Điền Viên Nhật Thường



Nhan Việt ở Khu Vườn Nhỏ được nửa tiếng thì định rời đi, mặc dù trong lòng anh rất muốn mặt dày mày dạn tiếp tục ở đây, nhưng lý trí còn sót lại của anh nhắc nhở rằng tốt quá hóa lốp. So với vài ngày trước mượn danh Đại Hắc để trộm nhìn Lục Lăng Tây, thì hôm nay đã tốt hơn rồi.

Nhan Việt phải đi về, Lục Lăng Tây khách khí tiễn anh ra cửa, lần thứ hai cảm ơn nói: "Ngài Nhan, cám ơn anh."

Vẻ mặt Lục Lăng Tây rất chân thành, trong mắt đều là tin tưởng và cảm kích. Nhan Việt bị cậu nhìn như vậy liền cảm thấy lòng đầy kích động, nhưng lại không thể biểu hiện ra, chỉ có thể đè nén cảm xúc của mình, hơi gật đầu, nét mặt thản nhiên nói: "Đừng khách khí như vậy, sau này gọi tôi Nhan Việt là được rồi."

Đôi mắt Lục Lăng Tây cong cong, khóe miệng nhếch lên, ngoan ngoãn nói: "Nhan đại ca."

Thanh âm thiếu niên trong trẻo, tiếng Nhan đại ca giống như móng vuốt mèo nhỏ cào vào trong lòng Nhan Việt. Lòng anh ngứa, mong thiếu niên gọi thêm vài tiếng nữa. May mà đầu anh không choáng váng, chống lại ánh mắt trong vắt của cậu, nhịn xuống lời suýt nữa thốt ra.

Từ lúc Nhan Việt đứng dậy đi về đến lúc Lục Lăng Tây tiễn anh ra cửa, tầm mắt của Đại Hắc vẫn luôn dõi theo Nhan Việt. Đợi đến khi Nhan Việt hai tay trống không rời đi, Đại Hắc quay đầu nhìn cây hoa lan trên bàn, lại nằm úp sấp trên đất.

Lục Lăng Tây tiễn Nhan Việt đi về liền lập tức ngồi xổm bên người Đại Hắc, tay búng lên đầu nó, thân mật nói: "Nhóc xấu xa, đừng tưởng Nhan đại ca không thấy phản ứng của mày."

Đại Hắc tủi thân ư ử, Lục Lăng Tây buồn cười sờ đầu nó, giọng nhẹ nhàng nói: "Cây lan này sau khi chăm sóc tốt thì phải bán lấy tiền trả cho Nhan đại ca. Bây giờ còn thiếu mười vạn, còn đùi gà của Đại Hắc mày, ngày mai chúng ta đến chợ hoa xem sao, không chừng lại có vận may giống như hôm nay."


Đại Hắc híp mắt cọ cọ trong lòng bàn tay Lục Lăng Tây, kêu ư ử.

Nhan Việt sau khi rời khỏi Khu Vườn Nhỏ cũng không đi quá xa, liền đem xe dừng ở ven đường. Anh nhớ tới tiếng gọi Nhan đại ca cuối cùng kia của thiếu niên, khóe miệng vô thức nhếch lên. Di động đặt trên ghế phó lái bỗng vang lên, cắt đứt kiều diễm trong lòng Nhan Việt. Anh nhíu mày không kiên nhẫn, nhìn đến tên An Kiệt trên đó liền đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng, nhận điện thoại.

"Alo? Có chuyện gì?" Lúc này phía An Kiệt đang là hai giờ sáng, nếu không có việc gấp cậu ta cũng không gọi lúc nửa đêm như vậy.

"Lão đại, văn phòng của giáo sư Susan vừa bị mất trộm." An Kiệt cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp ném một quả bom.

Nhan Việt tuy không thích gặp bác sĩ tâm lý, nhưng vấn đề của anh không thể tự mình anh giải quyết được. Có lúc mất ngủ quá nghiêm trọng, anh không thể không đi gặp giáo sư Susan. Nghe lời An Kiệt nói xong, ánh mắt Nhan Việt trở nên lạnh lẽo, cười lạnh nói, "Thứ mất trộm chắc chắn là hồ sơ khách hàng."

"Đúng vậy." Đây mới là điều mà An Kiệt lo lắng.

