Điện Vương Ở Rể


Diệp Đông cũng nhìn ra Vương Ái Quốc có chuyện muốn nói.
“Chú Vương, có chuyện gì cứ việc nói.”
Vương Ái Quốc nói: “Diệp Đông, tính tính em trai tôi là vậy đó.

Cậu có thể nói với cậu Hàn một tiếng tha cho nó không?”
“Nó học đại học, vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, nếu như bị đuổi...”
Dì Vương nghe Vương Ái Quốc nói vậy lập tức nổi giận đùng đùng.
Dù sao thì Vương Bảo Quốc thật sự hơi vong ân phụ nghĩa.
Bọn họ nuôi Vương Bảo Quốc học đại học, khôn lớn nên người nhưng ông ta chưa từng báo đáp lại gì, ngược lại còn châm chọc, mỉa mai bọn họ, thậm chí vừa rồi còn nói muốn cắt đứt quan hệ...
Bây giờ Vương Ái Quốc còn muốn cầu xin cho Vương Bảo Quốc.
Chỉ có điều dì Vương tức giận cũng chỉ im lặng.
Rõ ràng, rốt cuộc trong lòng dì Vương vẫn nhớ đến chút tình nghĩa, là người người tốt bụng.
Diệp Đông im lặng một lúc.
Sau đó nói.
“Nếu chú Vương đã lên tiếng, tất nhiên cháu sẽ dặn Hàn Vạn Lâm.”
“Nhưng nếu có lần sau, cháu sẽ không quan tâm nữa.”
Vương Ái Quốc lập tức nói: “Diệp Đông, thật lòng cám ơn cậu.”
“Qua lần này tôi cũng nhìn rõ con người nó rồi.”
“Sẽ không nể tình nghĩa không có nguyên tắc như thế nữa.

Đây là việc cuối cùng tôi làm cho nó.”
“Nếu sau này nó xảy ra chuyện gì tôi cũng không quan tâm.”

Vương Ái Quốc và dì Vương bọn họ rất biết ơn Diệp Đông.
Hàn Vạn Lâm đã là nhân vật khiến cả nhà Vương Bảo Quốc sợ hãi, mà Diệp Đông còn là người mà Hàn Vạn Lâm kính sợ.
Nhưng mà vừa rồi nhà Vương Bảo Quốc đã vô lễ với Diệp Đông, đây là lỗi lớn.
Tuy nhiên Diệp Đông tha thứ cho bọn họ, không cố tình truy cứu.
Hoàn toàn là nể mặt nhà dì Vương.
Đây là tình thân.
Ấm lạnh tự biết.
Thật ra trong lòng Diệp Đông cũng hơi ngậm ngùi.
Anh có từng chịu đựng những điều đó không?
“Việc quan trọng hôm nay là phải chúc thọ cho dì Vương.”
“Đồ ăn thơm ngào ngạt, cháu ngửi thấy đã hơi đói bụng rồi!”
“Hay là chúng ta ăn cơm trước đi!”
Diệp Đông cười nói, dời sự chú ý của mọi người, trở lại chủ đề chính là lấy lại bầu không khí.
Tất cả mọi người có mặt ở đó lập tức cười nói vui vẻ hoà thuận với nhau.
Ngay cả Lưu Thục Tuệ, dì Vương và dì Trương cũng uống chút rượu vang đỏ.
Sau ba tuần rượu.
Lôi Chấn, Hàn Vạn Lâm còn cố ý đến kính rượu chúc thọ dì Vương.
Hơn nữa hai người bọn họ cũng lần lượt tặng quà rất phù hợp.
Quà của họ không thể có giá quá cao, nếu không e là dì Vương không dám nhận...
Nhưng cũng không thể có giá quá thấp, dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của người mà Diệp Đông còn phải gọi là ‘dì Vương’...
Đương nhiên đám người dì Vương biết, những cậu chủ này kính rượu chúc thọ hoàn toàn là vì Diệp Đông.
Sau khi Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm kính rượu xong.
Diệp Đông cũng theo chân bọn họ đi qua căn phòng kia.
Đương nhiên, Diệp Đông còn dẫn theo con trai dì Trương, Lưu Nghiêu.
Coi như để Lưu Nghiêu làm quen với họ.
Đồng thời, Diệp Đông muốn biết tình trạng luyện tập võ đạo của Lưu Nghiêu hiện giờ.
Những cậu ấm đến cùng Hàn Vạn Lâm vốn cho rằng người tôn quý nhất hôm nay gặp được là Lôi Chấn.
Đây đã là điều làm bọn vô cùng hưng phấn và kích động.
Nhưng không ngờ còn có thể gặp được Diệp Đông.
Người mà ngay cả Lôi Chấn còn phải kính cẩn gọi là ‘cậu Diệp’.
Cho nên khi những cậu cả kia nhìn thấy Diệp Đông vào phòng đều đứng dậy, ai cũng vô cùng căng thẳng.
“Chào cậu Diệp!”
Lúc bọn họ nói chuyện, thậm chí còn hơi run.
Diệp Đông cười xua tay, nói: “Ngồi xuống hết đi.

Mọi người là bạn của Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm, vậy cũng không phải người ngoài.”
Hàn Vạn Lâm nghe Diệp Đông nói vậy mặt đỏ rần, trong lòng vừa kích động vừa hưng phấn.

Còn những người khác thì càng kích động đến đỏ bừng mặt.
Được nhân vật như Diệp Đông nói ‘không phải người ngoài’ chính là lời khen thưởng quý giá nhất.


Còn làm bọn họ hưng phấn hơn đặt chục triệu tiền mặt trước mặt.
Sau một hồi trò chuyện.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, đương nhiên bắt đầu nâng chén.
Những cậu ấm kia cũng phát hiện, Diệp Đông vốn không hề cố tình lên mặt, cất giọng này nọ.
Bọn họ kính rượu Diệp Đông cũng sẽ không bị từ chối.
Điều này càng làm bọn họ kính nể từ tận đáy lòng, thầm nói đây mới là cậu chủ chân chính.
Tiệc mừng thọ của dì Vương đã kết thúc từ lâu, mọi người cũng đã tan cuộc trước.
Còn bàn của bọn Diệp Đông vẫn tiếp tục uống rất lâu.
Ngược lại cuối cùng, những cậu ấm kính rượu Diệp Đông đều say.
Còn Diệp Đông bởi vì là võ giả, cơ thể chuyển hóa cồn mạnh hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Cho nên tới lúc gần kết thúc vẫn vô cùng tỉnh táo.
Chớp mắt.
Đã một tiếng rưỡi trôi qua.
Lưu Nghiêu cũng uống không ít rượu.
Hơn nữa, còn đều là các cậu ấm chủ động uống rượu với anh ấy.
Trước kia Lưu Nghiêu chưa từng tiếp xúc với những trường hợp như thế này, càng chưa từng tiếp xúc với những cậu chủ có địa vị cao đến vậy.
Ban đầu còn rất dè dặt...
Nhưng sau đó cũng dần dần thả lỏng.
Anh ấy phát hiện thì ra tiếp xúc với những cậu ấm kia cũng bình thường mà thôi...
Đương nhiên.
Trong lòng Lưu Nghiêu biết tất cả đều là vì Diệp Đông.
Thật ra lúc những cậu ấm kia nhìn Lưu Nghiêu, trong lòng lại tràn ngập hâm mộ.
Bao gồm cả Lôi Chấn cũng cực kỳ hâm mộ.
Bởi vì Lưu Nghiêu gọi thẳng Diệp Đông là anh Phong, rõ ràng quan hệ thân thiết hơn so với bọn họ một bậc...
“cậu Diệp, chúng tôi cùng kính cậu một ly!”
Đám người Lôi Chấn lần thứ hai nâng chén nói.
Bản thân Diệp Đông vì có được thanh Đoạn Kiếm là bảo khí đỉnh cấp nên tâm trạng cũng không tệ.
Cho nên anh nâng chén, ai đến cũng không từ chối.

Đột nhiên.
Điện thoại Diệp Đông đổ chuông.
Mọi người lập tức im lặng.
Không thể ảnh hưởng cậu Diệp nghe điện thoại.
Diệp Đông lấy di động ra xem.
Thì thấy là ông ngoại gọi đến.
“Alo?”
Diệp Đông tươi cười ấm áp như mặt trời.
Trong lòng anh, ông ngoại gọi điện cho mình trễ như thế chắc chắn là biết mình uống rượu ở ngoài, nên gọi đến dặn dò đôi câu.
“Ông ngoại, có ‘chỉ thị’ gì ạ?”
Diệp Đông cười hỏi.
Nhưng mà.
Diệp Đông nói xong lại phát hiện có vẻ bất thường.
Bởi vì.
Anh cảm nhận được tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia hơi khác với ông ngoại Lưu Phong Hoa.
Lúc này.
Đầu dây bên kia.
Vang lên giọng nói.
“Ha ha ha, Diệp Đông, tao là Khương Lập Miên đây!”
“Mặc kệ mày đang ở đâu, mày bắt buộc phải xuất hiện trước mặt tao trong vòng mười lăm phút.”
“Nếu không, đến muộn một phút tao sẽ giết một người.”
Giọng Khương Lập Miên khàn khàn, xen lẫn vẻ độc ác và cay nghiệt, cùng với khoái trá xuất phát từ tận đáy lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui