Diệp Đông khẽ động đậy nhưng thật ra đang chú ý tới Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô không hề theo vào trong.
Anh chuẩn bị gọi họ đến, Thẩm Thiết Ứng rất biết quan sát, thoáng cái đã chú ý tới điểm này.
Ông ta nói: “Ngài Diệp, để tôi đi mời hai người họ vào!”
Diệp Đông gật đầu.
Lúc này, Thẩm Thiết Ứng đi ra ngoài.
“Phong gia chủ, Phùng gia chủ, mời hai người vào.”
Thậm chí, Thẩm Thiết Ứng còn dùng tư thế mời.
Nếu là trước kia, với địa vị của ông ta thì tuyệt đối không cần phải như vậy.
Có thể nói Thẩm Thiết Ứng chỉ cần cho người ra mời Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Kinh Ngô là được.
Thực ra lúc này, trong lòng Thẩm Thiết Ứng có chút hâm mộ Phong Ngụy Nghiêm.
Dù sao với địa vị của Thẩm gia, Tôn gia ở Khế Lệ hiện nay, chắc chắn Thẩm gia đã biết tới chuyện Phong gia sụp đổ.
Đương nhiên, bọn họ cũng biết Phong Ngụy Nghiêm làm việc cho Diệp Đông.
Thẩm Thiết Ứng cảm thấy có thể làm việc cho cậu Diệp là một việc vô cùng vinh hạnh.
Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô cũng cực kỳ kinh sợ: “Thẩm gia chủ, tuyệt đối không thể như vậy được...”
Thẩm Thiết Ứng cười hiền lành nói: “Không sao, chúng ta là người quen, hơn nữa còn đều đi theo ngài Diệp.
Sau này, chúng ta cũng phải thường xuyên tụ tập mới được.”
Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô gật đầu: “Được! Chắc chắn rồi!”
Trước kia, Thẩm gia tách biệt, rất ít khi gặp riêng bảy gia tộc lớn bọn họ.
Bây giờ, Thẩm Thiết Ứng lại chủ động mời hai người bọn họ tụ tập.
Họ biết chỉ một người có thể làm được như vậy, đó chính là Diệp Đông.
Trong đại sảnh của biệt thự, lúc này Diệp Đông đang ngắm cảnh sắc ở bên ngoài.
Biệt thự này đang nằm ở vị trí trung tâm của vùng đất địa linh không trọn vẹn của núi Ngũ Giai, vì thế đây là nơi có linh lực dồi dào nhất.
Hơn nữa, ở nơi này có thể quan sát toàn bộ cảnh đẹp của ngọn núi, khá ổn.
Nhóm Thẩm Thiết Ứng cũng đã tới đại sảnh của căn biệt thự.
Bọn họ không ngồi xuống mà lẳng lặng nhìn, không dám quấy rầy anh.
“Coi như ba người có duyên với tôi...”
“Viết công pháp của mấy người ra đi, tôi xem một chút.” Diệp Đông nói.
Đối với những gia tộc lớn này mà nói, công pháp gia truyền không dễ dàng để người ngoài xem.
Cho dù là người nhà cũng chỉ truyền cho dòng chính hoặc người đủ tin cậy.
Nhưng bây giờ bọn họ nghe Diệp Đông nói muốn xem công pháp của bản thân thì không hề phản kháng chút nào.
Trái lại, trên mặt họ đều lộ ra vẻ mừng rỡ, nhất là Phong Ngụy Nghiêm.
Anh ta đã tận mắt thấy Vương Thiên Hổ từ ngoại kình đỉnh phong đi tới nội kình tam phẩm.
Tất cả là nhờ Diệp Đông.
Lúc này, ba người đều viết công pháp của bản thân mà không hề do dự.
Anh cầm lấy rồi gật đầu.
“Ba người uống chút nước trà đi.
Đợi tôi một lúc.”
Diệp Đông nói xong thì cầm công pháp và giấy bút rồi ngồi trên ghế sofa.
Lúc này, anh như rơi vào trạng thái trầm tư.
Bây giờ, đám Thẩm Thiết Ứng nào dám uống trà, bọn họ đều nín thở, lẳng lặng chờ.
Một canh giờ sau, Diệp Đông giao ba trang giấy cho họ.
“Tôi sửa đổi một chút cho thỏa đáng hơn.
Mấy người xem cảm thấy phù hợp thì tu luyện theo những gì đã sửa.
Nếu cảm thấy không ổn thì cứ tu luyện như công pháp lúc đầu.”
Đám Thẩm Thiết Ứng đều dùng hai tay để nhận lấy công pháp.
“Cảm ơn ngài Diệp!”
“Cảm ơn cậu Diệp.”
Vào giây phút hai mắt bọn họ nhìn thấy công pháp được sửa chữa, trong nháy mắt đều rung động.
Nếu họ tu luyện dựa theo công pháp được sửa chữa thì có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đột phá.
“Bịch, bịch!”
Đám Phùng Kinh Ngô lập tức quỳ trên mặt đất.
