Theo đà bước của anh, dần dần có người nhìn ra phương hướng. Mặc dù các tờ báo không bao giờ đăng ảnh chính diện của Tập Mặc Nhiên, nhưng vài cậu công tử vẫn nhận ra dáng người quen thuộc ấy. Mấy người bình thường hay đầu têu gợi trò liền hú hét: "Cầu hôn đi! Cầu hôn đi!"
Ầm ĩ như vậy, khiến các vị trưởng bối đã yên vị trên bàn tiệc, đang hàn huyên với nhau đều phải quay sang nhìn, hôn lễ mà, càng vui vẻ mới càng tốt đẹp.
Tập Mặc Nhiên không cất tiếng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đôi mắt chăm chú và đôi môi hơi hé mở của anh đều có ý muốn "cầu hôn". Anh đứng thẳng trước mặt An An, ung dung giơ tay lên, ôn hoà đưa bó hoa tới cho cô, dáng vẻ ôn hoà nhã nhặn như thể cây trúc đón gió.
Ai cũng nghĩ anh đang bình tĩnh tự tin, An An hơi liếc mắt, liền nhìn thấy đốt ngón tay cầm hoa của anh trở nên trắng bệch.
Anh mà lại thấp thỏm khẩn trương ư, An An đột nhiên muốn bật cười vang.
Làm gì thế? Muốn tuyên bố thích mình trước mặt đám đông mọi người vây xem ư? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, trước kia sao phải làm thế?
Nhìn bó hoa trắng tinh, đơn thuần, An An nở nụ cười tươi rói với Tập Mặc Nhiên. Khoé mắtcô hơi lướt qua vai anh, rơi xuống phía quan khách, nơi ấy có người cha quyền lực và người mẹ tôn quý của anh.
Lúc giúp đỡ vợ chồng Lô Vi tiếp khách, cô liền nhận ra hai người họ. Đúng như Lương Viễn nói, cha Tập Mặc Nhiên thường xuất hiện trên các bản tin thời sự, nhìn qua liền phát hiện ra ngay, còn mẹ anh, từ lúc thấy cô, mặt mày đã u ám lại.
Chỗ này đang náo loạn, An An thấy bà Tập cau có, ông Tập ở bên cạnh cũng sắt mặt lại, hai vợ chồng họ tuy tỏ vẻ không quan tâm, nhưng vẫn thi thoảng liếc về phía này. Bà Tập thậm chí còn dợm muốn đứng dậy, hiển nhiên là đang tức giận lắm đây.
Trong chốc lát, gương mặt An An liền sáng ngời rạng rỡ, cô tỏ vẻ ngại ngùng, cúi nhẹ xuống, giơ tay cầm lấy bó hoa.
Mọi người vỗ tay rào rào, Tập Mặc Nhiên thấy đôi mắt cô ánh đầy vẻ vui sướng.
Tác dụng quan trọng nhất của phù dâu phù rể là đỡ rượu thay cô dâu chú rể, nhất là khi cô dâu đang mang thai, nhiệm vụ này càng thêm phần gian nan.
Tập Mặc Nhiên vừa phải uống thay chú rể, vừa muốn đỡ hộ phù dâu. Lúc hôn lễ kết thúc, đôi mắt đen nhánh của anh mê man tối thẫm, chỉ cố giữ tỉnh táo để đưa An An về nhà.
Kỳ thực An An cũng bị chuốc khá nhiều, hơn nữa vì cô cố tình đỡ hộ Lô Vi, nên lúc tiệc tàn, cô đã say tới mức không phân biệt nổi phương hướng.
Kỷ Minh Thần thấy vậy bèn bảo quản lý khách sạn đặt một phòng cho họ, trông Tập Mặc Nhiên vẫn gượng nổi bèn xách Lô Vi vào phòng tân hôn.
Lúc mời rượu, An An đã thay sang bộ sườn xám màu hồng phấn, Tập Mặc Nhiên nửa ôm nửa dìu cô vào phòng, cách một tầng tơ lụa mỏng manh, anh chợt cảm thấy làn da cô trắng mịn và nóng bỏng, khiến đầu óc bị xông hơi rượu càng trở nên choáng váng.
An An say rượu, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng thêm quyến rũ, mái tóc bới hơi rũ xuống, lơ thơ dính vào mặt, có sợi còn len vào đôi cánh môi ướt át của cô. Tập Mặc Nhiên đặt cô xuống giường, mơ màng ngắm nghía đôi mắt nửa tỉnh nửa mê dập dìu ánh nước ấy.
Từ sau khi cô tự tử, anh và cô chưa từng ân ái với nhau. Tựa hồ có một tấm màng vô hình chắn ngang giữa họ, lúc thì cô tỏ ra phóng khoáng, lúc lại tỏ thái độ xa lánh ngàn dặm, khiến anh dù muốn thân cận nhưng lại sợ cô hiểu xấu về mình.
Bây giờ nhờ có hơi men trợ giúp, anh mạnh dạn nhìn cô thật lâu, phẩy nhẹ những sợi tóc li ti ra, áp nhẹ tay vào môi cô, dịu dàng nói: "Anh đi lấy khăn lau mặt cho em nhé."
An An đang mơ màng, ngây ngô đáp "ừ", Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười, đang định nhổm dậy, không ngờ An An bất thình lình vòng tay ôm cổ anh, Tập Mặc Nhiên hơi ngẩn ra, cô liền nghiêng đầu, mút chặt môi anh.
********
Tập Mặc Nhiên run rẩy kích thích, anh hôn lên xương quai xanh của cô, không khỏi ngẩng đầu xúc động nói: "Cảm ơn em..."
Mặt mày An An đỏ ửng, đôi mắt đẫm nước, đôi tay anh miên man mời gọi, cô tựa hồ không nghe thấy gì hết, cho đến khi Tập Mặc Nhiên hôn lên làn da mềm mại trước ngực mềm mại, cô mới vòng tay ôm siết lấy lưng anh, khàn giọng nói: "...Bẩn lắm... Tập Mặc Nhiên chê tôi bẩn..., anh có để ý không?"
Giọng nói xa xôi của cô tựa hồ vương cả men say, đôi cánh tay vẫn tiếp tục xoa lên lưng anh, nhưng người nằm trên đang nóng bỏng nhiệt tình đột nhiên cứng đờ lại.
Tập Mặc Nhiên không biết mình đang tỏ ra làm sao, có lẽ gương mặt anh đan xen nỗi phức tạp, hoặc có lẽ chẳng hiện vẻ gì. Chỉ một câu nói, liền khiến dục vọng và niềm xúc động dâng trào trong anh bay biến gần hết, người anh cơ hồ bị tạt cho chậu nước lạnh toát.
An An vẫn mê man chưa tỉnh, khi Tập Mặc Nhiên đứng dậy, cô tựa hồ bất mãn, nhưng nhanh chóng xoay người thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...