Diệp Đông bây giờ không để ý đến bất cứ người nào ở trong phòng.
Anh nhìn mấy người miệng khô lưỡi khô, vậy nên đi pha trà cho bọn họ để giải khát trước.
Diệp Đông cầm lấy ấm trà, lại phát hiện bên trong ấm trà còn chưa có nước.
“Để tôi đi cho ạ!”
Thanh Huy Hưng, nhanh chóng đến trước mặt Diệp Đông, lấy bình trà qua.
Diệp Đông, cũng không có khách sáo với Thanh Huy Hưng, đưa ấm trà cho Thanh Huy Hưng.
Khi Thanh Huy Hưng nhận lấy ấm trà, trên mặt ông ta mang theo cung kính, còn có cả một chút hưng phấn.
Ở trong mắt những người khác, rót nước pha trà đều là công việc của người hầu.
Nhưng Thanh Huy Hưng lại là vì có thể giúp Diệp Đông pha nước trà mà cảm thấy vinh hạnh.
“Cứ dùng những lá trà tôi mua đến đi.”
Ngay khi Thanh Huy Hưng chuẩn bị thả lá trà thì Diệp Đông mở miệng nói.
Thật ra, Thanh Huy Hưng cũng đã đặc biệt chuẩn bị trà Ô Long ướp hương thượng hạng cho phòng này.
Trà Ô Long ướp hương thượng hạng, giá trị cũng rất cao!
Nhưng mà, nếu Diệp Đông mở miệng, Thanh Huy Hưng đương nhiên sẽ lập tức pha lá trà Diệp Đông mang đến rồi.
Rất nhanh sau đó, Thanh Huy Hưng mở hộp trà ra.
Khi hắn ta mở gói ra, một khắc thả lá trà vào kia, hắn bừng tỉnh ngây ngẩn cả người một lát.
“Ô Long ướp hương sao?”
Thanh Huy Hưng không nhịn được mà bật thốt lên.
Ô Long ướp hương Nhã Nhã, chắc chắn là loại trà cao cấp nhất trong Ô Long ướp hương!
Thanh Huy Hưng, tuy rằng số lần uống rất ít nhưng mà chung quy là cũng nhận thức được.
Xuân Thúy cùng Vương Thiếu Khanh cũng ở rất gần! Đương nhiên cũng nghe được lời đó, bọn họ ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cũng đã từng uống Ô Long ướp hương Nhã Nhã.
Nhà họ Vương có tiết kiệm một cân như thế.
Một cân sáu trăm triệu.
Nhưng điều quan trọng nhất là, không phải là người có tiền là có thể mua được loại trà này đâu.
Ngày thường, nhà bọn họ cũng chỉ có tiếp đãi khách khứa vô cùng tôn quý, mới có thể lấy ra uống mà thôi.
Ngay cả Vương Thiếu Khanh cũng chỉ mới được uống ba bốn lần thôi.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Đông vậy mà xách cả hai tay đều là trà Ô Long ướp hương Nhã Nhã.
Chỗ trà này ít nhất là năm cân.
Ba tỷ!
Không nói đến giá cả ba tỷ.
Chỉ riêng số lượng năm cân này, nhất định cực kỳ xa xỉ.
Nhà họ Vương lúc trước, vẫn là thông qua các loại mạng lưới quan hệ, mới mua được một cân.
Rất nhanh sau đó, Thanh Huy Hưng đã pha xong trà, tự mình rót trà cho Diệp Đông.
“Vợ, em uống ngụm trà đi ạ!” Diệp Đông, nâng tách trà lên, đưa cho Kiều Lệ My.
Kiều Lệ My, tạm thời đè xuống tất cả nghi vấn trong lòng, sau đó uống một ngụm trà.
“Thanh Huy Hưng, đã lấy được thẻ ngân hàng chưa?” Diệp Đông nói.
Thanh Huy Hưng, nhanh chóng lấy ra một cái thẻ ngân hàng, hai tay cẩn thận dâng lên cho Diệp Đông.
“Lệ My, thật ra tiền này anh muốn gửi làm quà cho người dì lâu năm không gặp.
Nhưng tốt rồi, không cần, em giữ lấy sau này cần làm gì thì làm đó.”
Khi Diệp Đông nói lời này, vô cùng dễ nghe, lại rất chân thành.
Hễ là người biết thân phận Điện Vương của Diệp Đông, đều biết, Diệp Đông nói là làm.
Khung cảnh vô cùng yên lặng!
Ba tỷ tiền trà cao cấp!
Ba nghìn tỷ tiền vốn làm quà!
Những chữ này, không khỏi kích thích màng nhĩ, trái tim của mọi người.
Cuối cùng, có người phục hồi tinh thần lại rồi.
Xuân Thúy nghe kia là số tiền lẽ ra được làm quà thì lại cười xởi lởi đổi mặt: “Lúc trước tôi đã nói qua Diệp Đông là rồng phượng trong loài người mà.
Tương lai nhất định có tiền đồ.
Bây giờ xem ra, quả nhiên như vậy!”
Vương Thiếu Khanh cũng là gật đầu, nói: “Diệp Đông, chính ta là người muốn tìm lại con nhất!”
“Cậu làm sao có thể mua nổi lá trà ba tỷ! Sao có thể có ba nghìn tỷ cơ chứ? Giả! Chắc chắn đều là giả!” Vương Điền lúc này sắc mặt có chút hoảng sợ nói.
Hắn ta kiên quyết không tin anh họ vô dụng này, vậy mà lại có thể có bản lĩnh lớn như vậy, mang tới hộp trà trân quý như thế, nhiều tiền như thế!
“Ba nghìn tỷ đồng này, là tôi tự tay chuyển đến thẻ của ngài ấy! Trong lòng tôi, những lá trà này, nếu ngài Diệp muốn có một trăm cân, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.” Thanh Huy Hưng nói chắc như đinh đóng cột.
Nếu không phải cái này liên quan đến chuyện nhà Diệp Đông, hắn ta thật sự rất muốn trực tiếp ra tay với đôi vợ chồng nham hiểm này!
Trên mặt Vương Điền lo lắng không yên.
Ở trong lòng hán lo lắng làm sao có thể tin Diệp Đông bây giờ có thực lực, tiền của dồi dào như vậy!
“Không có khả năng! Không có khả năng!” Vương Điền gào thét thảm thiết.
Chát!
Diệp Đông ra tay.
Ngay lập tức, trên mặt Vương Điền, cũng đã xuất hiện hai dấu tay đỏ ửng, khóe miệng bà ta cũng chảy ra máu tươi.
Diệp Đông thu tay lại, đó là anh chỉ dùng một chút lực mà thôi.
“Mày dám...”
Vương Điền sắp chửi bới thì lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Đông, trong nháy mắt không nói được, ngây ngốc đứng đó.
Đó là một đôi mắt thế nào chứ! Giống như ma quỷ! Lại như tử thần!
Hắn ta không chút nghi ngờ, nếu như bây giờ mình còn dám sỉ nhục Diệp Đông, sợ rằng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!
“Sao không dám?”
“Vốn dĩ, tôi muốn làm mẹ vui, nhận lại người thân, xem ra người dì này tôi thấy không xứng…” Diệp Đông nói xong câu đó, hơi lắc đầu.
“Mẹ tôi chắc sẽ buồn lắm!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...