“Cậu Diệp, ngài sửa công pháp cho chúng tôi, đây là chí bảo có thể duy trì truyền thừa của gia tộc! Xin hãy nhận của chúng tôi một lạy!”
Diệp Đông xua xua tay nói: “Không có gì, ba người đứng lên đi.”
“Nếu không có việc gì nữa thì mấy người lui ra đi.”
Thẩm Thiết Ứng, Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Kinh Ngô cung kính rời đi.
Sau khi bọn họ đi, Diệp Đông cầm một tập bản đồ trên bàn trà.
Trên tập bản đồ này vẽ kết cấu của biệt thự và phương pháp sử dụng các loại nhà thông minh...
Thậm chí trong gara, Thẩm gia cũng đã chuẩn bị cho Diệp Đông sáu chiếc xe, có siêu xe, có xe dành cho làm ăn, cũng có những chiếc xe hơi lịch sự nhỏ hơn một chút.
Không thể không nói, coi như Thẩm gia đã cực kỳ dốc lòng chuẩn bị biệt thự này.
Lúc này chính là nửa đêm, đúng là lúc linh khí nồng nặc nhất.
Đường nhiên anh sẽ không lãng phí thời gian tốt như vậy, trực tiếp đi tới trước cửa sổ rồi ngồi khoanh chân lại.
Chân Long Quyết vận chuyển trong kinh mạch của Diệp Đông.
Chẳng mấy chốc, anh đã rơi vào một trạng thái huyền diệu khó giải thích.
Giờ phút này, Diệp Đông như dung hợp với tự nhiên.
Tiếng côn trùng kêu ở phía xa, dù là ngọn cỏ nhỏ khẽ đung đưa cũng đủ để anh cảm nhận được.
Ở xa xa phía ngoài biệt thự số một, Thẩm gia cố ý cử vài vệ sĩ canh gác, tránh việc có người thường xuyên tới quấy rầy anh.
Đương nhiên, lúc trước mấy vệ sĩ này đã thấy cảnh Thẩm Thiết Ứng mở cửa xe cho Diệp Đông.
“Người có thể khiến Thẩm gia chủ cung kính như vậy có thân phận cỡ nào! Tôn quý bậc nào!”
“Chúng ta được gia chủ sắp xếp ở đây trông đường núi.
Trên thực tế, đây là vinh hạnh tột cùng của chúng ta!”
“Tỉnh táo một chút, làm tốt việc của chúng ta!”
Mấy vệ sĩ này cũng mừng thầm ở trong lòng.
Lúc Thẩm Thiết Ứng, Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô rời khỏi biệt thự số một.
“Theo lý thuyết, hôm nay hẳn là ngày mà chúng ta nên tụ tập một bữa.”
“Nhưng cậu Diệp đã giúp chúng ta sửa công pháp, nói vậy ai cũng muốn lập tức trở về thử xem.”
“Vì thế, hôm nay chúng ta không tụ tập nữa.
Hẹn ngày mai, chúng ta sẽ tụ tập một bữa.” Thẩm Thiết Ứng nói.
Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô cũng cực kỳ tán thành điều này nên nói: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thẩm gia chủ.”
Giữa những gia tộc lớn này đã không còn quan tâm thân phận tổng giám đốc, chủ tịch công ty gì nữa, cũng chẳng dùng thân phận như vậy để xưng hô.
Trái lại, họ dùng gia chủ để xưng hô càng thể hiện sự tôn trọng hơn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã tới tám giờ sáng ngày hôm sau.
Nếu có người chú ý tới biệt thự số một thì nhất định sẽ để ý tới chuyện cả một buổi tối trong đó không có lấy một ánh đèn.
Bởi Diệp Đông vẫn đang ngồi khoanh chân tu luyện ở trước cửa sổ tới bây giờ, trong suốt cả đêm.
“Phù!”
Diệp Đông đột nhiên mở hai mắt ra, thở mạnh ra một hơi.
Hơi thở này lại biến thành thực thể, rơi ra ngoài cửa sổ của biệt thự, thậm chí còn khiến một tảng đá lớn cách biệt thự một con đường bị vỡ vụn.
Chỉ là một hơi thở hắt ra mà thôi.
Chí ít tảng đá và nơi này cũng cách nhau hai mươi mét.
‘Chung quy vẫn chưa hoàn toàn đột phá.
Xem ra, thật sự mình cần những vị thuốc kia mới có thể đạt đến được.’ Diệp Đông thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng anh cũng biết những vị thuốc kia cực kỳ khó có được, vô cùng khó kiếm.
Vì thế, anh không hề giục Lý Diệu Thần.
Vào lúc này, đột nhiên điện thoại của Diệp Đông đổ chuông.
Anh vốn ngồi bên cửa sổ, điện thoại di động thì đặt trên bàn trà.
Diệp Đông không hề nhúc nhích, chỉ đưa tay ra, một luồng nội lực bắn ra.
Bây giờ, điện thoại di động như bị một sức mạnh đẩy về phía trước và rơi vào tay anh.
Nội lực thu vật!
Chỉ có Hóa Cảnh Tông Sư mới làm được.
Diệp Đông liếc mắt một cái, là Liên Thục Giai gọi tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...