Chương 11
Edit: 5th May
Trở lại phủ, Tần Sương nhanh chóng cho người thu dọn gian phòng trống, quét dọn sạch sẽ, sau đó mới để người hầu đưa mãng xà khổng lồ cùng lồng sắt vào trong phòng.
Mặc kệ mãng xà có phải Trì Uyên hay không, hay việc nó có phải mãng xà sau núi trong kí ức mười năm trước của nàng hay không, Tần Sương nghĩ, nếu hôm qua nó đã cứu mình, vậy thì bây giờ nhất định nàng phải giúp nó chữa khỏi vết thương, mới có thể an tâm thả nó ra ngoài.
“ Ngươi còn sức lực không?” Tần Sương nín thở mở lồng sắt, sau đó lui ra sau vài bước hỏi.
Mãng xà nhìn nàng, đôi mắt xanh lóe lóe, cử động thân thể, muốn bò ra bên ngoài.
Bởi vì nó phải chịu đựng quá nhiều vết thương, nên khi bò ra ngoài có chút vất vả, Tần Sương thấy thế, khom lưng ôm lấy đầu nó, phí hết một phen sức lực mới có thể bê nửa thân trên nó ra bên ngoài, đến khi ôm xong phần đuôi, đưa toàn bộ cơ thể mãng xà ra bên ngoài thì nàng đã mệt đến mức ngồi dưới đất thở dốc rồi.
Mãng xà nhìn nàng, đột nhiên thò đầu lại gần, cứ thế lẳng lặng nhìn nàng.
Bộ dáng kia, rõ ràng giống hệt trước kia, lúc Trì Uyên kề trán nàng, chính là dáng vẻ dịu dàng quen thuộc ấy.
Tần Sương đột nhiên có chút đỏ mặt, vội vàng đứng dậy rời đi, lúc mở cửa nàng nhìn thấy mãng xà nhìn nàng ánh mắt tràn đầy mất mát, nàng vội vàng mở miệng giải thích: “ Trên người ngươi quá bẩn, vết thương sẽ dễ bị sinh mủ, ta kêu nha hoàn đưa chút nước nóng đến, giúp ngươi rửa sạch một chút.”
Nước nóng rất nhanh được đưa đến, Tần Sương vắt khô khăn, cẩn thận giúp mãng xà lau chùi thân thể, lúc lau đến phần bụng dưới mãng xà, nàng đột nhiên có chút lúng túng.
Năm đó nàng không hiểu chuyện, còn từng tò mò hỏi đại xà phần mộng thịt dưới bụng này. . . là gì, bây giờ biết rồi, Tần Sương chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, khăn cầm trên tay một lúc lâu sau vẫn không xuống tay được.
Nàng vốn định bỏ qua chỗ đó, nhưng sao nơi này cũng dính vết máu lẫn bùn đất, nếu không lau sạch sợ là sẽ sinh ra nhiễm trùng chảy mủ. . .
Mãng xà dường như nhìn thấu sự do dự của nàng, xoay đầu lại, định cắn lấy khăn trong tay nàng.
Nó không phải muốn tự mình lau đấy chứ? Quả thật mãng xà cũng không phải là vấn đề, nhưng nếu nó thực sự là Trì Uyên. . . . . . Tần Sương tưởng tượng dáng vẻ thân thể trần truồng của hắn được chính tay nàng lau chùi, khiến nàng nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
Nàng lấy lại khăn từ chỗ mãng xà, hạ thấp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, tay lần mò lau chùi nơi đó.
Bây giờ Tần Sương sớm đã không còn là cô bé con hơn mười năm trước, đuôi mãng xà căng thẳng, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhẫn nhịn đến mức cả người run rẩy, đem cảm giác run rẩy khi bị Tần Sương trêu chọc, gắt gao kiềm nén.
Bận rộn nửa canh giờ, Tần Sương cuối cùng cũng đã lau sạch sẽ toàn thân mãng xà. Nhìn mãng xà có vẻ mệt mỏi, nàng cầm chậu nước bên cạnh lên, “ Nhìn ngươi cũng mệt mỏi, ngày mai ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Trải qua một phen ‘đọ sức’, mãng xà không có tinh thần, chỉ thở hổn hển một tiếng, xem như đáp lại Tần Sương.
Sau lần đó, mỗi ngày Tần Sương đều đi qua giúp mãng xà lau người, đổi thuốc.
Tuy rằng mỗi lần đều tự tay nàng làm, cũng phân phó hạ nhân không được tùy tiện vào căn phòng kia. Nhưng không thể ngăn nổi trong phủ lắm lời hỗn tạp, chẳng mấy ngày, bên trong phủ từ trên xuống dưới đều biết được việc này, ánh mắt nhìn Tần Sương nhiều hơn mấy phần sợ hãi, nhưng bởi vì quý phủ chỉ có một vị chủ nhân là nàng, nên bọn họ cũng không dám nói thêm gì, chỉ cẩn thận cách xa gian phòng có nuôi mãng xà bên trong.
Khí trời dần dần chuyển lạnh, nhiệt độ cũng gây bất lợi cho việc dưỡng thương, Tần Sương sai người trải chút rơm rạ trong phòng mãng xà, nhưng với thời tiết này dường như không có chút hiệu quả gì, mãng xà mệt mỏi nằm trên lớp rơm rạ, tốc độ phục hồi của vết thương cũng giảm đi.
Tần Sương không biết làm cách nào, âm thầm phái nha hoàn hỏi thăm người có kinh nghiệm nuôi rắn, mới biết được, nguyên lai cơ thể người và rắn không giống nhau, thân thể rắn cũng không có nhiệt độ ổn định, khí trời chuyển lạnh thì cơ thể sẽ yếu đi và muốn ngủ đông.
Tần Sương sáng tỏ nguyên nhân, sai người đặt thêm mấy chậu than bên trong phòng, có thể do gian nhà quá mức trống trải, nên cách này cũng không có tác dụng gì.
Tần Sương nhìn vết thương trên lưng mãng xà chậm chạp mãi vẫn chưa lành, lại thêm mỗi lần nàng rời đi, nó đều lưu luyến không muốn, trong lòng nàng liền có tính toán.
Nàng nghĩ dù sao người trong phủ trên dưới đều đã biết chuyện, thế là vào một ngày nào đó, khi mãng xà cắn góc áo giữ nàng lại, nàng không nhịn được mở miệng nói: “ Di chuyển thuận tiện hơn chút rồi? Dạo này mỗi ngày dần lạnh hơn, không bằng ngươi theo ta về phòng ta đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...