Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Thịnh Oản Oản ghé vào điều hòa trong phòng chợp mắt.
Đại khái là tư thế ngủ không tốt, nên cô đã mơ gần như toàn bộ thời gian.
Cô mơ thấy mình từ trên giường lớn đứng dậy, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, uể oải đi tới trước gương, xoa xoa vai, theo thói quen nhìn vào gương.
Có hai vết đỏ trên xương quai xanh, cái loại ái muội, vừa thấy liền biết đã xảy ra gì đó.
Nhưng cô cũng không quá ngạc nhiên, thay vào đó, cô liên tục dùng đầu ngón tay vuốt ve xương quai xanh, tưởng tượng ra trải nghiệm thú vị đêm qua.
Cô mặc bộ đồ ngủ này một đường đi tới phòng bếp.
Trong phòng bếp có người ở nấu cơm, tiếng xèo xèo trong chảo.
Cô ngửi thấy mùi trứng lan tỏa.
Ánh mặt trời từ bức màn dày nặng theo khe hở tiến vào, để lại một đường ranh giới dài hẹp có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cô bước qua vạch một cách thuần thục chạy đến phòng bếp vươn tay ôm eo người đàn ông.
Người đàn ông dừng lại, động tác anh ta dừng theo.
Dáng người của anh ta thật tốt, Thịnh Oản Oản yêu thích sờ không buông tay, đầu ngón tay của cô không kiêng nể vuốt ve cơ bụng của anh.
Người đàn ông cười nhẹ, thanh âm ôn nhu.
"Tối hôm qua rất mệt, sao lại dậy sớm như vậy?"
Thịnh Oản Oản áp mặt vào lưng anh ta, chưa đã thèm nói: "nhớ anh."
Có thể có được một người đàn ông đức hạnh như vậy, thật là ngẫm lại rất vinh hạnh.
Người đàn ông hơi quay mặt lại thấp giọng nói: "Ngoan, để anh nấu cơm."
Thịnh Oản Oản dụi dụi mặt vào lưng anh ta, ép chặt hơn như một con mèo: " không, em muốn ôm anh!"
Người đàn ông không lay chuyển được nàng, vì vậy anh ta chỉ có thể đổ bánh trứng ra khỏi chảo với trên là một con koala.
Anh cầm lấy đĩa quay lại.
"Bé Gấu, có muốn anh đưa em ra phòng khách sao?"
Thịnh Oản Oản cong con mắt, sắc mị mị ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người đàn ông.
"Lão công......!Ngôn Tễ?!"
Thần sắc cô nhìn thay đổi, vô thức buông eo người đàn ông ra, lảo đảo lùi lại mấy bước.
Ngôn Tễ lại vẫn cứ đang cười, anh nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Sao, tối hôm qua không phải rất vui vẻ sao?"
Thịnh Oản Oản nuốt nước miếng, hoảng loạn giải thích: "Không không không, anh Ngôn, anh hiểu lầm rồi, hai ta tuyệt đối không có gian tình!"
Ngôn Tễ cầm đĩa bánh, yên lặng nhìn cô hai giây rồi đột nhiên đi tới, muốn hôn lên môi cô.
Sợ tới mức Thịnh Oản Oản lập tức tỉnh.
Thời điểm vừa mới từ ghế nằm ngồi dậy, trong lòng còn hoảng sợ, thật lâu không yên lòng.
Cô đây là làm mộng xuân?
Cư nhiên còn không phải khi tiến hành, mà là xong việc.
Trong mộng cảnh tượng quá chân thật, quá sinh hoạt hóa.
Tựa như cô và Ngôn Tễ không phải lần đầu tiên.
Tại sao lại là Ngôn Tễ?
Thịnh Oản Oản vỗ nhẹ vào mặt.
Sắc mặt của cô cực nóng, mặt sườn trên ghế tựa bên cạnh còn có dấu vết đè ép, những người còn lại trong đoàn đều buồn ngủ ngã trái ngã phải, mất nửa giờ mới rời khỏi máy.
Cô chớp mắt thật mạnh xoa xoa thái dương.
Thật là đáng sợ.
Nhất định là nhập diễn quá sâu, đem chính mình vào vai Minh Du, mới có thể mơ thấy cùng Ngôn Tễ làm loại sự tình này.
Thịnh Oản Oản ngồi yên ở trên ghế nằm, không tự chủ nhớ tới câu nói kia Ngôn Tễ ——
"Kỳ thực, điều tôi muốn nói lúc đó là, Oản Oản, đừng khóc nữa."
Trái tim cô lại run lên, lồng ngực thình thịch cảm giác được lan tràn tới tay đầu ngón tay.
Thịnh Oản Oản vội vàng dùng tay che lại ngực, sợ bị người khác phát hiện.
Đôi mắt dịu dàng của Ngôn Tễ gần như in sâu vào tâm trí cô.
Không hổ là xuất đạo lập tức thành đỉnh cấp lưu lượng.
Dùng gương mặt nói câu nói kia, con gái ai mà chịu nổi.
May mắn thay, cô không phải là vậy.
Thịnh Oản Oản nuốt nước bọt, và quyết định dẹp bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Mộng là vô tội.
Tuy rằng cô mơ thấy chính mình cùng Ngôn Tễ tương tương nhưỡng nhưỡng, nhưng chỉ cần không động thủ, cô vô tội.
" Oản Oản!"
Dương Kim Bánh thấy cô tỉnh, cầm ly nước từ tủ lạnh chạy tới.
Thời tiết quá nóng, cô nàng sợ Thịnh Oản Oản lại bị cảm nắng, cho nên mỗi ngày đều cho cô ăn một ít trái cây chườm đá.
Nhưng đoàn phim liền chỉ có một cái tủ lạnh, bọn họ lại không có xe bảo mẫu, vì phòng ngừa người khác lấy đi ăn luôn, Dương Kim Bánh chỉ có thể ở một bên nhìn.
Thịnh Oản Oản theo thanh âm xem qua, ra hiệu với Dương Kim Bánh một cách mệt mỏi.
Dương Kim Bánh lấy trái cây trong tủ lạnh ra, lon ton chạy đến bên cạnh cô:
"Thấy chị ngủ say quá, không nỡ gọi.
vừa lúc ăn chút lạnh sẽ tỉnh lại một chút."
Cô nàng đem hộp mở ra, lại cái nĩa nhỏ qua.
Thịnh Oản Oản ngoan ngoãn nhận lấy ngậm một miếng dưa hấu trong miệng.
Dưa hấu mới mẻ nhiều nước, ăn một khối quả nhiên thanh tỉnh không ít.
Dương Kim Bánh một bên xem cô ăn, một bên thật cẩn thận thấp giọng nói: "Oản Oản, thật ra còn một chuyện nữa."
Thịnh Oản Oản ngước mắt, lẳng lặng nhìn cô nàng, chờ cô nàng tiếp tục nói.
Thịnh Oản Oản vỗ đùi: "thật ra cũng không có gì to tát, đó là cậu bị một con gián làm cho hoảng sợ, bức ảnh ôm cánh tay của Ngôn Tễ đã bị ai đó chụp lại, sau đó không biết thế nào lại được đăng lên trang Internet.
"
Thịnh Oản Oản nhíu nhíu mày.
Dương Kim Bánh nhìn trộm đánh giá sắc mặt cô, tiếp tục nói: "Có thể đó là một nhân viên buôn chuyện của đoàn phim, hoặc cũng có thể, cũng có thể là tư sinh của Ngôn ca hoặc là liễu tỷ."
tư sinh: hình như là mấy người chuyên chụp lén
Rốt cuộc có hai lưu lượng ở, cũng không trách được lại có tư sinh.
Thịnh Oản Oản gõ đầu cô đau đầu nói: "Fan của Ngôn Tễ mắng à?"
Dương Kim Bánh liếm liếm môi, mơ hồ không rõ nói: ""Fan bạn gái, khẳng định tương đối kích động, dù sao cũng xem Ngôn ca là bạn trai của mình, ngay cả Liễu Ức Nhất cũng bị dính, bất quá fans Liễu tỷ cũng không ít, bọn họ vẫn là miễn cưỡng có thể xảy ra xung đột lớn."
Thịnh Oản Oản thở dài: "Đều do chị, lúc ấy chẳng sợ chính là ôm camera đại ca đâu."
Dương Kim Bánh giúp cô sửa sửa mái trên trán bị loạn: "Đừng nghĩ như vậy, có lẽ anh ta...!không quan tâm."
Nói xong lúc sau, Dương Kim Bánh theo bản năng ho khan hai tiếng, che giấu chính mình đang chột dạ.
Trong lòng cô nghĩ dù gì thì anh Ngôn cũng không quan tâm, hỉ sợ còn thực kinh hỉ.
Nếu lúc đầu cô không nhìn thấy gì, nhưng từ khi nghe Ân tổng bị sai đi mua nước rửa tay, Dương Kim Bánh không còn có thể thuyết phục mình giả vờ bị mù nữa.
Vào nghề lâu như vậy, không nghe nói Ngôn Tễ nhân nhượng nữ nhân nào cả.
Thịnh Oản Oản một buông tay: "Mượn Weibo xem một cái."
Dương Kim Bánh thu điện thoại của mình trong tiềm thức: "Không cần."
Thịnh Oản Oản nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc yên lặng nhìn cô nàng.
Dương Kim Bánh kiên trì trong chốc lát, rốt cuộc thở dài, bất đắc dĩ đem điện thoại ra, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm: "Người mới đến rất dễ quan tâm đến bình luận trên mạng, chờ về sau chị liền biết, cái này không tính."
Thịnh Oản Oản nhấn vào siêu thoại, đầu tiên là về buổi chụp tạp chí ngày hôm nay, fans quản lý tầng kêu gọi không cần tìm hoàng ngưu (bọn đầu cơ) đi vây xem gây ảnh hưởng đến buổi chụp hình.
Lại mấy cái sau này, đã bắt đầu có phần âm dương quái khí.
—— Buồn nôn, nôn mửa, nói thật, mị cảm thấy cô ta rất xấu xí, không phải nữ thứ mà mị muốn
—— lớn lên nịnh nọt, còn không bằng Liễu Ức Nhất kia là đóa bạch liên hoa.
—đm, đm cánh tay của anh tôi cũng thứ mà cô ta có thể chạm vào là sao, nhìn thật chướng mắt!
—— Tao cho rằng người mới này so với Đổng Lâm Lâm là yêu quái, Đổng Lâm Lâm cũng không dám trắng trợn táo bạo ôm ca ca của tao!
——Nhìn ánh mắt kinh tởm trong mắt ca ca, ha ha ha!
—— chụy đây mới từ cổ đại xuyên qua, có drama gì sao?
—— tỷ muội tôi sẽ ib cô gửi ảnh, thật cmn chấn động!
—— Tễ Niệm Phẩm lý trí! Không cho ánh mắt! Không cho ca ca khó xử! Cô ta tự làm tự chịu!
—— ách......!Người qua đường cao hứng như vậy, tụi bâyliền kích động như vậy, còn không phải là bởi vì cô ta lớn lên rất đẹp sao, rất xứng đôi Ngôn Tễ sao?
Thịnh Oản Oản đã xem qua ít nhất hàng trăm bình luận, một số trong số đó mắng nhiếc gay gắt thuyết phục cô xóa chúng đi, nhưng ngay cả khi cô xóa, bọ họ cũng muốn mịt mờ dẫm cô một chân.
Một số người sử dụng chức năng chỉnh sửa của Weibo để chỉnh sửa những lời mắng mỏ cô thay thế bằng những bức ảnh đẹp của Ngôn Tễ, sau đó gợi ý những người hâm mộ khác trong phần bình luận để xem bản ghi chỉnh sửa.
Có một sự hiểu biết ngầm giữa các fan, đi nhìn lúc sau, lưu lại một chuỗi sung sướng ha ha ha ha ha.
Dương Kim Bánh nắm lấy dây điện thoại di động của mình kéo nhẹ nhàng.
"Quên đi..."
Thịnh Oản Oản ngưng mi: "Đây là một rắc rối lớn, chị nghĩ nhiều người ở siêu thoại đang nói về nó."
Dương Kim Bánh: "Rắc rối đã qua."
Thịnh Oản Oản dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve di động bên cạnh, sau một lúc lâu mới đem điện thoại cho Dương Kim Bánh: "Chị chỉ nghĩ rằng fan của Đổng Lâm Lâm và fans Ngôn Tễ bản chất cũng không có cái gì khác nhau, fans chính là fans, sẽ không bởi vì người khác mà bất đồng."
Dương Kim Bánh nhanh đem điện thoại thu hồi tới: "Cho nên fans trong giới showbiz rất nhiều loại, fans càng nhiều càng khó quản lý."
"Về sau nên tránh anh Ngôn xa một chút." Thịnh Oản Oản lẩm bẩm nói.
Sau khi tỉnh lại một lúc lâu, ngay cả cảnh tượng trong mơ cũng không rõ ràng lắm, cô thậm chí còn không rõ người đó có phải là Ngôn Tễ không.
Trên thực tế, cô và Ngôn Tễ không quen biết nhau cho lắm.
Cũng may các nhiệm vụ quay phim trong ngày là rất nặng,, Thịnh Oản Oản không có nhiều thời gian để nghĩ về việc bị mắng.
Ngôn Tễ mãi cho đến buổi chiều cũng chưa trở về, cảnh quay giữa cô và Ngôn Tễ bị điều đi, đã được thay thế bằng Tề Minh.
Tề Minh vừa thấy đến cô, liền ái muội nở nụ cười.
Thịnh Oản Oản trong lòng phát ngán.
Cũng may, cô và Tề Minh không có cảnh quay tình cảm, nếu không thì thật sự là thử thách tính chuyên nghiệp của cô.
Đạo diễn rốt cuộc hô trong nháy mắt, Thịnh Oản Oản lập tức thu hồi nụ cười, lộ ra vẻ mặt mỏi mệt.
Tề Minh nhân cơ hội đến gần cô mà hả hê, "Cảm giác được thèm muốn như thế nào?"
Thịnh Oản Oản liếc anh ta một cái, lau mồ hôi trên cổ: "Anh Tề quá quan tâm rồi đấy"
Tề Minh cười nhẹ: "Cô yên tâm, mãi cho đến váy đỏ phát sóng, fans cậu ta sẽ nhìn thẳng cô, cô cũng coi như là cùng nhau phân gánh lòng đố kị với Liễu Ức Nhất."
Thịnh Oản Oản ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh cũng thật quan tâm đến tôi nhỉ."
Tề Minh không khó chịu khi thấy cô thờ ơ: "Thật ra, nói chuyện với Ngôn Tễ thật sự là vô nghĩa.
Loại người như cậu ta mà đối xử tốt với nữ nhân sao, trừ khi anh ta không muốn làm lưu lượng.
Tôi thì khác, tôi không phải là nghệ sĩ lưu lượng.
"
Thịnh Oản Oản không chút khách khí hướng vẫy tay: " Tạm biệt.
"
Tề Minh ý cười càng sâu, hô: "Về sau, khả năng sẽ càng đáng sợ."
Tề Minh nói không sai.
Ngày mai thông cáo đơn, lại là cô dây dưa với Ngôn Tễ, tên của cô và Ngôn Tễ song song viết bên nhau, thậm chí không có một dòng chữ nào.
Đoàn phim thông cáo không chút nào ngoại lệ tiết lộ ra ngoài.
Có fans từ hoàng ngưu (bọn đầu cơ) nơi đó mua thông cáo đơn, đánh mosaic lúc sau, phát tới siêu thoại.
Rõ ràng đó là một cảnh bình thường, nhưng vì sự tồn tại của bức ảnh, fans hoài nghi Thịnh Oản Oản ác ý thêm cảnh này một cách ác ý,dây dưa nam chủ, bóp méo cốt truyện nguyên tác.
Rất lôi kéo fan nguyên tác cùng nhau chống lại.
Đoàn phim hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này.
fans Ngôn Tễ nhiều, các bình luận dưới blog chính thức nhanh chóng bị giết, cảm thấy Thịnh Oản Oản thích hợp làm Minh Du bị áp tìm không thấy.
Khi Thịnh Oản Oản chuẩn đang chuẩn bị cho cảnh quay ban đêm, YNgôn Tễ rốt cuộc đã trở lại.
Dương Kim Bánh có vẻ so với cô hưng phấn rất nhiều: "Anh Ngôn đã trở lại Oản Oản!"
Dương Kim Bánh bị lắc lư, có lẽ là do giọng nói vô tội vạ của Dương Kim Bánh quá lớn, trong lòng cô có chút áy náy.
Ngôn Tễ đã trở lại, sau đó?
Anh ấy cũng đã xem các bình luận trên Internet?
Chắc chắn không.
Hôm nay anh ấy quá bận rộn, quay phim và phỏng vấn.
Ngoài ra, không có lưu lượng hàng đầu nào đi dạo trong siêu thoại.
Nhưng Ngôn Tễ đi thẳng về phía cô.
Ngôn Tễ đi đến trước mặt, lại không có lời nào.
Thịnh Oản Oản thật sự nhịn không được, giành nói: "Ảnh chụp không phải tôi và công ty phát đi, tôi cũng rõ."
Ngôn Tễ cong môi, mắt rũ xuống và thì thầm: "Ừ."
Thịnh Oản Oản câm nín.
Cô vô thức liếm liếm khóe môi, thận trọng hỏi: "Biết không?"
Ngôn Tễ gật đầu, ngữ khí lại rất bình tĩnh: "Đã biết.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...