Từ nhỏ An Kiệt đã sống ở nước ngoài, cái chuyện gặp bác sĩ tâm lý này được coi là bình thường, có ai lúc tâm trạng không tốt mà không cần người tâm sự chứ? Nhưng ở Trung Quốc thì khác, chắc là do không nhiều người hiểu rõ về mảng này, nên bệnh tâm lý bị coi như là cùng loại với bệnh tâm thần. Hơn nữa An Kiệt nghi ngờ có người đứng sau vụ này, nên rất lo cho tình cảnh của Nhan Việt.

Sự lạnh lùng trong mắt Nhan Việt càng nhiều thêm, ở chỗ giáo sư Susan có ghi chép về việc anh tư vấn ở đó. Cho dù là ai làm chuyện này, Nhan Hải cũng được, Ân Nhã cũng thế, cuối cùng bọn họ cũng thông minh được một lần. Nhưng... Chuyện này coi như là chó ngáp phải ruồi, anh còn định ở lại trong nước một thời gian dài, chuyện này vừa lúc là một cái cớ cho anh.

Theo thói quen gõ gõ lên tay lái, Nhan Việt trầm giọng nói: "Chuyện này đừng xem vào, cứ mặc bọn họ. Cậu xử lý chuyện công ty đi, chú trọng vào Đầu tư Đức Trí, một thời gian nữa về nước gặp tôi."


Đầu tư Đức Trí là công ty đầu tư mà Nhan Việt tự lập ra khi anh còn đi học, anh nắm toàn quyền công ty này. Chờ đến khi anh tốt nghiệp rồi quản lý công ty nước ngoài của tập đoàn Hợp Phổ, liền dựa vào tập đoàn Hợp Phổ để phát triển công ty Đầu tư Đức Trí thành một công ty đầu tư có quy mô. Nói Nhan Việt không tin tưởng Nhan Thế Huy cũng được, anh không yên tâm khi giao tương lai của mình vào tay người khác, anh tin vào những thứ chính mình dốc sức làm hơn.

Chuyện mất trộm trong văn phòng của giáo sư Susan chính là bước đầu tiên, anh tin rằng chuyện anh có vấn đề tâm thần sẽ đồn đãi trong tập đoàn Hợp Phổ rất nhanh. Mà mấu chốt của chuyện này chính là thái độ của ông ngoại và cha anh, mà cuối cùng cha anh sẽ phái ai ra nước ngoài sẽ quyết định bước tiếp theo của anh.

Nhan Việt nghĩ thông suốt tất cả mọi việc, trong lòng cũng không tức giận quá nhiều, chỉ cảm thấu buồn cười mà thôi. Tuy anh vừa mới rời khỏi nơi của thiếu niên, nhưng lúc này anh rất muốn gặp cậu. Cảm xúc này quá mãnh liệt, nếu là lúc bình thường thì lý trí còn có thể khống chế, nhưng lúc này Nhan Việt không muốn đè nén nó.

Nhan Việt đi rồi quay lại khiến Lục Lăng Tây rất ngạc nhiên.

"Nhan đại ca?"

Tiếng Nhan đại ca này như tia nắng ấm áp, ngổn ngang trong lòng Nhan Việt bỗng chốc sụp đổ hết, hòa tan sạch sẽ.

"Sao vậy?" Vẻ mặt Lục Lăng Tây không hiểu, nghi hoặc nhìn Nhan Việt.

Nhan Việt hơi xấu hổ, anh lo Lục Lăng Tây sẽ hiểu lầm rằng anh đến vì chuyện thiếu nợ. Trong lúc chần chừ Nhan Việt liếc mắt liền nhìn thấy bồn hoa kỳ quái trên mặt đất, liền thong thả mở miệng: "Sau khi đi rồi tôi mới nhớ ra một chuyện, ông ngoại tôi rất thích hoa cỏ, tôi muốn mua một chậu tặng ông."


Lục Lăng Tây nở nụ cười, "Nhan đại ca muốn mua loại gì?"

Nhan Việt bình tĩnh nhìn nụ cười của Lục Lăng Tây, trong lời có ý nói: "Cậu chọn gì cũng tốt cả."

Lục Lăng Tây không nghe ra ẩn ý trong lời này, chăm chú nói về hoa cho Nhan Việt nghe, chăm loại hoa khác nhau sẽ có hiệu quả giúp sức khỏe con người khác nhau. Có hoa mùi dịu nhẹ, đặt trong phòng ngủ có thể làm dịu khẩn trương an thần trấn tĩnh, giúp người mất ngủ dễ đi vào giấc ngủ hơn. Có mùi hoa có thể thanh nhiệt khư phong, bình can minh mắt, đối với người già mắc bệnh mạn tính có tác dụng giảm đau ngon giấc hơn. Trừ mùi hoa khác nhau, những loại hoa có màu sắc khác nhau cũng có hiệu quả khác nhau. Hoa có màu sắc diễm lệ sẽ khiến người ta tinh thần phấn chấn, hoa màu sắc thanh nhã sẽ giúp người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái khoan khoái. Tặng hoa nhìn như đơn giản nhưng thật ra là một môn học cần học hỏi nhiều.

Lục Lăng Tây giảng giải nghiêm túc, khi nói đến hoa cỏ thì vẻ mặt rất dịu dàng. Nhan Việt nhìn mặt nghiêng của thiếu niên đến xuất thần, ánh mắt cũng dần nóng rực. Đợi đến khi Lục Lăng Tây quay đầu lại, anh mới che giấu dời đi tầm mắt, nhớ lại lời thiếu niên vừa nói, mở miệng: "Vậy lấy một chậu cho người mất ngủ với một chậu có màu sắc thanh nhã đi."

Lục Lăng Tây cẩn thận chọn cho Nhan Việt một chậu Thiên Trúc Quỳ và một chậu Lưỡi cọp. Cậu dặn dò Nhan Việt rất kỹ, Thiên Trúc Quỳ có thể làm giảm cảm xúc nôn nóng uể oải, giảm áp lực, có hiệu quả rất tốt với bệnh mất ngủ.

Nhan Việt gật đầu, quyết định đặt bồn hoa này trong phòng ngủ của mình.

Tối hôm đó, Lục Lăng Tây ngồi trên xe Nhan Việt về nhà, Nhan Việt lấy tiếng tư vấn chăm sóc hoa để ngồi ở Khu Vườn Nhỏ suốt cả buổi chiều, đến tối thì nói muốn đưa Lục Lăng Tây về nhà coi như cảm ơn.

Lục Lăng Tây không từ chối được, liền đồng ý, ấn tượng đối với Nhan Việt cũng tốt hơn.

Khi về đến nhà thì Vương Thục Tú đã đi làm rồi. Sau khi Lục Lăng Tây vào nhà, đầu tiên là kéo Đại Hắc xoa bóp bốn chân của nó, sau đó ngồi xổm vuốt đầu Đại Hắc nói đùa: "Chuyện thiếu nợ không được nói cho mẹ tao biết, hai chúng ta biết là được rồi. Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, nào, ngoắc móng."

Cậu nói xong liền vươn tay phải ra, Đại Hắc ngồi xổm trước mặt cậu, nhanh chóng nâng chân trái lên đặt trên tay cậu. Đây là trò chơi mới mà Lục Lăng Tây và Đại Hắc mới sáng tạo ra. Lục Lăng Tây cười kéo cái chân lông đen mượt của Đại Hắc lắc lắc lắc, nghiêm túc nói: "Đại Hắc mày đồng ý rồi đó, nếu đổi ý thì phạt mày một tháng không được ăn đùi gà."


Đại Hắc kêu ư ử, Lục Lăng Tây cười ôm nó, "Tao biết, Đại Hắc không phải là chú chó nói mà không giữ lời, đúng không?"

Đại Hắc lại kêu một tiếng, nhìn như rất vừa lòng.

Một người một chó ăn xong bữa tối, Lục Lăng Tây xách vòi nước chuẩn bị tưới nước cho cà chua trong vườn. Một ngày không thấy, cà chua ngày hôm qua chỉ to như hạt châu, bây giờ đã to bằng nắm tay rồi. Vỏ màu xanh có vài mảng màu đỏ, nhìn ra là sắp thu hoạch được rồi.

Những quả cà chua này lớn quá nhanh, trong lòng Lục Lăng Tây cũng hơi lo lắng, không biết chúng có thể ăn được không. Cậu tin tấm bảng sẽ không hại người, chỉ là trong lòng còn chút nghi ngờ mà thôi. Tốt nhất là đợi cà chua chín, rồi tim nơi nào đó để kiểm tra xem có vấn đề hay không.

Cậu thì nghĩ xong mọi chuyện rồi, quay đầu lại liền thấy Đại Hắc nghiêng đầu cắn cà chua mới đỏ một nửa nuốt xuống.

Lục Lăng Tây: "..."

* Thiên Trúc Quỳ



* Lưỡi cọp



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui