại dây thừng làm bằng vỏ cây, sau khi xác định sẽ không bị gió thổi bay, mới xoay người cởi áo choàng, chuẩn bị xử lý con mồi hôm nay.

Thỏ tuyết rất hiếm thấy, mục tiêu ban đầu của cậu là săn chuột đất trốn dưới tuyết, nào ngờ lại may mắn đến vậy.

Máu thỏ bắt đầu tan ra, Diệp An không dám lãng phí, cầm lấy nửa cục băng máu nhai rốp rốp, nuốt từng cục vào trong bụng.

Da thỏ là đồ tốt, tiếc là tay nghề Diệp An không cao, không thể lột nguyên bộ da, đành phải cố gắng giữ nguyên vẹn, cạo bỏ lớp mỡ bên trên, dùng tuyết chà xát, tạm thời đặt qua một bên.

Thịt thỏ rất tươi, nhai rất ngon.

Nếu là trước kia, cậu có thể một hơi kể ra bảy tám cách làm, hơn nữa còn có thể làm thử từng cách.

Nhưng bây giờ dù cậu có nghĩ đến thì điều kiện cũng không cho phép.

Đành cười khổ một tiếng, nhấc một cái nồi đá lên, đun nửa nồi nước từ tuyết, cắt thịt thỏ thành khối, ném hết vào nồi.

Đừng nói là gia vị, hiện tại cả muối cậu cũng không có.

Nếu không có nồi đá này, đến cả nước ấm cậu cũng không có mà uống, nói chi là nước canh.

"Thực phẩm thiên nhiên là một màu xanh nguyên chất." Diệp An tự tìm niềm vui trong đau khổ, cầm muỗng gỗ khuấy nồi nước.

Nước canh xoay tròn, hơi nóng bốc lên, thịt thỏ chuyển sang màu sắc mê người, mùi thơm tỏa khắp không khí.

Diệp An nuốt một ngụm nước bọt, múc một muỗng canh nóng, thổi hai cái rồi cho vào miệng.

Dù bị nóng đến hít hà, cũng không nỡ nhổ ra.


"Ôi, ngon, ăn ngon!"
Diệp An vừa nuốt ăn canh nóng vừa hít hà, giơ tay quệt miệng, lẩm bẩm nói.

Cậu không dám chắc dáng vẻ mình hiện tại có bình thường hay không, nhưng cậu tin chắc, nếu không tự tạo ra chút âm thanh, sợ là bản thân đã sớm điên vì cô đơn rồi.

Thịt thỏ không nêm muối, cũng không cho bất kỳ gia vị nào, vậy mà vị lại ngon không ngờ.

Lớp da bên ngoài rất co giãn, mỡ cực ít, thịt không bở chút nào, dai dai nhai rất ngon.

Diệp An cầm một cái chân thỏ lên, cắn miếng thịt nhiều nước còn dính chút da, cố sức xé, nước thịt nóng hổi vỡ tung, kích thích mùi thơm nơi đầu lưỡi, cậu bất chấp nóng phỏng lưỡi, hai ba ngụm ăn sạch thịt thỏ, bẻ gãy phần xương, hút hết cốt tủy bên trong.

Ăn xong hơn phân nửa nồi thịt thỏ và nước dùng, Diệp An thỏa mãn ợ một cái, tiện tay nhặt một nhánh củi đen thui, khắc một đường trên tường.

Bắt đầu từ hôm tỉnh lại ấy, mỗi ngày cậu đều để lại dất vết trên tường.

Đếm những vết khắc một hồi, Diệp An mới phát hiện, cậu đã đến thế giới này được một trăm bảy mươi ba ngày rồi.

Đặt non nửa nồi canh thịt còn dư lên trên bàn, Diệp An đứng dậy duỗi eo.

Dựa theo kinh nghiệm của cậu, bây giờ chắc là tầm mười đến mười một giờ sáng, cũng là thời điểm tuyết rơi nhẹ nhất trong ngày.

Cậu không có ý định ra ngoài hoạt động, giũ áo choàng bọc lấy thỏ tuyết hồi nãy, phủ lên ngọn lửa hơ nóng một lát, đợi khi ấm rồi thì lấy ra bọc lên người, thở ra một hơi thật dài, nằm lên chiếc giường được chắp vá từ mấy tấm ván gỗ, lại đắp thêm hai lớp da thú, nhắm mắt buộc bản thân nghỉ ngơi.

Đối với Diệp An mà nói, năng lượng do thức ăn cung cấp vô cùng quý giá, một chút cũng không thể lãng phí.

Cậu cần phải nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị đối đầu với ban đêm nguy hiểm.

Ban ngày trên đồng tuyết hoang xem như còn yên bình, thời gian mặt trời treo trên không rất ngắn, cũng là cơ hội tốt nhất cho cậu ra ngoài hoạt động và săn tìm thực phẩm.

Đợi đến khi đêm xuống, dã thú hung mãnh kết đàn đi tới đi lui, còn có loài ăn thịt, thậm chí là kẻ săn đồng loại.

Đêm tối trên đồng tuyết không yên ổn, lại càng không có mộng đẹp, chỉ có hung tàn và chém giết.

Diệp An muốn sống, lúc nào cũng cần phải đề cao cảnh giác, mở to hai mắt trong đêm tối, che giấu mình thật tốt, đồng thời cũng cảnh giác nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.

Gió gào thét, sâu trong đồng tuyết, Diệp An chậm rãi chìm vào giấc ngủ, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt, rõ ràng là đến cả ngủ cũng không yên ổn.

Mà tại nơi cậu săn được thỏ tuyết vừa nãy, một con sói già bị đuổi khỏi đàn đang đào bới lớp tuyết đọng.

Không đợi nó bới được vết máu vụn vặt còn sót lại dưới lớp tuyết, một tiếng rẽ gió đột nhiên ập tới, một thanh trường đao sắc bén bay vút qua.

Màu máu đỏ tươi lan tràn, con sói già thậm chí còn không kịp tru lên, xác sói không đầu đổ ụp vào trong tuyết, trở thành trước màu đen duy nhất trên nền trắng bạc tinh mỹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận