Biệt thự Phú An.
Kiều Lệ My đang ở nhà, cô đang bận rộn xem xét giấy tờ.
“Nghe cha nói anh đụng độ với bọn lưu manh?” Kiều Lệ My lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là bọn tôm tép.
Em lo lắng cho anh?” Diệp Đông thấy rất vui.
Kiều Lệ My nghe anh hỏi thì biểu cảm trên mặt hết sức phức tạp.
“Chuyện kết hôn của Kiều Ngọc Nhã cùng Vinh Vỹ, có thiệp rồi.
Lúc đó…”
“Tôi đi cùng mọi người, thật ra tôi cũng có thiệp mời.”
Diệp Đông tiếp lời Kiều Lệ My.
“Nhưng mà…Kiều gia bên kia…” Cô có điều hơi suy nghĩ.
Người Kiều gia tuy không ai tốt đẹp, nhưng biến cố này Vinh gia chịu chấp nhận Kiều Ngọc Nhã cũng là chuyện tốt đẹp rồi.
“Tôi nghe nói, vì cái gọi là xử lý công bằng chuyện kia mà Kiều Phong đã giao ra bất động sản phía Đông làm hồi môn.
Ông nội rất thích chỗ đó.” Kiều Lệ My cảm thấy tiếc.
Mảnh đất vàng kia chính là mảnh đất mà Kiều gia tập trung lượng một lớn tài chính mới mua được, ước chừng xấp xỉ hai trăm bốn mươi tỷ.
Ban đầu, Kiều Lệ My chưa bị đuổi đi, cũng chuẩn bị mở rộng mảnh đất kia để nhanh chóng thu hồi vốn lại.
Kết quả như vậy rồi, đất cũng không còn nữa, cho nên không thể nào thu hồi lại được vốn lưu động…
Vinh gia xem như phen này là làm ăn có lời.
Phen này mà Kiều gia hoàn toàn không thể gượng dậy nổi, mà ngày càng lụn bại! Kiều Lệ My có chút hối tiếc.
“Đừng quá lo lắng.
Chuyện Kiều gia không liên quan đến em nữa rồi.” Diệp Đông lấy một tách trà đưa qua Kiều Lệ My.
“Năm đó vào Kiều gia, cũng là uất ức cho anh.” Cô thật lòng thấy vậy.
“Nhưng hiện tại Kiều gia không tốt, tuy tôi hận họ, tôi cũng không thể làm ngơ…”
“Diệp Đông à, nếu có thể, tôi muốn có thể giúp mẹ anh…” Kiều Lệ My thở dài.
“Đừng suy nghĩ, mẹ anh đã ổn hơn, cần thời gian chăm sóc nữa là được.” Diệp Đông cũng không muốn cô lo lắng.
Mấy năm nay, bao nhiêu tiền của Kiều Lượng Nguyên cùng Kiều Lệ My cũng vô cùng lo lắng cho mẹ anh.
Anh cảm kích vô cùng.
Diệp Đông khẽ gật đầu nói: “Cũng là anh cảm ơn em.”
Nhưng vào lúc này, di động của Diệp Đông lại vang lên.
Anh nhanh chóng tiếp điện thoại, kia là một dãy số lạ.
“Diệp Đông, ta là dì con Xuân Thúy.
Có thể cho ta biết mẹ con ở đâu, ta muốn đi thăm bà ấy.”
“Dì? Tôi có dì?” Biểu cảm trên mặt Diệp Đông đen lại.
“Đúng rồi, Diệp Đông à, con quả thật quên ta sao?” Giọng Xuân Thúy như vô cùng mong nhớ.
“Tôi không nhớ mình có dì.” Diệp Đông lạnh nhạt đáp.
“Ây da.
Cũng tại ta không tốt.” Xuân Thúy giả vờ than thờ.
“Chúng ta có thể gặp nhau không? Dì cũng muốn nói chuyện với con một chút.” Bà ta khéo kéo muốn gặp Diệp Đông.
“Không cần.
Tôi cũng không có gì để nói.” Diệp Đông không thích cái loại họ hàng tự dưng nhảy ra này.
Thật ra anh biết bản thân có một người dì, nhưng nghe mẹ nói bà ta đã bỏ đi lâu rồi, anh cũng không có ký ức gì nhiều về người dì kia.
Bỗng nhiên lại tìm anh, thật sự nhớ tình thân?
“Diệp Đông, cháu đừng như thế.” Xuân Thúy thút thít qua điện thoại.
Kiều Lệ My thấy Diệp Đông nét mặt không tốt, cũng vội lại gần anh, ánh mắt nhìn anh trấn an.
“Nếu không có gì tôi tắt máy.” Nói rồi Diệp Đông tắt máy nhanh chóng.
Xuân Thúy đầu dây bên kia tức giận.
“Hừ, một tên ăn bám có gì mà ngạo mạn.” Bà ta nghiến răng nói.
Lúc mà bà ta đang suy nghĩ làm sao để tiếp cận Kiều gia nhanh chóng, thì bên này Thanh Huy Hưng cật lực cải tạo con phố ăn vặt kia.
Trên con đường gồ ghề này, trong tình huống không ảnh hưởng tới buôn bán, bọn họ cũng sẽ phân chia khu vực tiến hành sửa chữa các đoạn đường trong thời gian nhanh nhất, lại còn lát cả gạch men sứ…
Thậm chí những chủ tiệm trên con phố ăn vặt này còn có cảm giác giống như bản thân đang nằm mơ nữa.
Thường Thuận nghe báo cáo từ cấp dưới cũng tương đối hài lòng với biểu hiện của đám người Thanh Huy Hưng và Đại Mão.
Kiều Lượng Nguyên nghe được dì Vương chủ tiệm bánh bạo gọi cảm ơn thì vô cùng bất ngờ.
“Họ thực sự không quấy rối, còn làm đường mới, trả tiền cho chúng tôi.
Vẫn là con rể của ông có cách, thay mặt mọi người cảm ơn ông nhiều.”
Dì Vương vui vẻ tới mức không khóe miệng.
Trong lòng Kiều Lượng Nguyên cũng vui vẻ theo.
Thật ra Diêp Đông muốn đối phó với Thanh Huy Hưng hay là Đại Mão thì đó đều là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng mà, có đôi khi những người có thế lực như bọn họ đều giống như khối u ác tính vậy, cho dù anh có quét sạch thì bọn chúng vẫn có thể tái phát trở lại.
Nếu như anh phế đi đám người Thanh Huy Hưng và Đại Mão, có thể qua một khoảng thời gian vẫn sẽ có người mới xuất hiện…
Bản thân anh có thể giúp đỡ cho dì Vương, giúp cho cả khu phố, nhưng anh không nhớ tới cuộc sống lúc trước lại cảm thấy đồng cảm với họ.
Còn có, những người kia cũng không đến nổi nào, Thanh Huy Hưng có thể tích được linh lực cấp thấp cũng là vô cùng tốt, không nên lãng phí.
Cho nên anh mới để cho Thanh Huy Hưng đi theo mình, bảo vệ con phố này thật tốt, làm cho mọi người ở chỗ này ai nấy đều có thể an cư lạc nghiệp.
Nếu như những kẻ giang hồ này biểu hiện tốt, anh cũng sẽ không để bụng mà cho bọn họ chút lợi lộc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...